Ta Không Làm Thái Tử Phi Ta Muốn Lấy Lão Bà!

Chương 17: Ma Binh





Lúc này tại Tĩnh Tâm Điện trong Hoàng Cung của Đại Lý quốc.
“Ngươi nói ngươi muốn khởi binh tiến đánh Đại Hoa quốc ?”.

Đương kim Hoàng Đế của Đại Lý quốc – Lý Thành Bang đang nhìn con trai của mình nghi hoặc hỏi.
Thái Tử nghe vậy liền cười nói:
“Trong sáu quốc gia lớn phân chia khu vực Đông Nam của Chân Võ đại lục gần với chúng ta nhất liền là Đại Hoa quốc.

Mặc dù Đại Hoa quốc được công nhận là quốc gia mạnh nhất trong số sáu quốc gia, nhưng bọn hắn ngang ngược đã lâu các quốc gia khác đã sớm bất mãn.

Ngoài ra quốc chủ của Đại Hoa quốc là Tập Mao Trung là một lão già lọm khọm mãi không chịu thoái vị, làm cho đám con cháu của hắn liên tục nội chiến khuấy tung cả bộ máy chính trị.

Gần nhất lại nghe nói Thập Tam Hoàng Tử của Đại Hoa quốc lại cưỡng gian con gái cưng của Liêu Sơn tướng quân đang trấn thủ biên ải giữa chúng ta và Đại Hoa.

Ta tin tưởng chỉ cần một chút xúc tác liền có thể có thể khiến trên dưới Đại Hoa quốc đại loạn.

Chúng ta liền có thể nhân lúc hỗn loạn liền tiến quân đánh thẳng tới Kinh Đô của Đại Hoa quốc.

Có trách thì trách lão già Tập Mao Trung đã quá già rồi lão ta lại đẻ quá nhiều con, khiến cho trên dưới không đồng lòng thì quốc gia ắt loạn.”
Nghe hắn nói vậy tất cả mọi người trong Tĩnh Tâm điện liền im lặng.


Nếu không ai nói liền không người có thể biết vị Thái Tử trước mặt vào năm hắn tròn mười tuổi đã lấy cớ tổ chức tiệc sinh nhật cho triệu tập hết tất cả anh chị em của hắn lại.

Sau đó hắn bỏ độc vào thức ăn khiến tất cả đều chết sạch.

Cả dòng dõi hoàng thất liền còn một mình hắn và em gái ruột của hắn.

Cứ tưởng sau việc này hắn liền bị phế truất khỏi chức Thái Tử, nhưng không hắn chỉ bị Hoàng Thượng cấm túc trong phòng một tháng.

Các phi tần vì con mình mà nhao nhao tố cáo đều bị hắn từ từ giết sạch.

Đối với việc này Hoàng Thượng liền mắt nhắm mắt mở cho qua vì hắn hoàn toàn cảm thấy được đứa con này của hắn liền là một vị Hoàng Đế trời sinh.

Hắn ẩn ẩn có thể thấy Đại Lý quốc dưới sự dẫn dắt của đứa con trai này sẽ càng cường thịnh, nên chỉ cần không động tới quyền uy của hắn tất cả đều được hắn châm chước bỏ qua.
Hoàng Thượng lúc này mới chất vấn:
“Nếu ngươi muốn chiến tranh diệt quốc thì cũng phải tính tới sẽ chắc chắn sẽ kinh động đến các vị Đế Quân, ngươi nên biết Đế Quân tại Đại Hoa quốc nhiều hơn chúng ta hai vị.

Chỉ cần dư ra một vị liền có thể ảnh hưởng đại cục chứ đừng nói là hai vị.”
Thái Tử lại cười thần bí nói:
“Về việc này ta đã có tính toán xin người cứ yên tâm.

Ngoài ra các quốc gia khác cũng sẽ không bỏ qua chuyện này.

Dưới sự áp bức lâu nay của Đại Hoa quốc bọn hắn cũng sẽ rất vui lòng giúp chúng ta đâm thêm một dao, miễn là chúng ta có thể phân cho bọn hắn đủ chỗ tốt.”
Hoàng Thượng liền gật đầu nói:
“Nếu ngươi đã nói như vậy thì cứ tùy ý mà làm.

Nhưng trước mắt ta không thể hoàn toàn giao binh quyền cho ngươi.

Ta chỉ có thể cho ngươi trước nắm quyền hai chi binh đoàn Chu Tước và Bạch Hổ.

Ta cần nhìn thấy thành quả, một trận chiến liền đại thắng chiếm giữ ít nhất ngàn dặm lãnh thổ của Đại Hoa quốc.

Nếu ngươi làm được ta liền đưa cho ngươi nắm quyền luôn hai chi binh đoàn Thanh Long và Huyền vũ để đánh thẳng đến Kinh Đô của Đại Hoa quốc, chỉ chừa lại Cẩm Y Quân để bảo vệ Kinh Thành.

Tuy nhiên nếu ngươi thất bại liền sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
Thái Tử nghe vậy liền nói: — QUẢNG CÁO —
“Tạ ơn Phụ Hoàng đã ân chuẩn, nhi thần tuyệt đối sẽ không làm nhục mệnh”
Hoàng Thượng lúc này lại nói:
“Còn chuyện của Nghê Thường ngươi xử lí như thế nào rồi ? Tốt nhất ngươi với nàng sớm sinh cho ta một đứa cháu.


Sau sự kiện năm xưa cả Hoàng Cung liền trở nên vắng vẻ, ta nay cũng đã già có thêm vài đứa cháu để giải khuây cũng tốt.”
Sau đó hắn liền thở dài, trên đầu hắn dường như cũng vừa có thêm vài sợi tóc bạc.
Thái Tử thoáng nhìn đến cái nhẫn trên tay rồi nói:
“Phụ Hoàng yên tâm, ta sẽ sớm xử lý tốt chuyện của Nghê Thường.

Nàng ấy bây giờ còn đang ở Lục Phiến Môn vui chơi, vài ngày nữa ta sẽ đón nàng ấy về sau đó chúng ta liền thành hôn.”
Hoàng Thượng nghe vậy cũng chỉ gật gật đầu không nói.
*****
Sau khi đi một vòng Lam Yếu sơn mạch Từ Trúc liền thu thập đủ dược liệu cần thiết để luyện chế Tĩnh Tâm Đan.
Tĩnh Tâm Đan là một loại đan dược sơ cấp, sau hai tháng học tập ở Dược đường nàng hoàn toàn có thể luyện chế được mà không gặp bất cứ khó khăn nào.
Nhìn hơn 300 viên đan dược đã được hình thành trong cái tiểu dược lô chỉ lớn bằng đầu người trưởng thành, Từ Trúc nói:
“Nhiêu đây có lẽ đủ để cho tên bất hiếu kia sử dụng trong một năm.

Tốt nhất là hắn đừng ngủm quá sớm nếu không công sức của ta hôm nay liền uổng phí”
Sau đó nàng liền cẩn thận lấy từng viên đan dược bỏ vào trong từng bình sứ, đậy nắp cẩn thận rồi bỏ vào túi càn khôn.
Thiết Kinh Thiên lúc này đang ngồi hộ pháp cho nàng trên một tảng đá.

Thấy nàng đã luyện đan xong hắn mới nói:
“Nhiệm vụ này cơ bản đã hoàn thành, chúng ta sau khi đưa đan dược cho Diệp Tố Y liền có thể đến chỗ Dương Trung Lưu xác nhận ủy thác đã hoàn thành.

Tuy nhiên còn chưa tìm được “Hoa Vô Sắc” nên có lẽ phần thưởng của nhiệm vụ sẽ thay đổi.”
— QUẢNG CÁO —
Từ Trúc nghe vậy liền nói:
“Ta cơ bản không để ý tới phần thưởng, chủ yếu là được đi ra ngoài tích lũy kinh nghiệm cũng là một việc tốt.”
Đúng là như vậy, ba trăm lượng hoàng kim hoàn toàn là một con số nhỏ với Từ Trúc, lúc nàng còn làm quận chúa một cái áo nàng mặc cũng có giá là một ngàn lượng hoàng kim trở lên.

Sau đó hai người liền từ Lam Yếu sơn mạch đi về nhà của Diệp Tố Y.
Bất quá khi vừa sắp tới nơi, hai người liền thấy Diệp Tố Y đang nói chuyện với một người đàn ông mặc áo choàng đen, cả người hắn toát lên hơi thở âm tà kỳ dị.
Lúc này Thạch Kinh Thiên liền trầm giọng bảo:
“Đó là Ma binh của Hắc Ám thần điện, nàng mau chuẩn bị chiến đấu.”
Nói rồi hắn liền lấy ra cây Trảm Mã đao làm từ ngọc thạch của mình, lao tới phía tên Ma binh.
Gã Ma binh thấy Thiết Kinh Thiên đang lao tới mình với khi thế như vũ bão hắn liền hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay mình biến thành một cơn gió đen cuốn theo Diệp Tố Y đi mất.
Thiết Kinh Thiên thấy vậy cũng nhanh chóng lấy từ trong áo ra một quả Ngự Thú Cầu quăng xuống đất, ngay sau đó liền xuất hiện một con chó mặt xệ với thân hình mũm mĩm.
Đây là Linh Cẩu của Thiết Kinh Thiên, hầu hết ai ở Lục Phiến Môn đều có Linh Cẩu của riêng mình.

Mỗi Linh Cẩu đều được huấn luyện kĩ lưỡng cực thiện truy tung và hộ chủ.

Chẳng qua do Từ Trúc tu vi còn thấp nên còn chưa được học cách điều khiển Linh Cẩu chứ đừng nói sở hữu một con.

Liền nghe Thiết Kinh Thiên ra lệnh:
“Tiểu Bàn Tử mau dùng Truy Tung Khứu Giác mục tiêu là bất cứ người nào của Hắc Ám Thần Điện xuất hiện trong trăm dặm.”
Tiểu Bàn Tử liền sủa to một tiếng ra hiệu nó đã sẵn sàng, sau đó liền nhanh chóng chạy đi.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù nhìn nó rất mũm mĩm nhưng nó chạy rất nhanh.

Từ Trúc phải cực khổ lắm mới đuổi kịp nó.
Sau một hồi truy tung Tiểu Bàn Tử lúc này liền chạy về phía sâu của Lam Yếu sơn mạch, nó liền sủa to hai tiếng báo hiệu mục tiêu đã ở ngay trước mặt.
Thiết Kinh Thiên liền thu nó lại trong Ngự Thú Cầu.

Sau đó hai người liền mau chóng rút ra vũ khí chậm rãi tiến lên phía trước.
Nhưng, hai người đã chậm một bước.

Diệp Tố Y lúc này đang ở trong một trận pháp kỳ dị tỏa ra mùi huyết tinh nồng đậm, từ trận pháp vương ra từng cái gai nhọn đem bụng, vai, bắp chân và ngực nàng xuyên thủng.

Phía xa tên Ma binh đang dùng tay bấm pháp quyết miệng tụng một loại ma chú nào đó.
Hai người thấy cảnh này liền sững người một lúc lâu.
Trán Thiết Kinh Thiên nổi từng sợi gân xanh, khí tức của hắn càng ngày càng trở nên cuồng bạo.

Hắn hét lên một tiếng to, hai tay ngưng tụ lấy ra Lôi Đình Cự Phủ điên cuồng xông tới.

Hắn lúc này đã cực độ giận dữ, lấy tốc độ cực nhanh như một tia chớp cầm lấy Cự Phủ giáng xuống đầu tên Ma binh.
Mắt thấy tên Ma binh sẽ chết không nghi ngờ, tuy nhiên Diệp Tố Y lúc này lại hét to:
“Hai vị bộ đầu xin hãy dừng tay ! Việc này ta hoàn toàn tự nguyện, nếu hai vị giết hắn cái chết của ta sẽ vô ích.”
Tên Ma binh lúc này mới kịp phản ứng, hắn liền búng người nhảy ra xa giữ khoảng cách an toàn với Thiết Kinh Thiên.
Hắn sau đó cười khà khà nói:
“Thiết bộ đầu xin đừng tức giận, lần này là ta làm ăn chân chính, không cướp cũng không giật.

Nàng đã đồng ý bán thân xác và mệnh cách của nàng cho chúng ta để đổi lấy thứ mà nàng muốn.

Khế Ước Linh Hồn cũng đã kí kết, không lẽ ngài muốn nàng vì phá vỡ Khế Ước mà không thể bước vào Luân Hồi ?”
Nói rồi hắn lấy ra một tấm da dê đầy kí tự cổ quái, cuối tấm da dê Diệp Tố Y đã dùng máu của nàng ký tên của mình lên đó..