Lục hoàng tử Tề Thịnh vừa sinh ra đã bị cha mẹ thân sinh liên tiếp ghét bỏ đang nằm trong nôi, buồn chán mà thổi bong bóng nước bọt trong mồm,
Ta nói, loại sinh hoạt cái gì cũng không cần làm này, thật sự là quá sảng!
Tề Thịnh là một thanh niên gia giáo có nghề có nghiệp đàng hoàng của thế kỷ 21.
Từ nhỏ đến lớn, đi học, tốt nghiệp, tìm việc làm, nhân sinh một đường xuôi gió xuôi nước.
Thẳng đến năm Tề Thịnh 25 tuổi, rốt cuộc cảm thấy bản thân có thể gánh vác trách nhiệm với gia đình, liền tìm một cô bạn gái, bắt đầu những ngày tháng yêu đương.
Hai người không đến mức nồng nhiệt cháy bỏng, nhưng ở chung khá hòa thuận.
Chính là, đến lúc bàn chuyện cưới hỏi, nhà gái muốn hai mươi vạn tệ tiền sính lễ (663 triệu ), còn phải có nhà có xe, mà nhà ở, phải ghi tên của nhà gái trên giấy tờ.
Thêm tên nhà gái gì đó, Tề Thịnh cảm thấy không có vấn đề gì. Cho dù là xã hội hiện đại, phụ nữ cũng vẫn ở vào thế yếu, bất bình đẳng, cho đối phương một đường lui, một biện pháp bảo đảm, sinh hoạt hai người trôi qua cũng càng an tâm.
Nhưng vấn đề là, Tề Thịnh phải có một cái nhà trong tay đã.
Lại phải nói, Tề Thịnh vì sao chờ đến năm 25 tuổi mới bắt đầu yêu đương? Vì hắn xuất thân nông thôn, cha mẹ đều làm lụng vất vả mới có thể duy trì cho mình đi học, hắn không muốn nửa đời sau của cha mẹ lại tiếp tục vì chuyện hôn nhân của con trai mà nai lưng ra làm việc.
Hắn ở thành phố dốc sức làm việc, nhiều năm như vậy tuy rằng cũng tích cóp được một chút, nhưng muốn mua nhà, còn cần phấn đấu chút nữa.
Hai mươi vạn tiền sính lễ, nhà bình thường sẽ để cho con gái lấy làm tiền phòng thân sau này, nhưng cha mẹ nhà gái rõ ràng muốn bán con gái lấy tiền cho con trai bọn họ cưới vợ.
Tề Thịnh cho đi hai mươi vạn này, về sau hai người bọn họ kết hôn, chính là phải uống gió Tây Bắc mà sống.
Đã là người trường thành, sống phải có lý trí.
Tề Thịnh không đồng ý, hai người họ tự nhiên chia tay.
Mà Tề Thịnh, dưới cơn giận dữ, dùng tiền tiết kiệm nhiều năm cùng vay mượn ngân hàng, tự minh gây dựng sự nghiệp.
Cũng hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho bọn họ hối hận.
Hôm nay ngươi khinh rẻ ta, ngày mai ta khiến ngươi trèo cao không nổi!
Chớ khinh thiếu niên nghèo!
Có lẽ là vận may không tồi, qua năm sáu năm, hắn liền trả hết nợ cho ngân hàng, cũng tích cóp được một phân gia nghiệp không nhỏ.
Đến lúc Tề Thịnh chuẩn bị đón cha mẹ lên thành phố cùng con trai, hưởng phúc tuổi già, hắn lại vì mệt nhọc quá độ, thân thể suy nhược, log out server trái đất.
Ngẫm lại thật muốn rơi nước mắt, haiz.
Cũng không biết cha mẹ bây giờ thế nào.
Tề Thịnh nhịn không được "A a" lên mấy tiếng, lập tức liền có vú em tới sờ sờ tiểu jj của hắn, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Không có nước tiểu. Ai da, tiểu hoàng tử gọi ta có chuyện gì nha."
[bạn nào không biết thì lúc trẻ con khóc ấy, các bà các mẹ hay sờ vào cái cây xúc xích mini của chúng nó, nếu mà cứng thì tức là nó đang buồn tè ]
Tề Thịnh mở to một đôi mắt to tròn xoe, lộ ra tươi cười ngây thơ.
"Ai da," vú em yêu thích nói, "Hoàng tử của chúng ta lớn lên cũng thật tuấn tú."
Tuấn tú?
Bà chị nói nghiêm túc?
Tề Thịnh nhớ tới ghét bỏ trên mặt cha mẹ ruột mới, tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc với lời nói cuả bà chị bảo mẫu.
Trẻ con mới sinh ra vốn không có nhận thức quá rõ ràng, nhưng có lẽ là do duyên cớ xuyên qua, Tề Thịnh vẫn có thể nghe hiểu lời bà vú.
Lại nhớ lại gương mặt thịnh thế mỹ nhan của cha ruột đời này, Tề Thịnh một chút cũng không ghi hận mẹ mới chê bai hắn xấu.
Lúc này, cửa mở, một cô nương đầu hai búi tóc tươi cười đi đến.
"Lưu tẩu tử, nương nương tỉnh giấc, nói bà ôm hoàng tử đến chỗ nương nương."
"Họa Bình cô nương?" Vú em Lưu tẩu tử đối với cung nữ này thực khách khí, "Cô nương chờ ta xi tiểu cho hoàng tử trước, rồi bế qua sau."
Căn cứ vào thái độ Lưu tẩu tử, Tề Thịnh suy đoán, cung nữ kêu Họa Bình, là tâm phúc của bà mẹ tiện nghi kia.
Xấu hổ xấu hổ bị Lưu tẩu tử xi tiểu xong, Tề Thịnh được bọc vào trong một lớp tã lót lụa mềm mại, đi đến tẩm cung của mẹ tiện nghi.
Cùng Lưu tẩu tử ở chung hai ngày, Tề Thịnh nhìn ra được Lưu tẩu tử là người rất cẩn thận. Cho dù chỉ có hai người Lưu tẩu tử và Tề Thịnh ở cạnh nhau, bà vú nuôi này cũng rất "chuyên nghiệp", không có nửa hành động trái quy tắc.
Lưu tẩu tử đi đến trước giường Thục phi, vừa ôm Tề Thịnh vừa hành lễ: "Nô tỳ đại tiểu chủ tử, thỉnh an nương nương."
"Miễn đi. Đem Tiểu Lục ôm lại đây."
Hai ngày nay chỉ được uống canh gà không muối, Thục phi cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Hiện giờ nhìn tên đầu sỏ gây tội khiến cho mình phải rời xa mỹ thực, Thục phi oán hận mà vươn tay nhéo nhéo trên má hắn một cái.
"Thằng nhóc thối!"
Tề Thịnh ngốc.
—— Ta đã làm gì? Bà là mẹ ta bà còn véo ta?
Không đợi hắn phản ứng lại, Thục phi lại đổi sang vẻ mặt ảo não, nhẹ nhàng thổi thổi chỗ chính mình vừa mới niết qua, "Vừa sờ một chút liền đỏ? Một khuôn mặt trắng nõn như vậy, thêm dấu vết hồng, thật là khó coi."
Tề Thịnh "Ba" một tiếng, miệng lại tự giác thổi ra một cái bong bóng nước bọt, nghĩ thầm: Người hôm qua vừa mới ghét bỏ ta xấu, hôm nay liền sửa miệng, lập trường cũng quá không kiên định đi?
Thục phi cẩn thận thổi thổi thêm mấy cái, thấy không còn dấu hồng trên mặt Tiểu Lục, mới quay sang hỏi Lưu tẩu tử: "Tiểu Lục hôm nay ăn mấy lần? Có bị trớ không? Tè mấy lần? Đi nặng mấy lần?"
"Bẩm nương nương, đã ăn ba lần rồi, không bị trớ, tè bốn lần, đi nặng hai lần."
Lưu tẩu tử nhất nhất đáp, đơn giản rõ ràng tóm tắt lại, tuyệt không nhiều lời một chữ.
"Được rồi, chiếu cố tốt tiểu hoàng tử, vô luận là bổn cung, vẫn là bệ hạ, đều sẽ hảo hảo thưởng ngươi."
"Đa tạ nương nương, chiếu cố tiểu chủ tử là bổn phận của nô tỳ."
Thục phi vừa lòng gật gật đầu, lại quay ra cúi đầu trêu đùa tiểu nhi tử: "Tiểu Lục, con có biết canh gà ăn chán đến mức nào không hả, ngày mai hoàng tổ mẫu quay lại, sẽ tới thăm con, con có vui không?"
Làm một trẻ sơ sinh hai ngày tuổi, Tề Thịnh tỏ vẻ cái gì cũng không hiểu, tập trung phun bong bóng, cái gì cũng không muốn làm.
Đời trước vội thành cái xác khô, vợ cũng chưa cưới, cha mẹ cũng chưa chăm sóc tốt.
Đời này lười hơn hủi, cũng có cơm no áo ấm tới tay.
Vậy là, Tề Thịnh quyết định làm một con cá mặn, cái gì cũng không làm, tận hưởng cuộc sống một lần.
_____
Hôm nay, trong cung tổ chức lễ tắm ba ngày cho Tề Thịnh.
Lần này hắn cơ hồ gặp được toàn bộ các thành viên hoàng thất.
Trên Tề Thịnh có năm ca ca, một tỷ tỷ.
Lão cha tiểu thiếp vô số, mà mẹ tiện nghi cũng là một trong số đó.
Hắn còn có một bà nội, không, phải gọi là tổ mẫu, nhìn rất hiền từ, trên người cũng có một mùi hương đặc trưng của người già, rất dễ chịu.
Tề Thịnh rất hưởng thụ nằm trong lòng ngực tổ mẫu.
"Tiểu Lục của chúng ta có đôi mắt thật xinh đẹp, y hệt hoàng đế khi còn nhỏ vậy."
Sao đó, một sợi nước miếng uốn lượn chảy xuống, dính trên cái cằm non nớt phấn nộn.
Nghe lão nương nhà mình nói vậy, Tề Đàm nhìn sang, vừa vặn thấy cái cằm đầy nước miếng của tiểu nhi tử, bĩu môi ghét bỏ, "Trẫm nào có xấu như vậy?"
"Hửm? Sao lại nói chuyện như vậy?" Thái Hậu không khách khí trừng mắt nhìn nhi tử một cái, "Tiểu Lục như vậy mà chê xấu, kia Tiểu Ngũ là thế nào chứ?"
Hoàng Hậu ngồi ngay gần Thái Hậu, nghe vậy, dừng tay, rồi lại làm như không có chuyện gì tiếp tục đút canh trứng cho nhi tử.
Tề Đàm nói: "Tiểu Ngũ đó là giống Hoàng Hậu, không liên quan đến trẫm."
Hoàng Hậu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục dỗ dành nhi tử.
"A." Dư quý phi cũng ngồi gần Hoàng Hậu hạ đầu, nghe được rõ ràng mấy lời vừa rồi của hai mẫu tử hoàng đế, "Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu cùng bệ hạ đánh giá, thật là đúng trọng tâm. Nương nương nói phải không?"
Tứ hoàng tử Tề Chiếu nhân lúc mẫu thân không chú ý, nhanh chóng cầm một miếng lê nhét vào trong miệng. Lê đã được cắt nhỏ, nhưng miệng Tứ hoàng tử còn nhỏ hơn, hắn lại nuốt vội nuốt vàng cho nên bị sặc, lập tức ho một trận kinh thiên động địa.
Dư quý phi vừa mới châm chọc Hoàng Hậu xong, Hoàng Hậu người ta còn chưa có phản kích, con trai nàng liền làm ra trò cười như vậy, nàng tức giận đến mức gương mặt diễm lệ vặn vẹo méo mó.
"Ăn, chỉ biết ăn. Quy củ ngày hôm qua dạy ngươi để đâu hết rồi hả?"
Nàng cáu giận ấn mạnh vào cái trán Tứ hoàng tử, vú em đứng bên cạnh sợ hãi cũng không dám tiến lên giúp Tứ hoàng tử nhuận khí.
Nơi này gần chỗ ngự tọa của Tề Đàm, động tĩnh lớn, cho nên hắn cùng Thái Hậu cũng nghe thấy được.
"Sao lại thế này?"
Đặt câu hỏi chính là Thái Hậu.
Hoàng Hậu nhìn Dư quý phi liếc mắt một cái, cung kính mà đáp lời: "Hồi bẩm mẫu hậu, là Tiểu Tứ sặc, Dư quý phi đang dạy dỗ hắn."
"Dạy dỗ, có cái gì mà dạy dỗ?" Thái Hậu mặt lập tức xụ xuống, "Hài tử sặc ngươi còn không mau thuận khí cho hắn?"
Dư quý phi ngượng ngùng mà thu hồi tay, ý bảo vú em tiến lên, giúp Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử nghẹn đến mức gương mặt nhỏ đỏ lên, vú em vuốt lưng cho hắn hồi lâu, hắn mới hô hấp lại bình thường được.
Hắn sợ hãi mà liếc nhìn Dư quý một cái, tự giác mà đứng dậy, hướng Thái Hậu cùng Tề Đàm thỉnh tội: "Là Tiểu Tứ tham ăn, quấy nhiễu phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu. Thỉnh phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu thứ tội."
Thái Hậu không đành lòng, "Ai da, mau đứng lên đi. Một đứa trẻ nhỏ như vậy, quy củ nhưng một chút cũng không tồi. Thật là làm khó tiểu Tứ."
Dư quý phi mặt hiện lên ý cười, có chút vinh dự.
Nhưng mà Tứ hoàng tử được khen thì một chút cũng không cao hứng, sắc mặt càng trắng bệch.
"Đa tạ Hoàng tổ mẫu."
Thái Hậu liếc Dư quý phi một cái, nhìn Tứ hoàng tử rồi vẫy vẫy tay, "Tới, Tiểu Tứ mau đến xem đệ đệ con này."
Tứ hoàng tử theo bản năng mà nhìn về phía Dư quý phi, thấy nàng hơi hơi gật gật đầu, lúc này mới đi về phía trước, thấp thỏm xoắn xuýt cuộn tròn mấy ngón tay.
"Tới, đây là Tiểu Lục, lục đệ đệ."
Thái Hậu đem Tề Thịnh hạ xuống ngang tầm mắt Tứ hoàng tử, để Tứ hoàng tử mới bốn tuổi có thể thấy rõ ràng.