"Công tử, cẩn thận một chút, nội lực của Viên gia chủ không yếu đâu.”
Cẩu Tử nhắc nhở, công tử gây chuyện có chút lớn, còn hung hăng khiêu khích Viên gia chủ. Nếu xảy ra động thủ thật thì hậu quả có chút khó lường.
"Hửm?"
Lâm Phàm nhíu mày, nhìn thấy Viên gia chủ đã bị mình chọc đến mức sắp phun trào, nhỏ giọng hỏi:
"Biểu đệ ta có thể giữ chân hắn lại được không?"
"Được."
Cẩu Tử trả lời, hắn không biết nội lực của Viên gia chủ mạnh bao nhiêu, cũng chỉ là biết có chút mạnh.
Lâm Phàm tranh thủ thời gian xem xét tiểu phụ trợ.
Điểm nộ khí: 2281.
Điểm này tích lũy rất nhanh chóng, tính sơ bộ trên đầu ngón tay thì với tốc độ tăng trưởng hiện tại, chẳng bao lâu hắn sẽ trở thành cao thủ. Nhưng bây giờ không thể chết được, cho dù là đối phương không dám chém giết mình, nhưng nếu thất thủ thì phải làm sao.
Muốn khóc cũng không có chỗ khóc!
Tô lão nhìn về hướng Lâm Phàm, nhi tử của Lâm Vạn Dịch thật đúng là to gan, đồng thời cũng muốn xem Viên gia chủ rốt cuộc sẽ xử lý như thế nào.
Viên gia chủ mặt đối mặt với Lâm Phàm. Đặc biệt, sắc mặt Viên gia chủ đã khó coi đến cực điểm, hắn hận không thể một chưởng đập chết Lâm Phàm.
"Tốt, lão phu ngược lại muốn nhìn xem hậu quả khi động đến ngươi là như thế nào."
Viên lão gia giận dữ quát lớn, năm đầu ngón tay mở ra hướng về phía Lâm Phàm chộp tới.
Thật động thủ rồi!
Đây mới đúng là cao thủ.
Tay của Viên lão gia giống như ảo ảnh, nếu nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy tung tích bóng dáng đâu, khó mà xác định được góc độ cụ thể.
Lâm Phàm ngây người ra, thật đúng là dám đánh luôn à, cái này so với lúc trước nghĩ không đúng rồi. Hắn tự cho rằng công tử thế gia ở U Thành, thực lực của lão cha cũng không yếu. Cho nên giữa ba nhà cùng lắm là động khẩu chứ không động thủ, thật không ngờ lão già này động thủ thật.
Đột nhiên! Một trận gió thổi đến
"Biểu ca đừng sợ, có đệ ở đây."
Châu Trung Mậu xuất hiện trong nháy mắt, toàn thân hắn phát ra một lực khí mạnh mẽ, hắn gầm lên một tiếng:
"Muốn động vào biểu ca, trừ khi bước qua xác ta.”
Bốp!
Biểu đệ tung ra nắm đấm được bao phủ bởi làn khí đen, trực tiếp nhắm thẳng vào đối phương.
âm thanh ngột ngạt vang lên.
Cả một khoảng trời bụi mù tung lên nồng nặc, mọi ánh mắt hướng về trung tâm hai người.
Châu Trung Mậu gầm nhẹ một tiếng, cái áo đang mặc “xoặc’ một tiếng, toàn bộ rách vụn, cơ bắp toàn thân nổi lên giống như trong chốc lát đã sung mãn.
"Viên Ma Quyền."
Loáng thoáng phía xa quay lưng lại xuất hiện một con khỉ cổ đại dữ dằn hung tợn
"Đi chết đi."
Đôi mắt của Châu Trung Mậu biến sắc, toàn một màu đỏ, song quyền nắm chặt, từ trên trời giáng xuống giống như ngọn núi to đè xuống, trực tiếp đè nén hướng về phía Viên lão gia.
Tô lão sợ hãi thán phục.
Cái tên ngốc não tôm này không ngờ lại là kỳ tài luyện võ. Viên Ma Quyền là một môn quyền pháp đỉnh cao.
Xem ra, Lâm Vạn Dịch bồi dưỡng tên đại ngốc này rất tốt, có lẽ hắn biết nhi tử của mình không không xong, vì thế bồi dưỡng ra một cái cao thủ cho nhi tử của hắn.
Ầm ầm!
Viên lão gia né tránh được, song quyền của Châu Trung Mậu đập mạnh xuống đất, mặt đất nứt ra, giống như là vết nứt theo đường hình mạng nhện.
"Ôi trời ơi! Biểu đệ quá mạnh."
Lâm Phàm kinh hãi thán phục.
Hắn không nghĩ rằng biểu đệ mạnh tới như vậy, bình thường thật đúng là nhìn không ra.
Đột nhiên! Tình huống có chút thay đổi.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài Viên lão gia trông như yếu đuối, nhưng bản chất gặp nguy không loạn, không có chút ảnh hưởng nào. Chỉ thấy Viên lão gia một chân đạp lên đầu Châu Trung Mậu, đè ép mạnh xuống.
Ầm!
Một nửa thân thể của Châu Trung Mậu dường như đã bị cắm sâu dưới đất. Nhưng ngay sau đó, song chưởng của biểu đệ đập mạnh xuống mặt đất, mặt đất rung lên chấn động, cả người hắn bắn ngược ra, gầm nhẹ một tiếng, khí thế mạnh hơn, một chân hất ngang.
Viên lão gia không hoảng cũng không gấp, bàn tay đánh mạnh lên đùi của Châu Trung Mậu, toàn thân hướng về phía trước giống như ảo ảnh, một chưởng đánh mạnh vào phần ngực của Châu Trung Mậu
Bốp, bốp!
Châu Trung Mậu nhíu mày, yết hầu lay động, máu tươi như muốn trực phun ra nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn nén ngậm nuốt xuống.
Chờ cơ hội đến, Viên lão gia tung ra vô số chưởng, toàn bộ hướng về phần ngược của Châu Trung Mậu mà đánh liên tiếp.
Bốp bốp!
Châu Trung Mậu tự thấy khí thế đã yếu dần, toàn thân bị đánh ngược ra ngoài. Cố gắng miễn cưỡng nắm lấy mặt đất, trượt dài mấy chục mét, sau đó chịu không nổi đã phun máu tươi ra ngoài.
"Biểu đệ, ngươi không sao chứ."
Lâm Phàm chạy lên phía trước đỡ dậy Châu Trung Mậu, nhìn thấy điệu bộ dạng phun máu của biểu đệ, trong lòng hắn rất đau, nhìn thẳng vào đối phương, nói: "Tên khốn kiếp nhà ngươi, biểu đệ ta nếu có mệnh hệ gì, ta diệt cả nhà ngươi."
"Biểu ca, đệ không sao, đệ vẫn có thể tiếp tục đánh, Cẩu Tử dẫn biểu ca quay về đi, để ta đi ngăn hắn lại."
Châu Trung Mậu lau sạch vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào đối thủ.
Cảnh giới võ đạo của Viên lão gia cao hơn hắn, vì thế có thua cũng không mất mặt. Nhưng bây giờ hắn không thể thua, nhất định phải để biểu ca an toàn rời đi đã.
"Biểu đệ, ngươi đừng nói gì nữa, để biểu ca ra đấu với hắn."
Lâm Phàm đang rất tức giận, Châu Trung Mậu mặc dù là biểu đệ tiện nghi của hắn, nhưng hành động mấy ngày nay của đối phương, hắn đều nhìn ở trong mắt.
Biểu đệ không còn lời nào để nói, nhưng hắn cảm thấy biểu ca có chút không đúng.
Hừ!
Viên lão gia lạnh lùng nói: "Tuổi còn nhỏ không có chịu tu luyện, học thói điên cuồng của người ta, đến chết cũng không biết bản thân chết như thế nào."
Viên Thiên Sở đứng cách đó không xa, càng lộ rõ vẻ mặt tươi cười, hắn đang đắc ý trên nỗi đau khổ của người khác
"Biểu ca, người đi đâu vậy?"
Châu Trung Mậu kinh hoảng nói.
Lâm Phàm quay đầu, nói: "Biểu ca đi báo thù cho ngươi."
Vừa dứt lời, hắn tiến thẳng đến Viên lão gia, vừa đi vừa mắng.
"Con em nhà ngươi!"
"Đến đây, có giỏi thì đến giết ta đi."
Viên lão gia trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nói: "Được, lão phu thành toàn cho ngươi."
Nói xong, hắn trực tiếp đánh về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm không chút sợ hãi, xông thẳng về phía đối phương.
"Hừ!"
Nụ cười trên khuôn mặt Viên lão gia đã biến sắc, tên tiểu tử này quả thật không tránh, một chưởng mạnh mẽ của hắn khi chạm vào Lâm Phàm bỗng nhiên ngừng lại, không phải hắn không muốn mà là không dám.
Lâm Phàm đứng mặt Viên lão gia, nói: "Đến đây, không phải ngươi nói muốn giết chết ta sao? Động thủ đi, ta nói cho ngươi biết, nếu ta chết, Viên gia các ngươi từ trên xuống dưới một tên cũng không sống được."
"Đến đây."
Bốp bốp!
Lâm Phàm chộp lấy tay Viên lão gia, đặt lên ngực của hắn, nói: "Ra tay đi, sao thế sợ à? Hay là không dám, lão tử ta hiện đang đứng trước mặt ngươi, con em nhà ngươi có gan thì động thủ với lão tử ta đi.”
Viên lão gia bị bộ dạng hung dữ của Lâm Phàm, dọa trấn tĩnh rồi.
Thật không sợ chết?
"Tiểu tử, ngươi đừng có ép ta."
Viên lão gia phẫn nộ quát.
Lâm Phàm nhổ nước bọt, nói: "Lão tử ta bây giờ đang ép ngươi đấy, con em ngươi động thủ cho ta, đừng để lão tử ta xem thường ngươi cái này đồ chết nhát."
Điểm nộ khí tăng vọt.
Người xung quanh đều kinh động sợ hãi nhìn một màn trước mắt. Công tử lâm gia không màng sống chết, chỉ tay vào Viên gia lão gia mắng chửi. Nếu mà không tận mắt chứng kiến, thật không dám tin được.
Đúng là Viên lão gia không dám động thủ. hắn nhìn hướng về phía xa, có hai bóng người đứng trên lầu các, chăm chú quan sát mọi sự việc nơi đây. Trên trán mồ hôi rơi ra từng giọt.
Lầu các!
"Lão gia, công tử có huyết tính."
Ngô lão nói ra.
"Tên tiểu tử ngốc này!”
Lâm Vạn Dịch thở dài sau đó khẩu ngữ đã thay đổi, nói: "Viên lão dầu dám động thủ, ta dám lấy mạng hắn trong nháy mắt."
"Lão gia, gia chủ đời trước của Lương gia và Viên gia đã có sự giúp đỡ với người, cái người nên trả thì người đã trả rồi, những năm nay người đã trả hết sạch rồi, hà tất gì phải do dự với bọn chúng."
Ngô lão có chút khó hiểu nói.
"Không nói nữa, xem tiểu tử này một chút, nếu tiếp tục nữa thì e rằng Viên gia không còn mặt mũi rút lui, đến đây là kết thúc được thôi."
Lâm Vạn Dịch nói.
Lúc này, Lâm phàm bùng nổ một cơn giận dữ với Viên lão gia.