Giờ phút này, ta đang đứng trên đỉnh mái nhà, nhìn dòng người đông đúc trên đường phố, có ba tòa nhà quan trọng ở phía nam, khoảng cách từ gần đến xa là Kim Phật Tự, doanh trại canh giữ và thư viện Nghiêm Bạc.
Kể từ khi đến Sa Châu, Phó Đình Ngạn vẫn luôn quan tâm đến quân sự, chắc chắn hắn đã xem qua bản đồ của Sa Châu.
Ta đã được lĩnh giáo về trí nhớ của Phó Đình Ngạn, chỉ cần hắn chú ý đến việc bố trí phòng thủ và các tòa nhà trong thành, thì sẽ không nhớ nhầm, chắc chắn hắn chạy về phía nam phải có lý do gì đó.
Ánh mắt ta trải dài khắp những con phố đan chéo nhau.
Chỉ có thể chạy trốn giữa đám đông, nơi giao lộ bị tập kích là nơi gần Kim Phật Tự nhất, phần đông có nhiều khách hành hương đến lễ hội Lưu Hoả, nơi đó chính là lựa chọn tốt nhất để chạy trốn.
Nhưng nếu như tìm kiếm sự bảo vệ thì cũng không đúng.
Nếu là thay y phục để chạy trốn thì sao?
Đột nhiên, một ý nghĩ như vậy lướt qua tâm trí ta.
Y phục của Phó Đình Ngạn rất đắt tiền, rất dễ bị nhận ra trong đám đông, không dễ để thoát ra, hợp lý nhất là câu giờ để tranh thủ thời gian cho bản thân, thay đổi trang phục để đi đến doanh trại đóng quân cầu cứu.
Theo bước chân của một người đàn ông trưởng thành, Phó Đình Ngạn hẳn đang trên đường đến doanh trại đóng quân.
Vì Phó Đình Ngạn bị tập kích, hầu như trên đường đều có lính canh đang lục soát, ta thấy một hàng lính địa phương, nhảy xuống từ mái hiên và đưa con dấu của cha ta cho bên kia xem, binh lính lập tức hiểu rõ.
Ta không thể cam đoan suy đoán của mình là chính xác, vì vậy ta đã nói với binh lính chạy đến Kim Phật Tự để tìm người, mặt khác cử thêm một đội vệ binh xuống đến đường Tri Xuân tìm kiếm trước.
Đường Tri Xuân là con đường ngắn nhất dẫn đến doanh trại đóng quân mà ta biết.
Sau khi ta dặn dò xong, vội chạy về phía đường Tri Xuân, trong lòng đang hồi hộp, hy vọng rằng mình sẽ nhanh hơn, nhanh hơn nữa, ta hy vọng mình có thể đoán trúng lựa chọn của Phó Đình Ngạn.
Khi ta nhìn thấy cuối đường Tri Xuân, ta biết mình đã cược đúng.
Cuối đường Tri Xuân có một cái giếng cạn, năm xưa có một đạo sĩ đi ngang qua, nói rằng cái giếng này ảnh hưởng đến phong thủy của Sa Châu, nên người trong thành đã lấp miệng giếng lại.
Có năm tên đeo mặt nạ đang vây quanh miệng giếng, trong đó có một người đang chuẩn bị nhảy xuống giếng.
Nếu tới để giết người, mục tiêu không chết thì không ngừng truy đuổi, cho nên mới nhảy xuống giếng.
Ta lấy quả đạn phát âm thanh ra rồi đốt cháy nó, nó phát ra âm thanh chói tai và lao lên không trung, phát nổ một luồng sáng đỏ rực.
Nhóm sát thủ nghe thấy tiếng vang, chúng đồng thời quay lại, ta đi về phía chúng, trong đêm tối, âm thanh khàn khàn của trường đao chậm rãi rút ra khỏi vỏ vang lên.
Thấy ta đi một mình, chúng liếc nhìn nhau, cuối cùng, một trong số chúng sốt ruột bước đến chỗ ta.
Đột nhiên ở trong góc có tiếng nói vang lên.
“Đừng coi thường, đao của nàng ta rất nhanh.”
Lời vừa dứt, sắc mặt của những sát thủ kia tối sầm lại, vẻ mặt giễu cợt biến mất, đồng loạt rút đao xông về phía ta.
Đao ảnh hướng về phía ta, nội tâm của ta kiên định chưa từng có, máu tươi và ánh sáng lạnh lẽo chồng lên nhau, tiếng hét thảm thiết và tiếng đao sắc gặp nhau, các giác quan của ta được phóng đại vô hạn trong trận chiến. Trong mắt ta, những tên sát thủ giống như bị đặt vào trong đáy nước, mỗi một động tác đều trở nên trì trệ.
Đây là lần đầu tiên ta có cảm giác như vậy kể từ khi học đao với phụ thân. Trong những năm đầu tiên, cha ta từng nói cho ta biết, một khi cầm đao phải không được nghi ngờ, nếu nghi ngờ thì ắt bại trận.
Ta tin vào chính mình, tin vào thanh đao trong tay ta có khả năng giết được năm tên nam nhân cường tráng kia.
Ta tin mình có thể cứu được Phó Đình Ngạn.
Khi ta cắt được yết hầu của kẻ cuối cùng, ta đã kiệt sức, nhưng qua khóe mắt, ta thấy một bóng người mặc áo choàng đang lao về phía miệng giếng.
Mũ trùm đầu của đối phương bị luồng không khí vén lên, mái tóc đen xõa tung trong màn đêm, một khuôn mặt quen thuộc lộ ra trong không khí.
Mắt ta đột nhiên căng thẳng, vội vàng thu lại đao lại, giơ cánh tay lên, lấy đao làm thương, dùng hết toàn lực ném ra ngoài.
A Yên tiến lên cũng là được ăn cả ngã về không, cho nên tốc độ cực nhanh, không kịp né tránh thanh trường đao. Một đao này sượt qua sườn bụng nàng ta, vệt máu hiện ra, theo quán tính mang theo nàng ta cắm xuống đất.
Ta đứng dậy đuổi theo, A Yên thấy tình thế không ổn, vội vàng đứng dậy, ôm chặt vết thương, chạy trốn vào màn đêm dày đặc. Ta chạy được hai bước, cuối cùng mất hết sức lực, lảo đảo khuỵu xuống.
Bóng dáng của A Yên đã mất hút.
Ta nhìn lại cái giếng cạn, bò bằng hai tay hai chân, vịn lấy miệng giếng nhìn xuống.
Phó Đình Ngạn đang nằm dưới đáy giếng trong bộ y phục cũ nát, người đã bất tỉnh.
Ta cắn răng, đỡ miệng giếng đứng dậy, không hề do dự nhảy xuống.