Ta từng nói với Giang Hoài, ta sẽ không làm thiếp, hắn ta chỉ cười rồi thôi.
Hắn bảo rằng, chỉ có phụ nữ đoan trang lễ độ mới có thể làm chính thê, còn ta chỉ thích hợp làm con chim hoàng yến.
Khi ta ngoảnh đầu dùng thân phận chính thê để gả cho người khác thì vào ngày ta xuất giá, Giang Hoài đến cướp hôn.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta chất vấn: “Tống Chiêu Chiêu, muội muốn lấy ai?”
1.
“Giang Hoài, muội phải gả cho người khác rồi.” Ta tựa đầu lên vai hắn.
“Ta còn chưa có chính thê mà.” Giang Hoài sủng nịnh ngắt nhẹ lên gò má của ta, “Đợi ta thêm chút nữa nhé.”
Đôi tay nhỏ nhắn của ta trượt vào lòng bàn tay của Giang Hoài, mười ngón đan xen.
“Giang Hoài, muội không làm thiếp!”
“Chiêu Chiêu, muội thật khiến ta khó xử.” Hắn thở dài một hơi.
“Ta đâu có nói sẽ gả cho huynh.”
“Nếu không gả cho ta thì muội muốn gả cho ai?”
“Không biết, dù sao thì sẽ muội cũng không làm thiếp đâu!”
Ta rút tay, rồi lại đưa ngón tay trỏ lên vẽ vòng tròn tới lui trước ngực của hắn.
Rất nhanh hắn đã giữ chặt lấy tay rồi áp sát vào người ta.
Hắn phải rời khỏi một khoảng thời gian, ta hỏi hắn đi đâu, hắn lại không nói.
Chỉ là trước khi khởi hành, hắn đã cố ý đến tìm ta.
Tại sao hắn lại làm thế?
Chắc là hắn lo sợ ta sẽ không chờ được, cho nên mới đến cảnh cáo ta một phen.
Như thế, ta sẽ không còn tâm tư nào ra ngoài câu dẫn người khác nữa.
Hắn nói, ta là yêu tinh do trời sanh ra, là một con chim hoàng yến mà bất kỳ nam nhân nào cũng muốn bắt về nhà để nuôi.
Nhưng… ta không hề muốn làm chim hoàng yến.
Vào tháng trước, hôn sự của Giang Hoài đã định, thật là nực cười khi đối tượng không phải là ta.
Nàng ấy chính là đích nữ của lễ bộ thị lang, thư hương môn đệ, hiền thục đoan trang lại còn tài hoa mỹ danh, là hình mẫu lý tưởng chuẩn phu nhân và nhi tức của toàn Kinh thành.
Và ta, thứ nữ của Thượng Thư ngoại thất, mẫu thân ta là người được Thượng Thư đại nhân nuôi ở bên ngoài, đến cả danh phận thiếp thất cũng không có.
Khi còn bé ta đã hỏi mẫu thân không chỉ một lần, “Tại sao thế?”
Lần nào cũng vậy, khuôn mặt ngập tràn ý cười của mẫu thân trong phút chốc sẽ trở nên rất buồn bã và mất mát.
Bà ôm lấy ta hết lần này đến lần khác gọi tên ta.
“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu của ta…”
Thế là sau này, ta không còn dám hỏi nữa.
Ta không muốn làm ngoại thất, cũng không muốn làm thiếp.
Giang Hoài không thể cho ta thứ mà ta muốn.
Ta yêu kiều nhón chân cắn lấy môi hắn một cái.
“Giang Hoài, Bạch Yên Nhiên có biết huynh và ta đã ở bên nhau từ trước không?”
Hắn siết lấy eo ta, trầm mặc một lúc.
“Nàng ta là phu nhân mà hoàng thượng ban hôn.”
“Biết hay là không?”
“Chiêu Chiêu, nàng ta có thể chấp nhận muội.” Ngữ khí của hắn rất kiên định.
“Giang Hoài, ta muốn mặc hỉ phục chính thống màu đỏ.” Ta giẫm vào chân hắn.
Kéo khoảng cách ra một thước, ta lãnh đạm nhìn hắn.
Sau đó, hắn ta cài khuy áo đang mở hờ của mình một cách vô cảm.