“Tiêu Nhiên đã biết chuyện này từ sớm, nhưng vì thật tâm yêu mến, cho nên không để tâm những thứ này, huống chi, đây không phải là lỗi của Chiêu Chiêu.”
“Chư vị nếu như không phải thật lòng muốn chúc phúc cho phu thê ta, vậy thì cứ rời khỏi là được.”
Nhất thời, cả hỉ đường đều trở nên tĩnh lặng.
Giang Hoài tức giận cười thành tiếng.
“Thì ra là thế! Thì ra là thế!”
“Tống Chiêu Chiêu, các ngươi vậy mà lại song phương phải lòng nhau!”
Đôi mắt Giang Hoài đỏ ngầu nhìn ta, chất vấn:
“Vậy ta tính là gì? Tống Chiêu Chiêu, muội xem ta là gì chứ?!”
“Giang Hoài, ta từng nói, ta phải xuất giá rồi.”
Ngữ khí của ta bình thản, không hề cảm thấy tàn nhẫn một chút nào.
Thật sự ta đã nói qua rất nhiều lần kia mà.
Là do Giang Hoài cứ giả vờ không nghe đó thôi.
“Tống Chiêu Chiêu, muội nghĩ rằng ta sẽ tha cho muội sao?”
Giang Hoài không một chút lưu tình dùng chân đá văng Tiêu Nhiên xuống đất, sau đó giữ chặt ta trong lòng hắn.
“Tiêu Nhiên! Tiêu Nhiên!”
“Giang Hoài, ngươi thả ta ra!”
Nhìn thấy Tiêu Nhiên phun ra một ngụm máu, ta quay sang Giang Hoài vừa đấm vừa đá.
Nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của hắn.
12.
Giang Hoài đem ta về phủ Tướng Quân lạnh lẽo.
“Tống Chiêu Chiêu, muội mở mắt nhìn ta.”
Ta vẫn nhắm mắt không thèm nhìn hắn.
“Tống Chiêu Chiêu, muội có biết khi ta nghe tin muội thành thân, ta đã cưỡi đứt hơi mười bốn con chiến mã để quay về đây không?”
“Tống Chiêu Chiêu, muội có còn tim không?”
Ta mở mắt, nhếch môi cười.
“Tại sao lại không? Tim của ta đang ở chỗ của Tiêu Nhiên đấy.”
Giang Hoài cắn lên vai ta, phát tiết sự bất mãn của bản thân.