Ta Không Nuốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ

Chương 18: Thí luyện đại hội



Tác giả: Tam Cửu Nhị

Edit by Cà phê Phin

Ngày này, trên cung điện xanh vàng rực rỡ đệ tử của các môn phái đều vội vàng tập trung lại cùng đợi thí luyện đại hội bắt đầu. Ngói lưu ly màu vàng óng bao trùm xung quanh trên trụ đá. Hết thảy thế gia tu tiên cũng chỉ trong hôm nay mới có thể hội tụ cùng nhau.

Bốn phía đại điện đều được dãy núi vây quanh, cây cổ thụ che trời càng thể hiện bầu không khí trang trọng! Chính giữa là một cái sân đấu võ màu đỏ, chung quanh là sáu cái trụ đá. Mỗi một cây trụ đá đều được điêu khắc đường nét long phượng, rạng rỡ phát quang.

Phía trên cung điện hiện ra ba vị trí thế chân vạc chia làm Vân Đỉnh, Tây Môn, Thiên Sơn, trên cờ của Tam đại môn phái có dấu ấn phân biệt tiêu chí bất đồng.

Tọa lạc ngay chính giữa là Vân Đỉnh, tiêu chí là Hồng Liên; vị trí bên phải là Thiên Sơn, tiêu chí là Phỉ Ngọc ; vị trí bên trái là Tây Môn, tiêu chí là Gạch Vàng.

Thí luyện đại hội tuy nói là ngày các đệ tử tu tiên thế gia luận võ, nhưng mọi người đều biết đây kì thực vốn là ngày Tam đại môn phái tranh tài giành vinh dự!! Bọn họ tối đa cũng chỉ là khán giả mà thôi.

"Nghe nói năm ngoái người thắng cuối cùng chính là Vũ Vân Hàn? Các ngươi đoán năm nay sẽ là ai?"

"Vẫn là Vũ Vân Hàn đi? Không nghe tới hai phái còn lại có nhân vật ra gì."

"Các ngươi nghe nói chưa? Mấy ngày trước Vân Đỉnh đại đệ tử Vũ Vân Hàn mất trí nhớ!! Mà thời gian vừa vặn trùng với khi Thẩm gia diệt môn!!"

"cái gì?! Mất trí nhớ?! Hay cho một người tại sao lại đột nhiên mất trí nhớ?! Ta nghe nói Hạ gia trong một đêm hơn ba mươi nhân khẩu toàn bộ mất tích, các ngươi nói gần đây thiên hạ có phải là không yên ổn?"

"Ai, các ngươi nhìn thấy thiếu niên Vân Đỉnh mang đến không? Ai u! Đây chính là bạch đồng nha!!! Người sống sót duy nhất của Thẩm gia không phải là y chứ? Nghe nói là từ nhỏ đã bị nguyền rủa, cũng không biết Vân Đỉnh phái nghĩ gì mà thu lưu y?"

Tiếng bàn luận xung quanh liên tiếp quanh quẩn bên tai, âm thanh chẳng những không có giảm nhỏ mà càng lúc càng lớn, nội dung của nó cũng càng thêm trắng trợn không kiêng dè!!

Từ Dao nghe rõ ràng đề tài họ nghị luận về Thẩm Dục Sanh, vô luận thân ở nơi nào, đám người này xem náo nhiệt cũng không chê chuyện lớn, thật đáng giận!!

"A Sanh không cần phải đi nghe lưu ngôn phỉ ngữ như thế, chúng ta chưa bao giờ để ý thân thế của ngươi." Nghe thấy âm thanh Liễu Mặc Tịch, Từ Dao nghiêng đầu liền thấy Liễu Mặc Tịch khẽ vuốt vai Thẩm Dục Sanh, đứng bên cạnh an ủi.

Nhìn thấy Liễu Mặc Tịch hầu ở bên người Thẩm Dục Sanh, Từ Dao thu hồi bước chân muốn đi đến, đứng tại chỗ liếc mắt nhìn liền nghiêng đầu đi. Không thể không nói, nếu  là hình tượng Thẩm Dục Sanh trưởng thành giống như trong mộng lúc này đứng cùng chỗ với Liễu Mặc Tịch, Từ Dao cũng là lần đầu tiên lĩnh hội cái gì gọi là trời đất tạo nên tuyệt phối!!

"Mẹ nó, năm nay người thắng tuyệt đối thuộc về Tống Cư Uyên ta!! Lão tử mạnh hơn, đám người ô hợp này!!" Tống Cư Uyên nghe tới bọn họ nghị luận về Vũ Vân Hàn, sắc mặt liền lộ ra sự khó chịu!!

Từ Dao cảm nhận được địch ý truyền đến từ nơi không xa, nhẹ nhàng liếc mắt. Đúng như dự đoán! Liền thấy Tống Cư Uyên ánh mắt hung sát  trừng mình, hận không thể đem mình xé rách.

...Có tật xấu, Từ Dao thầm nghĩ.

Từ Dao nghiêng đầu đi không nhìn tới sắc mặt trương lên làm cho hắn chán ghét kia, ai ngờ mới vừa nghiêng đầu liền đón nhận ánh mắt của Phương Thanh Vân, hơi sửng sốt một chút.

Phương Thanh Vân ngược lại là không có cấm kị, nhẹ nhàng nở một nụ cười gật đầu ra hiệu, Từ Dao cũng khách khí cười nhạt. Ấn tượng mà Phương Thanh Vân mang đến cho Từ Dao không tệ, đương nhiên ngoại trừ con rắn độc bên cạnh hắn.

Hơn nữa nhìn bộ dáng hắn hẳn là bạn bè của Vũ Vân Hàn, nếu như có thể Từ Dao thật sự muốn tìm cơ hội tâm sự với hắn, tìm hiểu một chút về "Vũ Vân Hàn" này.

Thí luyện đại hội mở màn, tỷ thí đều là con cháu môn phái nhỏ, Tam đại môn phái đứng ngồi bất động. Từ Dao nhìn hai người trên đài tỷ võ, tuy nói đều là chút công phu quyền cước. Nhưng nghĩ đến chính mình cũng sắp lên đài, khó giải thích có chút bất an.

Trước mắt hắn hoàn toàn không biết gì liên quan đến linh lực của Vũ Vân Hàn, đến tột cùng hắn nắm giữ nhiều hay ít...

"Hàn nhi..."

Từ Dao nghe tiếng gọi quay đầu nhìn về phía Liễu Tư Thâm hiền lành nhìn mình, ánh mắt ôn nhu kia tự như dòng nước chảy róc rách trong khe, khiến người dựa vào có cảm giác an tâm.

"Hàn nhi, đừng quá miễn cưỡng." Liễu Tư Thâm trong lời nói xen chút thương tâm nhàn nhạt. Cho tới bây giờ hắn đều có cảm giác tự trách sâu sắc về việc Từ Dao mất trí nhớ.

Mặc dù Từ Dao biết Liễu Tư Thâm có tình thân với hắn nhưng cũng không phải thực sự đối với chính hắn, mà sau khi nhìn thấy vẻ mặt này của Liễu Tư Thâm, tâm lí Từ Dao hơi nghẹn ngào, hắn thực là có nỗi khổ không thể nói được a.

"Sư phụ, ta không sao, yên tâm đi." Từ Dao khẽ cười, nói lời an ủi vì không muốn Liễu Tư Thâm lo lắng, đến tột cùng có chuyện gì hay không trong lòng hắn cũng không rõ.

Chuyện này cùng với trước kia chơi game giết boss là hai chuyện khác nhau, lần này là tự mình ra trận a!!!

Sau khi trải qua mấy trận đấu của đám con cháu tiểu gia, cuối cùng cũng tới Tam đại môn phái tranh tài, Tống Cư Uyên một bước nhảy lên võ đài, tư thái cuồng dã hiện ra trước mắt mọi người.

Kết quả lại chờ được Thiên Sơn phái Phương Thanh Vân, sau khi nhìn thấy đối phương thì trừng mắt một chút, khóe mắt lập tức liếc nhìn Từ Dao ngồi ở phía trên, bất mãn khinh thường "Không nghĩ tới trận đầu là cùng ngươi so đấu? Ngược lại cũng tốt, đánh bại ngươi sau đó đi thu thập tên kia."

Phương Thanh Vân không để ý đến Tống Cư Uyên trào phúng, nhấc một cánh tay lên vô số rắn độc màu xanh từ ống tay áo rộng lớn của hắn thoát ra, nhe ra răng nanh sắc bén, thả độc tính, khí tức chảy xuôi lạnh lẽo giống như hành hạ đến chết, hướng về phía Tống Cư Uyên tập kích!!

Tống Cư Uyên một bước tránh xa, công kích một cái, rút kiếm bổ về phía con rắn đang sống sờ sờ chém thành hai nửa!! Hai tay trước ngực làm thủ thế, bảo kiếm của hắn bay lên trời!

Kiếm của hắn ở trên không trung phân liệt, một thanh, hai thanh, ba thanh... Trong nháy mắt liền tạo thành một kiếm trận! Chỉ thấy hai tay Tống Cư Uyên tạo thành hình chữ thập, vô số thân kiếm như tinh vân nổ tung hướng về phía Phương Thanh Vân đập đến!!

Phương Thanh Vân mềm mại nhanh nhẹn di chuyển thân thể của chính mình, thời điểm lợi kiếm kéo về phía hắn, trước mặt hiện ra một màng phòng hộ thân thể cực đại trong suốt, khiến cho thân kiếm toàn bộ bị đánh tung!

"Xem ra ngươi không chỉ biết chơi xà mà thôi!"

Trên mặt Tống Cư Uyên tràn đầy ý cười cường liệt, thời điểm Phương Thanh Vân thu hồi màng phòng hộ, xông lên phía trước mấy bước, đem linh lực ngưng tụ ở chưởng gian, thủ thế chờ đợi!!!

Phương Thanh Vân cũng nhấc lên chưởng gian, song chưởng tấn công, linh lực va chạm vào nhau! Cuốn cát bụi vào một chỗ, hình thành một cái vòng sóng gió cực đại, trong nháy mắt mở rộng ra phía ngoài, giống như một cơn gió bão cỡ lớn đem nham thạch bốn phía nhấc lên!! Mà ngay ở chính giữa hai người lại không nhúc nhích vẫn duy trì tư thế!!

Này!!! Này này này!!!!!

Từ Dao quả thực trố mắt ngoác miệng!!! Qúa!! Qúa đồ sộ đi?!!

Sau khi vòng sóng gió biến mất, hai người đều tách ra lùi lại về sau một bước, Tống Cư Uyên mới vừa muốn thu hồi thân kiếm, nhưng không nghĩ tới thân thể đột nhiên truyền đến cảm giác khác thường, đó là một loại cảm giác tế bào toàn thân bị lôi kéo đến đau đớn, thậm chí trên ngực truyền ra từng trận thanh nhúc nhích.

Tống Cư Uyên trực tiếp đem áo bào xé ra một lỗ hổng, liếc nhìn qua!! Không chỉ là hắn, mọi người ở đây đều nhìn mà than thở!!

Trên ngực Tống Cư Uyên che kín lít nha lít nhít những con sâu, nhìn kĩ chúng nó đang dùng răng nhọn bé nhỏ gặm cắn tầng da bên ngoài của Tống Cư Uyên, vô số xúc tu đan xen bám lấy tùy ý bò sát!!

Thập phần làm người khác buồn nôn!!

Là thời điểm vừa mới nãy bày xuống sao?

Hai mắt Tống Cư Uyên híp lại, toàn thân từ từ phát lực, dần dần hiện ra vòng xoáy bao vây lòng bàn chân của hắn, chỉ thấy một cái phát lực!! Toàn bộ trùng trên người đều bị đập vỡ nát!! Bùm bùm rơi xuống trên mặt đất!

"Xem ra ngươi không chỉ có thể chơi xà, còn chơi sâu." Tống Cư Uyên trào phúng hừ lạnh một tiếng.

Phương Thanh Vân nhăn chặt mày lại, vừa nãy hắn dùng là trùng có độc tính yếu nhất, bản thân đây chỉ là luận võ hắn cũng không muốn chân chính đi hại người. Lúc hắn dự định thực hiện một công kích sau, thân thể đột nhiên cứng đờ, ngực truyền đến cảm giác sụp đổ giống như bị phá vụn, một luồng máu tanh xông thẳng đến cổ họng, cả người gập xuống ngã quỳ trên mặt đất!!

Phương Thanh Vân thậm chí ngay cả khí lực giơ tay lau chùi khóe miệng cũng không có, tầm nhìn từ từ tan rã không có cách nào tập trung, hình thành từng đạo ảnh chập chờn, hô hấp một chút cũng có thể lĩnh hội tim đập mang đến từng trận thần kinh đau đớn!!

Sao...Chuyện gì xảy ra?!

"Phương Thanh Vân, ngươi cũng thật tự cho là mình thông minh, ngươi cho rằng vừa nãy chỉ có ngươi bày bẫy thôi sao?" Tống Cư Uyên nhìn chằm chằm Phương Thanh Vân vẻ thống khổ, mặt đầy vui sướng.

Lúc này, Phương Thanh Vân nhấc lên lòng bàn tay run rẩy lên một chút, một cái lỗ kim kích cỡ tương đương vết thương thình lình xuất hiện trong tầm mắt hắn.

"Ngươi...ngươi..."

Phương Thanh Vân không nghĩ tới Tống Cư Uyên dĩ nhiên sẽ sử dụng loại ám chiêu này! Trong lúc luận võ nghiêm cấm bất cứ thủ đoạn đùa giỡn gì, mà Tống Cư Uyên hiển nhiên đã làm trái quy tắc!! Chỉ tiếc, tình cảnh khi đó không có bất kỳ người nào phát hiện, mà Phương Thanh Vân tự mình cũng không nói ra được một câu đầy đủ!!

"Từ sau ngày đó, ta liền nhìn ngươi không vừa mắt, thế nào? Không biết, Thanh Vân huynh có thỏa mãn cảm giác này hay không?"

Mọi người không rõ vì sao Phương Thanh Vân đột nhiên ngã xuống, chỉ thấy Tống Cư Uyên từng bước một đi tới bên người Phương Thanh Vân, sau đó dừng lại, nửa ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn trên trán đối phương đầy mồ hôi hột.

"Hiện tại, ngươi có thể nghỉ ngơi" Nói xong liền đâm một nhát kiếm vào bụng Phương Thanh Vân!!

Từ Dao kinh hãi đến biến sắc, trực tiếp muốn đứng lên vọt tới trên sân lại bị Liễu Tư Thâm ngăn cản!!

Đồng tử Phương Thanh Vân đột nhiên co rút lại, ánh mắt dần dần trở nên hư không, huyết dịch thuận theo vết thương ở bụng hắn mà chảy xuống, rốt cục mất đi toàn bộ thể lực, giống như con rối thoát khỏi sự điều khiển trực tiếp ngã xuống!!

Các đệ tử Thiên Sơn phái rốt cục không chịu nổi, vội vàng xông lên đài kiểm tra thương thế của Phương Thanh Vân!! Nhưng bị vướng bởi thân phận của Tống Cư Uyên, cho dù bất mãn lớn đến thế nào cũng không dám cùng đối chất, hơn nữa đại hội không nói rõ không thể tạo thành tổn thương cho đối phương, chỉ có điều lần này Phương Thanh Vân bị thương quá mức nghiêm trọng.

Giờ khắc này trong con ngươi Tống Cư Uyên chương hiển vương giả bạo ngược cùng cao ngạo, ngửa đầu nhìn kỹ Từ Dao ngồi phía trên mình, khóe miệng nhẹ nhàng phác họa ra một độ cong, nhấc cánh tay lên chào hỏi một chút.

"Vũ Vân Hàn, đến lượt ngươi."

Chú thích:

1.Thế chân vạc: Một khối liên minh gồm ba môn phái có thực lực ngang bằng nhau, cạnh tranh nhau.

2. Tọa lạc: ở tại

3. Lưu ngôn phỉ ngữ: lời đồn xấu

4. phân liệt: tạo thành nhiều ( đại khái giống như phân thân ra thật nhiều vậy)

5. tinh vân: mây sao

6. chương hiển: hiển lộ ra