Ta Không Muốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ

Chương 38: Nam Nhân Đeo Mặt Nạ



Từ Dao dựa vào linh lực đuổi theo, nhưng làm cho hắn hốt hoảng đó là vô luận đi bao xa cũng đều không nhìn thấy bóng dáng hai người họ! Rõ ràng chỉ kém bọn họ vài bước chân!

Từ Dao ngừng lại, bên ngoài ra vẻ trấn định nội tâm lại đang hoảng loạn.

Lúc này mới phát hiện bất tri bất giác đuổi theo trên đường, bóng người ngày càng thưa thớt đến hiện tại là không có bất kỳ ai!

Tình huống như thế, có phải là không tốt lắm...!

Một tiếng động lan truyền tới tai Từ Dao khiến hắn lập tức tăng cao cảnh giác, quan sát kĩ tình huống chung quanh không dám mắc phải một sai lầm! Tiếng vang càng lúc càng gần, Từ Dao vừa mới quay đầu lại nơi cổ đột nhiên bị ai đó bay tới gắt gao bóp chặt.

"A...!"

Từ Dao ăn đau khẽ kêu lên một tiếng.

Hắn híp mắt lại nhìn rõ kẻ đang bóp cổ mình thì thiếu chút nữa bị hù đến quên cả phản kháng.

Mặt của đối phương đã mục nát, máu chảy sền sệt đầy mặt, con mắt trợn trắng như bụng cá chết đang nhìn chằm chằm hắn.

Tang?! Đây là tang thi à?

Cảm giác nghẹt thở truyền đến rốt cuộc khiến Từ Dao cảm thấy sinh mệnh đang hấp hối nguy hiểm, một tay đập mạnh, tay còn lại lấy ra lá bùa Cổ Đồng đưa cho hắn, nắm chặt thành đấm đột nhiên phát lực đánh một quyền về phía thân thể đối phương.

Cảm giác kia...!Cảm giác không ổn...!

Vỏn vẹn một đòn liền đem tang thi đánh ngã xuống đất, xem ra ngoại trừ tướng mạo cực kì buồn nôn này thì không có chút sức chiến đấu nào.

Từ Dao liếc nhìn lá bùa trong lòng bàn tay mình, hay là cứ thu lại trước đã.

Hắn vừa muốn rời đi nhưng không ngờ tiếng vang đó lần thứ hai truyền đến từ bốn phương tám hướng, đám tang thi điều khiển thân thể của chính mình chậm rãi bao vây Từ Dao.

Này!!

Từ Dao bắt đầu tập trung nội lực ở vùng tâm điền, chờ đám tang thi hành động liền công kích đáp trả, hắn còn nhớ tới ban nãy bị bóp cổ!

Từ Dao căn bản không xuất toàn lực sau vài lần liền đánh gục đám gia hỏa này, bọn chúng so với đám lợn rừng gặp phải lần trước không cùng một đẳng cấp.

Từ Dao xoay người liền nhìn thấy một nam nhân đeo mặt nạ đang đứng trước mặt mình, mặt nạ kia khiến cho người khác cảm thấy một loại cảm giác quái dị không tên.

"Ngươi là ai?"

Từ Dao không dám manh động, càng không biết kẻ trước mắt là địch hay là bạn.

"Ngươi là địch phải..."

Từ Dao còn chưa hết lời, trong nháy mắt nam nhân đeo mặt nạ liền nghiêng người tiến lại gần! Từ Dao trợn to mắt nhìn chằm chằm mặt nạ băng lãnh tiến gần trong gang tấc, vì không thấy rõ ngũ quan mà càng thêm dọa người.

Cái, cái thời điểm này?!!

"Ngươi! A!" Từ Dao đột nhiên lui về sau một bước, ngực truyền đến từng trận đau đớn, không khỏi giơ tay nắm chặt vạt áo bên trái, cong lưng cúi người xuống trên mặt tràn đầy thống khổ.

Nam nhân đeo mặt nạ đứng tại chỗ nhìn Từ Dao thống khổ không thôi, chầm chậm giơ bàn tay lên từ từ tiến sát Từ Dao...!Năm ngón tay đột nhiên co rút lại thu về, nam nhân đeo mặt nạ ngửa đầu liếc nhìn phía trước cuối cùng trực tiếp biến mất tại chỗ.

La liệt trên mặt đất là các cỗ thi thể.

"Ha...!ha..." Đợi đến sau khi nam nhân nọ rời đi, Từ Dao mới thở hổn hển, hai tay rủ xuống đất.

Vừa nãy thiếu chút nữa thôi là tim muốn ngừng đập...!

"Sư huynh!!"

Thẩm Dục Sanh đến rồi, nhìn thấy Từ Dao liền cho là hắn xảy ra chuyện, lập tức chạy đến đỡ hắn.

"Không sao, vấp phải con mèo té ngã thôi." Từ Dao khôi phục như cũ được Thẩm Dục Sanh đỡ lên, không ngờ y đang đỡ cánh tay Từ Dao lại đột nhiên dùng sức khiến hắn cảm thấy đau đớn, hắn nghi hoặc nghiêng đầu đi lại bị ánh mắt của Thẩm Dục Sanh làm cho kinh ngạc.

Đồng tử Thẩm Dục Sanh co rút nhanh chóng khó có thể tin tập trung nhìn phía cổ Từ Dao, dấu tay in hằn tại nơi cổ trắng nõn mười phần thu hút chú ý! Con ngươi Thẩm Dục Sanh chìm xuống, đáy mắt lóe lên một tia tử khí.

"Ai làm?! Ta phải giết hắn!!"

Từ Dao bị thanh âm này làm cho kinh sợ, "Cái đó, Tiểu Sanh, ta không sao..."

"A! Hồ ly ngu ngốc!! Ngươi đừng cắn ta! Ta liền lột sạch lông của ngươi!" Cách đó không xa truyền đến tiếng la của Chu Thiên Ly, dần dần xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Từ Dao xoa tóc Thẩm Dục Sanh, trấn an cái người đang phẫn nộ này, hướng Chu Thiên Ly hỏi, "Thế nào? Phát hiện gì không?"

"Người thì chưa đuổi kịp, ngược lại giữa đường giết không ít thứ, ai có thể ngờ đến ban ngày lại gặp phải thứ đồ buồn nôn này, thực lực rất yếu, ta và Thẩm tiểu đệ không đánh mấy lần liền biến thành tro bụi.

Ngươi...!cổ ngươi làm sao thế?" Chu Thiên Ly cũng chú ý đến cái dấu vết kia rõ ràng bị người ta bóp cổ.

"...Ta cũng gặp phải.

Không để ý liền bị đánh lén, cái dấu vết này lát nữa sẽ biến mất, không lo."

"...Ngươi chẳng giống lời đồn chút nào." Chu Thiên Ly hừ nhẹ một tiếng.

"Nghe đồn?" Chẳng lẽ Vũ Vân Hàn nên nóng nảy sao?

"Nghe đồn Vân Đỉnh đại đệ tử thực lực cao thâm cũng không trò chuyện cùng bất kì ai.

Bởi lòng cảnh giác cao độ mà cách xa người khác.

Nhưng mà sau khi quen biết ngươi, ta phát hiện ngươi cùng với lời đồn như hai thái cực vậy." Chu Thiên Ly cười nói.

"Nghe đồn...Cũng có khi là giả..." Từ Dao thấp thỏm nói.

"Ha ha, Vân Hàn, phản ứng của ngươi thật đáng yêu."

Từ Dao liếc mắt nhìn Thẩm Dục Sanh nãy giờ không nói gì, không khỏi có chút lo lắng vừa định dò hỏi thì lại bắt gặp ánh mắt y.

"Ta sẽ tìm ra kẻ làm chuyện này, sau đó giết chết hắn!"

"Tiểu, Tiểu Sanh, ta thực sự không sao." Có nên nói hay không đây là lần đầu Từ Dao thấy một hài tử mang sát ý nồng như vậy...!

"À đúng rồi, ta nhặt được một cái đai lưng, có tính là phát hiện gì không?" Chu Thiên Ly móc ra cái thắt lưng nhặt được trên đường.

Từ Dao nhìn chốc lát cũng không cảm thấy có bất cứ dị thường nào, lại nói hắn cũng là lần đầu thấy món đồ này.

"Trên mặt đai lưng này có hoa văn chữ Phạn cực kỳ hiếm thấy, nhưng đáng tiếc ta xem không hiểu, không giống thứ bách tính thường đeo."

"Nếu như đúng là thứ ở trên người tên công kích chúng ta rơi xuống, chúng ta cũng không biết làm thế nào lần theo." Lại nói đối phương sẽ dễ dàng để rơi đồ của mình sao? Từ Dao nghĩ đến kẻ đeo mặt nạ kia, hắn tột cùng là ai...!

"Cái này nha! Đơn giản!!"

Nói xong Chu Thiên Ly ngồi xổm người xuống đem cái đai lưng đặt vào trong giỏ, "Con hồ ly ngu ngốc, đến đây, cho mượn dùng cái mũi ngươi."

Cảm giác như Chu Thiên Ly đang coi linh hồ như cẩu mà sử dụng?

Linh hồ quả nhiên tức giận lộ ra cái đầu cắn lên tay Chu Thiên Ly, "A! Ngươi nghiện cắn rồi sao? Còn cắn nữa ta đem ngươi luyện thành vũ khí!"

Chu Thiên Ly nhìn dấu răng trên cổ tay mình than nhẹ vài tiếng, Thẩm Dục Sanh trực tiếp cầm lấy đai lưng lần thứ hai kề bên chóp mũi linh hồ.

Lần này linh hồ nghe lời ngửi ngửi.

Thẩm Dục Sanh sắc mặt cứng đờ, ánh mắt có chút phức tạp, "Sư huynh..."

Nhìn sắc mặt Thẩm Dục Sanh, Từ Dao có thể đoán được một chút, "Xem ra vẫn phải đi."

"Chu Thiên Ly."

"Ta nghe nè."

Từ Dao nhìn về phía hắn nhẹ giọng nói, "Ta nhận lệnh chưởng môn đến điều tra chuyện này, mà ngươi là người ngoài không cần thiết cùng chúng ta mạo hiểm, hai ngày này đa tạ ngươi giúp đỡ, nếu như ngày sau..."

"Dừng lại! Ta nghe không nổi nữa, đến nước này rồi ngươi định đuổi ta đi?" Chu Thiên Ly ngắt lời Từ Dao.

"Ngươi biết ta không có ý này."

"Các ngươi lên đường không có ta chỉ sợ sẽ gian nan hơn? Càng có thể nếu như bên kia thực sự là bí cảnh trong truyền thuyết thì..."

Chu Thiên Ly dừng một chút, "Vậy mới thích hợp đi săn bắt, không phải sao.".