Ta nói với y giả rằng bất kể dùng phương pháp gì cũng phải khiến cho Phó Đình Ngạn tỉnh lại, y giả nghe theo mà chữa bệnh, ngoài sử dụng châm cứu và tắm thuốc, khi sử dụng uống thuốc sắc, giày vò suốt mấy ngày, cuối cùng Phó Đình Ngạn cũng mở mắt.
Hắn bị rút cạn sức sống, dù không còn nhiều sinh lực nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp như cũ.
Phó Đình Ngạn luôn là như vậy, mặc dù yếu ớt và mệt mỏi đến mấy thì hắn vẫn luôn giữ tư thế nghiêm chỉnh như thế, hắn chỉ mặc bộ quần áo trong, búi tóc lỏng lẻo, một vài sợi tóc rủ xuống từ dây cột tóc, nằm vắt lên bờ vai bên cạnh.
Hai tay của hắn đặt giữa hai đầu gối, khoảnh khắc nhìn về phía ta, đáy mắt kia hung hăng co lại, yết hầu sắc bén chuyển động, hắn xòe tay về phía ta.
“Tới đây.”
Buồn bã và bi thương cực độ, tức giận và không cam lòng, tất cả hòa quyện vào nhau khiến cho lồng ngực ta như muốn nổ tung.
Cuối cùng ta vẫn không đi về phía hắn, hắn hơi sững sờ một lúc, sự thất vọng dần xuất hiện trên khuôn mặt, Phó Đình Ngạn rũ tay xuống, ánh mắt trầm tĩnh mà sâu thẳm.
Chỉ cách nhau có vài bước chân, mà ánh mắt đó của Phó Đình Ngạn lại khiến cho ta cảm thấy hắn đã sớm ở phía bên kia rồi.
“Người không nên trêu chọc thiếp.”
Ta giơ tay đặt dưới hốc mắt, cúi thấp đầu xuống cho toàn bộ nước mắt rơi xuống thảm, lập tức biến mất tăm: “Cuối cùng thiếp cũng thích người, mà người lại sắp chết… Đùa cái gì thế?”
Khăn trải giường đối diện có tiếng ma sát nhè nhẹ một lúc, sau đó tiếng bước chân rất khẽ truyền đến.
Một bàn chân gân mạch rõ ràng xuất hiện trên sàn lát có hoa văn phức tạp, bộ móng mượt mà, những đường gân xanh ẩn hiện dưới lớp da.
Ta không chịu ngẩng đầu lên, bây giờ Phó Đình Ngạn còn yếu ớt hơn ta, ta không muốn để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của mình.
Một tiếng thở dài truyền đến từ trên đỉnh đầu, sau đó một bàn tay luồn xuống bên xương sườn của ta, siết chặt lấy từ phía sau rồi vô cùng nhẹ nhàng kéo ta lại gần.
Trán ta áp sát vào lồng ngực với vạt áo lỏng lẻo của Phó Đình Ngạn, mùi thảo dược đắng chát còn thoang thoảng quanh mũi, hắn vừa mới tỉnh dậy không lâu, trong giọng nói khàn khàn để lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Nếu như ta thật sự chết đi, vậy nàng phải làm thế nào bây giờ?”
Lúc ta nghe được những lời này, trong lòng như có một tảng băng đang trôi thật nhanh, mang theo tất cả mọi hơi ấm của ta, máu cả người cũng dần nguội lạnh theo những lời này.
Chỉ vì ta chưa bao giờ nghĩ tới một cuộc sống không có Phó Đình Ngạn.
Ta ngẩng đầu lên muốn nhìn hắn, nhưng lại bị hắn đột nhiên ghì chặt đầu, ôm vào trong lòng.
Phó Đình Ngạn không cho tôi giãy dụa, hắn kề sát bên tai ta và nhẹ nhàng nói: “Ta đã nói rồi, ở bên ta, nàng vĩnh viễn luôn có quyền lựa chọn.”
Trong giọng nói của hắn mang theo sự run rẩy gần như không thể nghe thấy được.
“Một, ở lại Sa Châu, sống một cuộc sống mới không có trói buộc và tranh đấu, một cuộc sống tự do tự tại. Hai, hồi cung cùng ta, một khi ta chết thì nàng không còn chỗ dựa nào nữa, sau này nàng phải tự đối mặt rồi chết trong thâm cung.”
Ta đặt tay lên ngực hắn, lùi ra một khoảng rồi kiên quyết ngẩng đầu lên nhìn, không tránh không né.
“Thiếp chọn hai.”
Bàn tay đang đặt bên hông ta của hắn dần siết chặt, thứ cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong đôi mắt hắn nhưng rồi một giây sau lại nặng nề nhắm mắt lại.
“Nàng phải chọn một.” Lời nói của hắn mang theo chút lạnh lùng, như thể đang cố gắng kìm nén gì đó: “Nàng không nên quay về.”
“Nhưng thiếp có sự lựa chọn, người đã nói rồi mà.”
Ta kiễng chân lên, vươn hai tay ra ôm lấy tấm lưng rộng của hắn, cằm tựa lên vai hắn, ánh mắt nhìn xuyên qua tóc mai của hắn mà nhìn ra ngoài bức tường của ô cửa rộng chắn đằng sau.
Cho dù con đường phía trước có con dao đồ đang chờ thì sao chứ? Người đã từng bò ra khỏi địa ngục thì bất kể có đi đâu, nơi đó cũng là thiên đường.
“Thiếp trở về cùng người, người không vui sao?”
Ta cố gắng hết sức để giọng của mình nghe không quá đau buồn, nhưng mở miệng ra lại sực giọng mũi: “Thiếp sợ trước khi chết người vẫn muốn xử lý việc chính sự, cho nên lúc người hấp hối nhìn thiếp, có lẽ người vẫn có thể cho thiếp một nụ cười chứ.”
Ngoài cửa sổ, liễu rủ xuống trong nội viện vẫn chưa đâm chồi nảy lộc, cành lá mềm mại đón gió mà đung đưa, nhiễm lên một màu xanh nhàn nhạt.
Sắc xuân nồng nàn, gió nhẹ thoảng say lòng người, từng ngọn cây cọng cỏ đều mà máu trong lòng người, là trăm ngàn lần dựa bên bàn cả ngày lẫn đêm, không ngủ không nghỉ bên trong hoàng thành.