Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 83



Nữ quỷ áo đỏ rất cao hứng nhảy nhót xung quanh Tô Địch, kích động nói: “Tô Địch này lớn lên đúng là đẹp trai, cô xem này mày kiếm, môi mỏng, mũi cao, cả đôi tay này nữa… Thật sự là quá quá đẹp trai, đêm nay tôi phải đi theo Tô Địch về nhà!”

Cố Phi Âm liếc mắt nhìn nữ quỷ áo đỏ một cái, có phải cô quên là muốn dạy tôi cách đăng tin rồi không?

Nữ quỷ áo đỏ xua tay, đăng tin thì có gì quan trọng chứ? Ngày mai đăng cũng không muộn nhưng cơ hội gặp trai đẹp thì hiếm lắm.

Cố Phi Âm: … Đây chắc là thấy sắc thì nổi lòng tham trong truyền thuyết nhỉ, quỷ sắc cũng vậy.

Nữ quỷ áo đỏ: …

Tô Địch chỉ cảm thấy bên người dần lạnh đi, anh ôm cánh tay, đột nhiên nghi hoặc nói: “Cố tiểu thư, lúc trước chúng ta đã gặp nhau chưa? Sao tôi thấy cô rất quen nhỉ?”

Cố tiểu thư tóc dài kéo khoé môi, lộ ra một nụ cười âm hiểm, kín đáo nói: “Lúc trước chúng ta đã gặp nhau trên núi, anh quên rồi à?”

Tô Địch chỉ cảm thấy Cố tiểu thư trước mắt trùng khớp với hình ảnh cô gái tóc dài vặn vẹo bay giữa không trung lúc trước, anh cực kỳ hoảng sợ, “Cô, cô, cô, cô cô cô… Thật sự là cô??!”

Cố Phi Âm hiền lành nói: “Là tôi, anh nhớ ra rồi à?

Tô Địch thật sự khiếp sợ, bởi vì cho dù thế nào anh cũng không ngờ được rằng Cố tiểu thư đã cứu mình lại chính là nữ quỷ bay giữa không trung làm bọn bắt cóc sợ tới mức quỳ xuống xin tha?

Không đúng, cô là người chứ không phải quỷ, chỉ là hơi có vẻ tà ma thôi…?

Tuy Tô Địch hơi hoảng hốt và sợ hãi nhưng anh nhớ lại cảnh tượng đêm đó thì biết cô gái tóc dài đang đứng trước mặt mình không có ác ý, nhìn qua thì có vẻ cô lạnh lùng doạ người nhưng cô lại cứu anh trong tình huống đó, còn cởi trói rồi cõng anh chạy xuống núi báo nguy, đưa anh đi bệnh viện xong thì ngoài lần ba mẹ anh chủ động đi tìm thì bình thường không có tin tức gì của cô…

Người như vậy sẽ không hại anh.

Nhưng mà anh vẫn có cảm giác cổ mình lành lạnh, như có ai đó thổi hơi bên cổ vậy. Anh không nhịn được sờ cổ, nói: “À, tôi nhớ ra rồi, Cố tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô.”

Anh lấy từ cốp xe ra một túi tiền và một cái thùng lớn mang từ nhà đi, ngoại trừ tiền thì là một thùng dâu tây. Dâu tây là tự tay mẹ anh đến nông trại hái về, quả vừa to vừa ngọt, mùa đông không cần để tủ lạnh, ăn vào mát mát rất ngon miệng.

Cố Phi Âm chưa từng ăn dâu tây, bây giờ nhìn thấy dâu tây thì nước miếng đều chảy ra hết, cách xa như vậy mà đã ngửi thấy mùi thơm, quả đỏ rực làm người ta thèm rỏ dãi. Cô cầm lên cắn một miếng, non mềm nhiều nước, lại vừa thơm vừa ngọt, mùa đông gió tuyết nên ăn vào hơi lành lạnh, hương vị vô cùng tốt.

Tô Địch ôm thùng dâu tây, nhỏ giọng nói: “Ăn ngon không?”

Cô cắn dâu tây, gật đầu, ngon! Cực kỳ ngon!

Tô Địch nói: “Nếu cô thích thì ăn hết tôi lại đưa đến cho.”

Hai mắt Cố Phi Âm như phát sáng, quả nhiên là tiểu thiên sứ trị giá năm ngàn vạn, thật là người tốt, lại còn rất hào phóng!

“Đúng rồi, lúc trước tôi nghe nói chân cô bị thương, giờ đã ổn chưa?”

Cố Phi Âm đã ăn đến quả dâu thứ ba, tuỳ tiện xua tay, sớm đã không sao rồi.

Tô Địch cười cười, định về nhờ mẹ hái thêm dâu tây đưa tới, xem đi, Cố tiểu thư nhìn qua có vẻ doạ người nhưng thật ra không đáng sợ như vậy.

“Cô ở đâu? Chỗ dâu này rất nặng, tôi mang lên cho cô?”

Cố Phi Âm chỉ cao ốc bỏ hoang phía sau, Tô Địch: “…???”

Anh ôm thùng dâu tây lên lầu, nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, lần trước ba mẹ anh tới tặng mấy vạn tệ rồi mà còn nghèo đến mức ở chỗ này ư? Leo đến tầng năm anh đã mệt không đi nổi nữa, hô hấp cũng loạn cả lên, anh đi theo sau Cố Phi Âm vào một phòng, thấy giữa phòng có bày một cái quan tài lớn.

Tô Địch trừng mắt: “…?!”

Chân anh mềm nhũn, vội dựa vào vách tường bên cạnh, thùng dâu tây trong tay cũng rơi xuống đất, nhưng mà lúc còn chưa chạm đất thì hình như có thứ gì đó đỡ được cái thùng, nó lại bay lên, sau đó đưa đến trước mặt anh…

Tô Địch: “…!!!”

Anh run rẩy nhận lại cái thùng, không biết nên hướng về phía nào nói cảm ơn?

Nữ quỷ áo đỏ a ô kêu một tiếng, đỏ mắt nói: “Không cần cảm ơn đâu.”

Tô Địch mơ hồ nghe thấy trong không khí truyền đến một giọng nói của con gái, nhưng không rõ lắm, cứ như ảo giác vậy. Nhưng Tô Địch biết, đây không phải ảo giác, chắc chắn đã có thứ gì đó nói câu này.

Cố Phi Âm chỉ cục đá bên cạnh quan tài, nhiệt tình nói: “Mau tới đây ngồi đi, chúng ta cùng ăn dâu tây.”

Tô Địch: “…”

Anh nhìn cái quan tài rồi lại nhìn hòn đá làm ghế, còn có cô gái tóc dài ngồi trên quan tài ăn dâu tây, thậm chí anh còn cảm thấy có vô số cặp mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm mình…

Nhưng mà có thể không ngồi sao?

Tối đó về Tô Địch liền nằm mơ, cảnh trong mơ là chính anh đang ngủ trong quan tài, kiểu gì cũng không đẩy được nắp quan tài ra. Anh vất vả mãi mới đẩy ra được một chút thì thấy bên ngoài quan tài có mấy con quỷ đang đứng, tiểu thư tóc dài liệt miệng u ám nhìn anh, giống như anh là miếng mồi ngon…

Tô Địch bừng tỉnh từ trong mộng, sợ tới mức cả đêm không dám ngủ.

… Không đúng, liệu có phải anh mua phải bùa bình an giả không? Nếu không thì sao lúc anh ở toà nhà bỏ hoang đó thì bùa bình anh trên người lại không phát huy được tác dụng gì cả? Cứ như không tồn tại vậy.

Đám đạo sĩ giả đó!

Ngày hôm sau, Cố Phi Âm thấy tin tức nói mười người mất tích trên đảo búp bê đã tìm về được năm, nguyên nhân mất tích chỉ nói đơn giản là lạc đường, cũng không tồn tại sự kiện thần kỳ quỷ quái gì, hy vọng mọi người đừng tin những tờ báo lá cải đồn bậy. Năm người còn lại rất tiếc là không chờ được cứu hộ vì lúc ở trong núi gặp phải thú dữ. Lúc cứu hộ tìm thấy thì họ bị thương quá nghiêm trọng nên đã bỏ mạng.

Các bộ ngành liên quan đã ra lệnh tiêu huỷ toàn bộ búp bê trên đảo, từ nay về sau không có đảo búp bê nữa.

Cố Phi Âm có thể giải thích là bây giờ thế giới con người không biết đến sự tồn tại của ma quỷ, học tập chính là thế giới khoa học, không tin vào mê tín dị đoan.

Mã Áo cũng gọi điện thoại cho cô, nói bọn Lục Giang Phi và Nguyên Lộ đã rời khỏi đảo búp bê đến bệnh viện thành phố B điều trị, bây giờ tình trạng rất tốt, chắc là nghỉ ngơi vài ngày là được xuất viện, chờ anh ta về thành phố A sẽ liên lạc với cô. Còn bọn Dư Yến Đan thì được người nhà đón về mai táng rồi.

Thật ra không chỉ có thế, cảnh sát còn phát hiện trong hoa viên có rất nhiều bộ hài cốt là người dân đã từng mất tích, tuy rằng chỉ còn lại bộ xương khô nhưng trên người còn vài vật dụng không bị phân huỷ như ví da, đồng hồ, vòng cổ và mấy thứ chứng minh thư linh tinh, bây giờ chỉ chờ người nhà đến nhận dạng.

Từ lúc nghe được tin tức kia mỗi ngày cô vẫn ăn ngon uống tốt, cả thùng dâu tây đều bị cô ăn hết sạch. Cô vốn là định để dành ăn dần nhưng dâu rất mềm, để lâu sẽ hỏng mất nên cô tranh thủ ăn hết luôn. Nghĩ đến về sau muốn ăn phải tự mua nên lúc cô đi qua cửa hàng trái cây còn cố ý nhìn giá dâu tây, tận năm sáu mươi tệ một cân, đúng là giá trên trời, cô không ăn nổi! May mà có thần tiên Tô Địch, nếu không cô cũng chẳng được ăn dâu tây quý giá như vậy.

Hôm nay cô vẫn đi làm như bình thường, lúc nằm trong quan tài, nữ quỷ áo đỏ đột nhiên tới gần nói: “Không ổn không ổn rồi, nhà của cô sắp xong đời rồi!” Miệng thì nói không ổn nhưng cô lại không nhịn được bật cười, “Thật sự phải để tôi cười hết đã, cô mau về đi, nếu không tối nay lúc cô về thì không nhìn thấy quan tài nữa đâu.”

Cố Phi Âm kinh ngạc nói: “Sao lại xong đời? Nhà tôi vẫn tốt mà.”

“Tốt cái gì mà tốt, nghe nói đột nhiên có mười mấy người đến cao ốc bỏ hoang, nói mà muốn khai phá một lần nữa, cao ốc bỏ hoang phải xây lại!” nữ quỷ áo đỏ nói, “Mau lên, cụ bà và Bính Bính chỉ kịp dọn cho cô một túi vật dụng hàng ngày rồi ẩn nấp, quan tài còn chưa kịp giấu, bây giờ chắc là bị mấy người đó phát hiện rồi.”

“…Cái gì?!”

Các du khách trong nhà ma chỉ cảm thấy một luồng âm khí mạnh mẽ, sợ tới mức gào khóc loạn lên.

Cố Phi Âm chạy vội đi tìm lãnh đạo thần tiên xin nghỉ, nói là nhà cô có việc muốn về trước, lãnh đạo thần tiên thấy Cố Phi Âm vội như vậy thì cho cô về luôn, cũng không tức giận gì.

Cô chạy thẳng về nhà, cuối cùng cũng thấy cô gái hàng xóm và bà cụ trốn ở sau toà nhà bỏ hoang, dưới chân còn một cái túi nilon, sắc mặt hai người cũng tái nhợt, chân không chạm đất bay giữa không trung, đôi mắt đen tuyền nhìn cô chằm chằm.

Cố Phi Âm thở phào nhẹ nhõm nhìn túi nilon, hầu hết đồ đạc của cô đều ở trong đó, áo bông giày bông đều đủ cả, chỉ duy nhất là không còn cái quan tài, trong quan tài không chỉ có đệm bông mà còn rất nhiều tiền xu và tiền giấy, hơn hai vạn tệ của cô đều ở đó.

Cao ốc bỏ hoang quả nhiên có rất nhiều người, đều là người cao to khoẻ mạnh, trước mặt còn có mấy chiếc xe đỗ, chiếm cứ toà bộ toà nhà.

Như thế này thì sao được chứ? Dù sao cũng phải nghĩ cách quay trở lại.

Ban ngày không tiện hành động, buổi tối ít người chú ý thì phải đi lấy trộm về mới được.

Lại nói nhà cô bị phát hiện rồi, sau này cô biết ở đâu cơ chứ?

Bấy giờ Cố Phi Âm còn chưa biết, lúc nhà thầu và lãnh đạo địa ốc đến tầng năm bỗng nhiên thấy trong phòng bày một cỗ quan tài lạnh như băng thì sợ tới mức chân mềm nhũn, tí nữa thì ngất xỉu. Họ còn dụi mắt sợ mình nhìn nhầm nhưng cho dù thế nào cũng không thể tin được, trong căn phòng này thực sự có một cỗ quan tài?!

“Vãi chưởng?!”

Năm sáu người bọn họ đột nhiên thấy trong phòng có một cỗ quan tài, cho dù giữa ban ngày ban mặt cũng thấy gió lạnh thấu xương, mồ hôi lạnh sau lưng túa ra như tắm.

Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, cuối cùng không nhịn được vội chạy vãi tè xuống lầu, đến khi rời khỏi toà nhà bỏ hoang một đoạn xa mới hổn hển dừng lại.

Nhìn cao ốc bỏ hoang đứng phơi mình trong sương gió mà sởn cả tóc gáy, cực kỳ sợ hãi.