Từ Dao bị nói, biểu tình có chút lúng túng, bị phát hiện đứng ngoài cửa nhưng chuyện không phải thế, may mà trực tiếp đi vào trong nhà, tầm mắt nhìn thấy chén thuốc ở trên bàn Thẩm Dục Sanh đã nguội đến lạnh ngắt từ lâu, nhíu mày.
"Tại sao không uống thuốc?"
Thẩm Dục Sanh chỉnh lại quần áo của mình lần thứ hai dùng bạch đồng nhìn về phía Từ Dao, cầm lấy chén thuốc trên bàn "Sư huynh đêm khuya đến thăm chỗ này của ta chỉ vì giám sát chuyện này? Như vậy ta uống là được."
Nói xong liền uống một hơi cạn sạch.
Từ Dao run rẩy khóe miệng một chút, vị thiếu niên này... Có phải nên nói là cũng thật... không quá đáng yêu.
"Đã trễ thế này làm sao còn chưa ngủ?"
"Sư huynh không phải cũng như vậy sao?"
... Thẩm Dục Sanh thành công đem mỗi câu nói của Từ Dao dồn vào chấm hết.
Đã biết đồng sắc của đối phương, nhưng mỗi lần đối diện Từ Dao vẫn là trong lúc vô tình né tránh, quả nhiên còn cần thời gian thích ứng.
"Ta vô ý mạo phạm ngươi, đã khuya rồi ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt." Từ Dao nghĩ cũng chẳng còn gì để tán gẫu với Thẩm Dục Sanh, với lại hắn hiện tại vẫn thập phần để ý cảnh tượng trong mộng.
"Sư huynh có biết tại sao con ngươi của ta có màu trắng?"
Thẩm Dục Sanh nói một câu mạnh mẽ chế trụ bước chân muốn rời đi của Từ Dao, Từ Dao cơ hồ là theo bản năng tiếp nhận câu nói của Thẩm Dục Sanh "Tại sao?"
Thẩm Dục Sanh nhếch miệng lên "Bởi vì lời đồn đại là thật, ta là người bị nguyền rủa."
Chỉ trong một nháy mắt Từ Dao cảm giác được dòng máu nóng rực chảy xuôi trong cơ thể mình toàn bộ bị kết thành tảng băng, từ đầu tới đuôi thổi quét toàn thân, rõ ràng trong phòng nóng nực lại hàn ý mười phần.
Từ Dao sau khi trấn định lại kiên định nhìn về phía hai con mắt của Thẩm Dục Sanh "Ngươi không phải."
Cái gì mà người bị nguyển rủa? Chỉ vì mê tín thần linh nên liền đem sự tình tàn nhẫn như vậy thực thi trên người một hài tử?! Như vậy Thẩm Dục Sanh có thể thoát khỏi Thẩm gia cũng chưa chắc là chuyện không tốt, mặc dù phương thức vẫn là như thế.
Tại thời điểm này, y cùng Vũ Vân Hàn không hiểu tại sao có chút giống nhau. Nhưng mà Từ Dao vẫn không biết rõ Vũ Vân Hàn lúc đó tại sao lại trúng độc?
Vì cái gì dưới tình huống này cũng không biết, tự mình tìm tòi chân tướng cũng thật là.... Làm khó một học sinh không đủ chỉ số thông minh như hắn.
"Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong Từ Dao quay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Thẩm Dục Sanh ở trong phòng biểu tình ngốc trệ chốc lát hiếm thấy, thật lâu nhìn cửa phòng đóng chặt không có bất kỳ hành động gì, một lúc sau ngẩng đầu lên giơ tay xoa xoa vị trí mí mắt chính mình....
Cái người kia... Không ngờ sẽ nói như vậy, thật là làm y bất ngờ.
..............
"Ngươi xem ngươi xem!! Ta nói không sai chứ? Màu sắc đồng tử của hắn thật sự là màu trắng!!!"
"Thật ư!! Không phải quái thai chứ?!"
"Nghe nói gì chưa? Hôm qua Thẩm gia bị diệt môn, người này là Đại sư huynh mang về, nghe nói là người duy nhất sống sót."
"Tà môn như vậy sao?!"
"Không chịu khó tu luyện!! Còn đàm luận mấy việc vô dụng đó!! Có phải dạo này phạt các ngươi quá nhẹ?!" Liễu Tư Thâm nổi giận gầm lên một tiếng, khiển trách bọn đệ tử.
Các đệ tử thấy sư phụ nổi giận, liền không dám nhiều lời tiếp tục tu luyện. Mà Thẩm Dục Sanh mặc dù nghe được bọn họ nghị luận, cũng không chút nào gợn sóng, giống như lời bọn họ nói không liên quan đến y.
"Là ta quản giáo không nghiêm, lời của bọn chúng ngươi đừng để ý quá." Liễu Tư Thâm tự trách nhìn về hướng Thẩm Dục Sanh.
"Sư phụ nguyện ý thu lưu ta đã là ân tình lớn lao, ta sao sẽ để ý những việc nhỏ rườm rà kia?" khuôn mặt Thẩm Dục Sanh lộ ra nét bình tĩnh vốn không nên có ở độ tuổi này.
Liễu Tư Thâm không nhiều lời, gật đầu, dẫn Thẩm Dục Sanh đi đến nơi luyện công. Giữa đường đi qua một cái phòng Thẩm Dục Sanh dừng bước, ánh mắt bị hấp dẫn.
"Tại sao dừng lại?"
"Sư phụ, gian phòng này để làm gì?" Thẩm Dục Sanh đưa tay chỉ.
"Gian này a, đây là gian phòng Đại sư huynh ngươi luyện võ."
Thẩm Dục Sanh nhìn nửa ngày không nói gì, cuối cùng dần dần thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nở một nụ cười nghiền ngẫm mà không có bất kì ai phát hiện.