Vừa dứt lời, một điểm sáng vàng đột nhiên lóe lên trên mi tâm Kiến Sầu.
Vậy mà không phải Đế Giang Phong Lôi Dực, mà là...
Đạo ấn vảy rồng!
Một phán đoán sai lầm.
Tạ Bất Thần vẻ mặt lạnh lẽo, trên mặt Kiến Sầu lại là nụ cười khinh miệt.
Nàng nói là sẽ lần lượt lật cho xem, chứ không phải lập tức lật ra chủ bài.
Nàng xuất kì bất ý trực tiếp gọi ra một chiếc vảy rồng, chỉ nhẹ nhàng lật một cái, lấy mi tâm nàng làm trung tâm, một lớp vảy rồng nhỏ bé và tinh xảo mang theo hơi thở thần bí mà ngang tàng đã bao phủ toàn bộ ngoài da nàng.
Thoạt nhìn cả người nàng như được vảy rồng bao bọc, toát ra một vẻ đẹp mạnh mẽ khó tả.
Từ lúc chiếc vảy rồng đầu tiên xuất hiện đến lúc vảy rồng bao phủ khắp người nàng cũng chỉ là một chớp mắt.
Tốc độ này đã nhanh hơn nhiều so với mọi người chứng kiến trong tiểu hội, thậm chí so với Chu Thừa Giang lúc trước còn nhanh hơn, mạnh hơn, hơi thở cũng tinh thuần hơn, đáng sợ hơn.
Lúc này trong hành lang giữa hai hàng bích họa dường như có một tiếng rồng ngâm.
Thời gian chuẩn bị của Đế Giang Phong Lôi Dực dài hơn đạo ấn vảy rồng rất nhiều, Tạ Bất Thần đã chuẩn bị nghênh đón một kích mạnh nhất của nàng, ai ngờ nàng lại dùng đến đạo ấn vảy rồng của Long Môn?
Không có sức tấn công đáng sợ, thay vào đó là tốc độ nhanh kinh người.
Như cơn gió màu vàng, như tia chớp màu vàng!
Kiến Sầu đã hóa thành một vệt sáng, thoáng cái đã lao tới trước mặt Tạ Bất Thần.
Hai mắt lấp lánh ánh sáng lạnh, phản chiếu bóng dáng Tạ Bất Thần.
Nàng giống như là một khối thiên thạch từ trên trời rơi xuống, mang theo sức mạnh bùng nổ.
Đó là một khí thế làm mọi người xung quanh phải kinh hãi, ngay cả Tạ Bất Thần đang đứng nhìn nàng cũng khó mà kiềm chế được vẻ kinh ngạc trong mắt: Một đối thủ gần như hoàn mỹ, trên người nàng dường như ẩn giấu vô số khả năng, luôn khiến hắn phải kinh ngạc.
Cốc!
Một tiếng vang nhỏ.
Trong nháy mắt, Tạ Bất Thần đã ném thanh Nhân Hoàng kiếm trong tay xuống đất, thanh kiếm vẫn nằm trong vỏ cắm xuống mặt đất lại dễ dàng như đâm vào một miếng đậu phụ, không gặp phải bất cứ trở ngại gì.
Tất cả mọi người xem chiến đấu, đồng tử gần như cùng co lại kịch liệt: Quăng kiếm không dùng? Tạ Bất Thần định làm gì?
Không đợi bọn họ hiểu rõ nguyên do, Tạ Bất Thần đã cho bọn họ đáp án.
Vù!
Cả hành lang chìm trong tiếng ong ong ngân dài.
Ngay lúc Kiến Sầu lao tới, Tạ Bất Thần không hề để ý tới cánh tay phải giàn giụa máu tươi, chỉ khẽ nắm tay trái lại, dường như có thanh kiếm vô hình nắm trong bàn tay.
Thế là khí tức toàn thân đột nhiên biến đổi.
Lúc này Tạ Bất Thần đứng trước mắt tất cả mọi người lại đột nhiên trở nên mờ ảo, áo bào xanh bay phần phật, đứng dưới một cây tùng già điêu khắc trên vách, dường như có mây trên đỉnh núi bao quanh người hắn, khí tức của hắn trở nên ẩn giấu mà mờ ảo.
Kiến Sầu đã cách hắn quá gần, nhưng sâu trong đầu lại xuất hiện một sự hoảng hốt cực đoan.
Nàng nhìn thấy Tạ Bất Thần đứng dưới cây tùng già trên vách, trên người lại không còn cảm giác của đệ tử chân truyền thứ mười ba Côn Ngô, thậm chí không có sự ôn nhuận của Tạ Bất Thần ngày xưa, cũng không có khí thế khi đưa tay xuống nước sông rút kiếm, chỉ có...
Một cảm giác giản đơnv à bình thản đến cực điểm, như tan vào trời đất, ẩn vào núi rừng.
Đó là...
Sự kín đáo và sắc bén của một ẩn giả.
Người đứng dưới tùng, lại hỏi đồng tử, thầy ngươi đi hái thuốc nơi đâu.
Đồng tử đáp rằng, người trong núi này, không biết chỗ nào.
Có gió thổi qua áo Tạ Bất Thần, lại không làm chéo áo rung động chút nào.
Tâm tĩnh như giếng cổ.
Đó là một loại cảm giác cực đoan khó có thể hình dung được, giống như đột nhiên rơi vào đầm lầy, hoặc giống như đột nhiên gạt bỏ hết lòng trần tục, tất cả mọi tranh đấu đều không còn tồn tại...
Tạ Bất Thần bình tĩnh đưa tay lên, Ẩn Giả kiếm ý trong tay tối nghĩa và khó hiểu như văn tự thượng cổ, dường như không nhìn thấy một chưởng của Kiến Sầu đánh tới, chỉ vung tay chém về phía trước.
Đạo kiếm khí đó hư phù giữa không trung, ẩn ẩn hiện hiện, đung đưa không ngừng, như một miếng gỗ trôi trên sông, làm mọi người khó mà đoán được tung tích.
Đối mặt với đòng tấn công mạnh mẽ bạo lực của Kiến Sầu, người bình thường đều sẽ lựa chọn tạm tránh mũi nhọn, tìm kiếm cơ hội tấn công khác.
Nhưng lựa chọn của Tạ Bất Thần lại ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Không giống trước đó chỉ tập trung phòng thủ, sau khi hắn ném Nhân Hoàng kiếm xuống, khí thế trên người liền thay đổi hoàn toàn: Chỉ tiến không lùi, lấy công làm thủ!
Một kiếm chém ra, đó là cứng đối cứng chính diện, lấy tấn công chống lại tấn công!
Quyền cước đánh tới trước mặt, kiếm khí cũng chém tới trước mặt.
Dài một tấc, mạnh một tấc, kiếm khí lại là thứ hư vô, lúc này khoảng cách rất gần, một kiếm của Tạ Bất Thần chém ra gần như sẽ lập tức chém vào người Kiến Sầu, còn tấn công của Kiến Sầu lại chậm mất một chút.
Nếu không lùi, kiếm ý sẽ trực tiếp chém vào người nàng.
Lùi?
Hay là không lùi?
Lúc này trong đầu tất cả mọi người đều hiện ra một nghi vấn như vậy.
Nhưng trong lòng Kiến Sầu lại không có do dự, một chút cũng không có.
Đã giao chiến, thà chết không lùi, càng huống chi là đối mặt với Tạ Bất Thần?
Kẻ thù không đội trời chung này?
Chiến!
Sợ gì kiếm ý ẩn giả này?
Kiếm ý mang kiếm khí, có điều lấy "ý" để loạn lòng người. Nhưng tâm nàng lạnh như băng, cứng như sắt, người nào có thể loạn được?
Kiếm khí lẫm liệt ẩn giấu trong hư vô chém thẳng về phía Kiến Sầu, nàng lại không tránh không né, thậm chí còn tăng tốc nhanh hơn.
Ầm!
Ầm!
Gần như là đồng thời, một cước Phiên Thiên Ấn của Kiến Sầu cũng đạp ra ngoài, linh lực hùng hậu đánh trúng cả người Tạ Bất Thần, Ẩn Giả kiếm ý của Tạ Bất Thần cũng chém xuống vai Kiến Sầu.
Phụt!
Giữa không trung lập tức nở ra một đám hoa máu làm người ta kinh hãi.
Không ai có thể phân rõ, đây rốt cuộc là máu của hắn hay là của nàng.
Áo bào xanh phần phật đón gió đã có vết máu đỏ tươi, đột nhiên thêm một chút rực rỡ cho khung cảnh đìu hiu gần như xuất thế, cũng làm cho hắn thoạt nhìn giống một người bình thường hơn.
Một người bình thường mang sát tâm và chiến ý!
Tay cầm kiếm ý mà đứng, Tạ Bất Thần nhìn về phía Kiến Sầu trcs mặt.
Trường bào trắng nhạt cũng nhuộm máu, đường chỉ màu bạc thấm máu từ vết thương bắn ra.
Vảy rồng bao trùm trên vai Kiến Sầu đã bị một kiếm vừa rồi của Tạ Bất Thần chém ra một vết rạn, cắm sâu vào da thịt, thoạt nhìn một mảng lẫn lộn.
Có điều Kiến Sầu hoàn toàn không thèm để ý.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Bất Thần, chỗ vết thương trên vai Kiến Sầu không ngờ lại từ từ nhúc nhích, da thịt thấm máu chậm rãi liền lại với tốc độ mắt thường thấy được.
Chỉ chốc lát sau, da dẻ trên đó đã nhẵn bóng như lúc ban đầu.
Xẹt!
Vảy rồng một lần nữa bao phủ lên, trong nháy mắt đã không còn dấu vết gì.
Nếu không phải trên người nàng còn có một mảng vết máu, sợ là sẽ không có người nào cho rằng vừa rồi nàng cũng bị một kiếm của Tạ Bất Thần gây thương tích.
Khả năng khôi phục mạnh đến mức gần như điên cuồng.
Linh lực trong thân thể bị Phiên Thiên Ấn của Kiến Sầu làm cho hỗn loạn còn chưa hoàn toàn bình phục, bàn tay run nhè nhẹ, ánh mắt Tạ Bất Thần nhìn kĩ Kiến Sầu không còn tán thưởng, không còn phức tạp, chỉ có một loại chiến ý phát ra từ đáy lòng.
Đối thủ xứng đáng, đối thủ hoàn mỹ, đối thủ có thâm thù đại hận.
Ngay tại cửa ẩn giới Thanh Phong am đã diễn ra một cuộc chiến sống chết, có thể không phải một phần trong kế hoạch của hắn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tính toán của hắn.
Sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến như vậy.
Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng, ngay khi thân hình Kiến Sầu một lần nữa hóa thành tia chớp, Tạ Bất Thần cũng cầm kiếm xông lên.
Mỗi một kiếm đều là cực hạn của Ẩn Giả kiếm ý mà hắn lĩnh ngộ, mỗi một kích đều là sự bùng nổ của sức mạnh tinh thuần trong người nàng.
Một quyền một cước, một vung một chém.
Không ai nhường ai.
Kiến Sầu và Tạ Bất Thần giống như hai đối thủ đối chọi gay gắt đã nhiều năm, hiểu đối phương đến chân tơ kẽ tóc, tốc độ xuất thủ vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từ dưới đất đánh tới mái vòm, từ vách tường này đánh tới vách tường khác.
Quyền cước sinh ra sức ép không khí phá hủy vô số hình khắc trên vách, dư lực của kiếm khí tung hoành thì để lại những vết kiếm đáng sợ trên mái vòm.
Chiến đấu quyết tử!
Không phải thợ săn và con mồi mà là cuộc chiến giữa hai thợ săn.
Vừa bắt đầu, Kiến Sầu còn tràn ngập hận ý, nhưng đến lúc này nàng đã hoàn toàn đắm chìm vào trong trận chiến đấu này.
Vô hận vô ngã, chỉ có một chữ "chiến" trong lòng.
Trạng thái vong ngã làm cho tất cả mọi tâm tình trên người nàng đều biến mất.
Sức quan sát nhạy bén và sự hiểu biết có được sau thời gian dài chung sống với đối thủ khiến nàng có thể dự tính chính xác mỗi một lần xuất kiếm của Tạ Bất Thần và lao tới đánh chặn.
Ẩn Giả kiếm ý có thể nói là kiếm ý độc đáo nhất Thập Cửu Châu, mỗi lần xuất kiếm đều mang uy lực kinh người.
Như lời nói của ẩn giả thường làm người ta không hiểu được.
Mỗi một kiếm của Tạ Bất Thần đều mang theo khí tức cực kì thâm thuý tối nghĩa, đi theo phong cách hiểm ác lạ thường, mỗi lần nghênh đón Kiến Sầu lao tới đều giống như vách núi dựng đứng đột nhiên đổ ụp xuống, như thác nước vạn trượng ào ào dội xuống, trên trời dưới đất đều bao trùm trong kiếm khí.
Vèo vèo...
Đã vụn bắn tung tóe, kiếm khí lan khắp nơi.
Trên cửa đá màu đen còn chưa mở, con lợn gác cổng béo mập nhìn mà trợn mắt há mồm, vừa rồi la hét một hồi lâu mà không có ai để ý, quả thực khiến nó cảm thấy hết sức nhục nhã.
Bây giờ thấy hai người này liều mạng với nhau, nó lại hưng phấn, cao giọng gào thét: "Ngao ngao ngao, đánh hay lắm, đánh tốt lắm, đánh cho các ngươi kêu oa oa!"
Đám Tiểu Kim lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng hò hét của nó.
Không có ai còn có tâm tư để ý đến những thứ khác.
Cuộc chiến giữa hai người này quá nhanh, quá gấp, mỗi một lần lao vào nhau đều như tia chớp, lại ẩn chứa vô số biến hóa.
Bình thường khi một người ra tay, người kia dường như đã đoán được đối phương rốt cuộc sẽ làm thế nào, cho nên lập tức có phương pháp phản chế. Ngay khi đưa ra phương pháp phản chế, đối thủ lại lập tức điều chỉnh góc độ tấn công.
Thiên biến vạn hóa, chấn động lòng người!
"Cảm giác này..."
Nan quạt chống vào cánh môi mỏng manh của Như Hoa công tử, thậm chí hắn không nhịn được cắn cắn nan quạt, động tác có chút phàm tục nhưng do hắn làm ra lại mang một vẻ thoát tục, lộ ra sức hấp dẫn khó tả.
Có điều Như Hoa công tử lại không hề biết.
Trong mắt hắn chỉ có trận chiến đấu quyết liệt đó.
Thậm chí có thể nói là cuộc chiến tranh.
Phải giao thủ bao nhiêu lần mới có thể hiểu được nhất cử nhất động của đối phương như thế?
Mỗi một lần giao thủ đều không chỉ là so đấu về sức mạnh.
Tâm trí, tính toán đều không thể thiếu.
Cảm giác cổ quái này càng ngày càng mãnh liệt.
Như Hoa công tử gần như có thể khẳng định: Bọn họ đã hiểu đối thủ đến một mức độ đáng sợ, nếu không tình hình chiến đấu giằng co mạo hiểm như thế nào sẽ hoàn toàn không thể xuất hiện.
Cảm giác này, giống như...
Kẻ thù truyền kiếp!
Kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung.
Nhưng hai thiên tài Côn Ngô Nhai Sơn lần lượt nhập môn, lại lần lượt thành danh này làm gì có cơ hội biết nhau? Rốt cuộc vì sao có thể hiểu đói thủ như vậy? Vì sao bây giờ lại đánh nhau sống chết?
Một loạt nghi vấn quanh quẩn trong lòng Như Hoa công tử.
Mỗi một lần giao thủ của bọn họ đều nhanh như chớp, đều để lại bóng tối dày đặc trong lòng hắn.
Đánh đến lúc này, thứ Như Hoa công tử có thể nhìn ra, Lục Hương Lãnh chẳng lẽ lại không nhìn ra được?
Tạ Bất Thần và Kiến Sầu vừa gặp mặt đã có sóng ngầm cuồn cuộn dưới biển sâu, suýt nữa đánh lớn một trận trên đỉnh Côn Ngô trước mắt bao người. Trên đường đi tới đây, cả hai người này cũng có thái độ rất lạ.
Chuyện lo lắng nhất cuối cùng vẫn trở thành sự thật.
Đứng yên tại chỗ, ánh sáng vàng tím trong tay đã tan đi, trong đôi mắt đẹp của Lục Hương Lãnh đột nhiên xuất hiện vài phần hoang mang khó hiểu.
Ầm!
Giữa không trung đột nhiên bùng lên một ngọn linh hỏa.
Đạo kiếm khí đã chém tới trước mặt Kiến Sầu đột nhiên bị linh hỏa phá tan.
Tình huống như vậy đã kéo dài dăm ba hiệp.
Kiếm ý của Tạ Bất Thần có thể phá được Phiên Thiên Ấn, lại không thể ngăn cản uy năng linh hỏa của Kiến Sầu.
Gió bao quanh người hắn khiến người khác có cảm giác như hắn đang ẩn giữa trời đất, bản lãnh "thuận phong" của nàng lại có hiệu quả giống như Ẩn Giả kiếm ý.
Trong lúc chiến đấu, vô số ý nghĩ cũng không ngừng xuất hiện trong đầu.
Ánh sáng trong mắt Tạ Bất Thần cũng càng ngày càng sáng.
Đối thủ xứng tầm có thể làm cho dòng máu trong người trở nên sôi trào, trước kia hắn chưa hề nghĩ tới, đối thủ đứng trước mắt hắn sẽ là người vợ khi xưa, có sức mạnh ngang ngửa hắn, làm cho hắn sôi trào nhiệt huyết, thậm chí trong chiến đấu sống chết vẫn không ngừng cho hắn những gợi ý mới.
Thiên hạ này, địch nhân rất nhiều, nhưng địch thủ lại khó tìm.
Càng không cần phải nói là địch thủ gần như hiểu rõ mỗi một nhược điểm của hắn, mỗi một kích đều nhằm vào điểm yếu của hắn.
Nàng hạ thủ không có nửa phần lưu tình, chiêu nào cũng ép hắn đến tuyệt lộ.
Có điều...
Hắn cũng hiểu nàng như thế.
Tạ Bất Thần xuất thủ nhanh chóng không kém Kiến Sầu.
Ẩn Giả kiếm ý chuyên tấn công, Giang Lưu kiếm ý lại thỉnh thoảng xuất hiện, đánh cho Kiến Sầu trở tay không kịp.
Khó giải quyết.
Khó giải quyết đến mức Kiến Sầu có một sự kích động muốn vặn đầu hắn từ trên cổ xuống.
Có điều đồng thời nàng cũng hiểu ra một vài thứ mới.
Trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm, đó là kiếm ý.
Tạ Bất Thần tay không có thực kiếm, lại đã lĩnh ngộ kiếm ý, nắm hư kiếm cùng mình chiến đấu. Dĩ nhiên là hắn tu hành đạt tới đỉnh cao, nhưng rõ ràng lĩnh ngộ kiếm ý của hắn cũng cực kì sâu.
Nàng là người không có kiếm, lại không phải là không thể dùng kiếm.
Trong đầu như có một cánh cửa đột nhiên mở ra.
Hai mắt Kiến Sầu cũng bắn ra tinh quang.
Lúc này đã giao thủ không biết bao nhiêu hiệp, mà thắng bại còn chưa thể phân rõ.
Thân hình hai người lao sát qua nhau, ánh mắt lại bám chặt trên người đối phương.
Kiến Sầu nhìn Tạ Bất Thần, vẻ hưng phấn trên mặt chưa hề tản đi, đáy mắt lại có ánh sáng lạnh lấp lánh, như kiếm ra khỏi vỏ.
Trên khuôn mặt lạnh như băng đột nhiên nở ra một nụ cười.
Một nụ cười tính kế.
Bởi vì tốc độ rất nhanh, cuồng phong rít gào bên tai khiến nàng nghe không rõ trong hành lang này còn có âm thanh gì khác hay không, nàng chỉ có thể nghe thấy âm thanh của mình, lạnh lùng như thực hiện được mưu kế.
"Kiếm!"
Kiếm?
Kiến Sầu đâu có kiếm?
Lúc này tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Chỉ có Tạ Bất Thần lại nghe ra hơi lạnh thấu xương trong âm thanh của Kiến Sầu.
Nụ cười đó...
Tạ Bất Thần nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cử kinh, không hề do dự đưa tay xuống phía dưới.
Vù!
Nhân Hoàng kiếm bay đến tay Tạ Bất Thần như tia chớp.
Có điều...
Đã muộn.
Tách!
Đóa sen băng màu lam đầu tiên nở ra trên không, âm thanh kinh người như xé rách mỗi một lỗ chân lông trên thân thể.
Chúng là họa sĩ dùng gió vẽ ra, lại lập tức ngưng kết thành băng.
Năm ngón tay Kiến Sầu khẽ co lại, trong hành lang đột nhiên vang lên vô số tiếng động làm người ta kinh hãi.
Tách!
Tách!
Tách!
...
Như toàn bộ không khí trong không gian đều nứt ra, vô óố đóa sen băng nở rộ trên không.
Nhân Hoàng kiếm bay vút tới, nhưng khi vừa chạm vào tay Tạ Bất Thần thì năm ngón tay Kiến Sầu đã nhanh chóng khép lại.
Trong nháy mắt, tất cả sen băng giữa không trung đều như nhận được mệnh lệnh, ầm ầm nở ra, từ tim sen nhanh chóng đâm ra một thanh trường kiếm băng lam.
Đó là vô số đóa sen, vô số thanh kiếm lơ lửng giữa không trung.
Ngàn kiếm ngâm lên, tiếng xé gió tràn ngập hành lang.
Thẳng tắp lao về phía Tạ Bất Thần.
Cảnh tượng này hùng vĩ đến mức nào?
Vô số sen băng nở ra vô số kiếm băng, ánh sáng lấp lánh, ngàn kiếm quay đầu đâm về phía một người.
Nhân Hoàng kiếm vừa vào tay Tạ Bất Thần, bị vô số kiếm băng chĩa vào, dường như là kẻ thù của hàng ngàn thanh kiếm băng.
Ngón cái tay trái gạt một cái, đột nhiên có một tiếng động khẽ vang lên, không bị tiếng kiếm ngâm át đi mà như vang lên trong lòng mọi người, mở ra dấu vết phủ đầy bụi nào đó.
Tách!
Ngón cái vừa đẩy, giữa vỏ kiếm và chuôi kiếm đang kín kẽ đột nhiên hé ra một khe hở.
Không kịp rút cả thanh kiếm ra khỏi vỏ, cũng không cần thiết.
Ngón cái đẩy xuống, vỏ kiếm bắn ra, Nhân Hoàng kiếm ra khỏi vỏ ba tấc!
Thân kiếm màu đen lạnh lùng trang trọng, địa đồ núi sông hiện ra một góc, như là hoàng đế trên điện cửu trùng quân vương, rút thượng phương bảo kiếm ra khỏi vỏ, một tay đẩy ra tấu sớ đặt ở trước án. Thế là địa đồ sơn hà cẩm tú cổ xưa liền chậm rãi mở ra trước mắt.
Ầm!
Ba tấc!
Vẻn vẹn ba tấc!
Khi lưỡi kiếm này còn chưa hoàn toàn ra khỏi vỏ, kiếm khí bị vỏ kiếm ước thúc đã điên cuồng càn quét ra xung quanh.
Như là thiên binh vạn mã, không gì cản nổi!
Một vòng kiếm khí lan ra, ngàn kiếm cúi đầu!
Rắc!
Một thanh băng kiếm gần nhất bỗng nứt tung, vỡ vụn trước kiếm khí của Nhân Hoàng kiếm.
Sau đó vô số kiếm băng sắp đâm vào người Tạ Bất Thần không ngờ lại như bị trúng đòn nặng, tia chớp lóe lên, tiếng sấm ầm vang.
Thứ hắn đang cầm không giống như là một thanh kiếm mà như sấm sét và bão táp vô tận.
Không ai có thể ngăn cản.
Ngàn thanh kiếm sắp đâm vào người hắn lập tức bắn ra khắp nơi.
Ầm ầm!
Vô số kiếm băng không chịu khống chế đâm vào vách tường, thậm chí cũng bắn vào những người bên dưới.
Đao kiếm không có mắt, càng huống chi là thời khắc mất khống chế này.
Cả hành lang trở nên bừa bộn.
Hai người Tiểu Kim và Tả Lưu quả thực bị đánh cho không phòng bị kịp, kêu đau không ngừng.
Xẹt xẹt!
Vài thanh kiếm băng đâm thẳng vào cửa đá.
"Thật đẫm máu, thật tàn bạo, cứ đánh tiếp đi! Hay quá! Ngao!"
Đột nhiên kêu thảm một tiếng.
Con lợn đang vẫy chân không ngừng hò hét trợ uy cho Kiến Sầu và Tạ Bất Thần, một cái chân không ngờ lại bị một thanh kiếm băng ghim vào trên cửa.
Tiếng hò hét huyên náo lập tức biến thành tiếng kêu đau bi thảm.
Không đợi nó phản ứng lại, mảnh kiếm băng thứ hai cũng đã đâm vào cái bụng như túi nước của nó.
"Trời ơi! Đất ơi! Lợn mẹ ơi! Sao các ngươi có thể đối xử với con lợn đáng yêu này như vậy? Hu hu hu, quá đẫm máu, quá tàn bạo..."
"Quá đẫm máu, quá tàn bạo!"
Con lợn gác cửa vốn chính là một bức điêu khắc, bị khắc ở vị trí khe cửa để gác cửa, dù di động cũng chỉ có thể múa máy chân tay, lại không thể nào rời khỏi khe cửa này được.
Thấy trên đỉnh đầu còn có vô số kiếm băng lao tới, nó sợ đến mức mặt cắt không ra máu, cổ lắc lắc, mông vặn vặn.
"Ta tránh, ta né, ta trốn! Ha ha ha ha, không trúng được... Ngao!"
Nó chưa kịp đắc ý bao lâu, một thanh kiếm băng đã đâm thẳng vào cái mông vểnh lên của nó.
Cơn đau truyền đến.
Hai mắt con lợn điêu khắc bằng đá đen không ngờ đều lòi ra bên ngoài, như là hai mắt người hiện đầy tia máu khi quá đau đớn.
Mẹ nó, đúng là đau đến phát điên rồi!
"Mẹ cha hai đứa đần độn các ngươi! Hai đứa đần độn!"
Không muốn gác cửa nữa, cũng không muốn đối phó mấy đứa đầu óc có vấn đề này nữa!"
"Hu hu hu, quá đẫm máu, quá tàn bạo, bây giờ ta tuyên bố các ngươi đã hoàn thành yêu cầu của ta, có thể tiến vào ẩn giới rồi! Này, các ngươi mẹ nó có nghe thấy không? Có nghe thấy không!"
"..."
Không có trả lời!
Vù vù vù!
Đồng thời còn có vô số thanh kiếm băng đâm tới!
A a a a a a a, đau đau đau!
Con lợn gác cửa lúc này đã huyết lệ tung tóe...
"Quá đẫm máu, quá tàn bạo, hu hu hu hu..."
Tiếng kêu gào giận dữ cuối cùng xuyên qua vô số tiếng nổ của trường kiếm sen băng truyền vào trong tai Tạ Bất Thần và Kiến Sầu.
Có điều nào ai thèm để ý?
Trong mắt, trong lòng bọn họ, trừ đối phương đã không có người thứ hai.
Nhân Hoàng kiếm mới ra khỏi vỏ được ba tấc.
Động tác của Tạ Bất Thần lại đã lộ ra cảm giác không nhanh không chậm, không còn Trác Nhiên kiếm ý, không còn Giang Lưu kiếm ý, cũng không còn Ẩn Giả kiếm ý, chỉ có...
Quyền sinh quyền sát, nắm giữ trong tay!
Mặt mày cúi xuống, giống như tranh vẽ núi xa, ngưng đọng hơi lạnh của nước mưa, nhưng khi ngước ămts lên, tất cả đều đã biến mất.
Ánh mắt hắn nhìn Kiến Sầu tràn ngập một sự cô đơn vĩnh hằng.
Là...
Vạn dân quỳ bái, còn hắn ngồi một mình trên triều đình cao cao!
Quân bắt thần chết, thần...
Không thể không chết!
Không ai có thể cùng hắn sánh vai.
Hoàng giả, chính là cô gia quả nhân.
Tay nắm tính mạng muôn dân, quyền hành che trời, dăm câu ba điều định chết sống!
Ong ong!
Là kiếm ngâm, cũng là tâm ngâm!
Một kiếm làm người ta sởn tóc gáy.
Một kiếm làm mọi người lạnh giá trong lòng.
Đây là Tạ Bất Thần Kiến Sầu không quen thuộc, lại là một mặt khác của Tạ Bất Thần ở sâu trong trí nhớ của nàng.
"Ha ha ha..."
Nhưng chỉ chốc lát sau, Kiến Sầu lại khó mà kìm được cười thành tiếng.
Người trong thiên hạ, há là ngươi muốn giết liền giết?
Cho dù có vạn dân phủ phục dưới chân ngươi, ta vẫn chắc chắn lấy được cái đầu trên cổ ngươi.
Cùng với sát ý ngập trời ập đến, đáy mắt Kiến Sầu cũng tràn ngập vẻ khát máu.
Đấu bàn!
Đạo tử!
Đạo ấn!
Ánh sáng chưa tắt, cảm giác nóng cháy cũng chưa hề biến mất trên xương bả vai Kiến Sầu.
Ngay từ trước đợt tấn công này, nàng đã mở ra đạo ấn Đế Giang Phong Lôi Dực, sức mạnh vẫn đang âm thầm tích lũy.
Bây giờ sát tâm nỏi lên, Phong Lôi Dực liền động.
Nàng đột nhiên vỗ lên bức tường đã lung lay sắp đổ phía sau, lập tức làm bắn ra một đám bụi, ở chỗ cũ chỉ còn lại một tàn ảnh của nàng.
Giữa không trung, hư ảnh khí thế hào hùng đã ngưng tụ xuất hiện.
Chiếc cánh màu vàng dao linh khí tạo thành mang vẻ lộng lẫy như kim loại, dày nặng mà lại sắc bén, ngay lúc vừa xuất hiện đã ép cho người ta không thở nổi.
Sức mạnh vượt xa bình thường.
Tia điện nhỏ bé đã biến thành điện xà to lớn chạy rất nhanh, cơn lốc màu đen bao quanh chiếc cánh như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Đế Giang đập cánh, nửa cánh che trời, vượt qua đại trạch!
Nàng như là Đế Giang hóa thân, từ cao cao đáp xuống.
Khí tức đáng sợ của Đế Giang Phong Lôi Dực ép cho không khí nổ lách tách, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhân Hoàng kiếm ra khỏi vỏ từng tấc, tiếng kiếm ngâm cũng càng ngày càng lớn, khiến hư không xung quanh rung động mãnh liệt.
Ầm!
Phong vân cuồn cuộn!
Hai luồng khí tức đã giao chiến, cả hành lang lập tức đất trời quay cuồng.
Ầm ầm!
Bức tường sụp đổ!
Mặt đất dưới chân mọi người không ngờ lại xuất hiện từng vết nứt to lớn, lộ ra hư không màu đen bên dưới. Cửa đá màu đen cao ba trượng không ngừng lắc lư rung động, cũng có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.
Như Hoa công tử đột nhiên kêu lên một tiếng: "Hỏng bét!"
Con lợn gác cửa càng kêu thảm: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, bố mày mở còn không được sao?"
Có điều âm thanh này bị át trong tiếng đổ sập, ai có thể nghe thấy được?
Hai người giữa không trung đã không còn gì giữ lại.
Người trước mặt không còn là bạch đầu phu quân cử án tề mi ngày xưa, người trước mặt không còn là hồng nhan tri kỉ đầu gối tay ấp khí trước.
Lúc này, chỉ giết mới có thể tiêu được mối hận trong lòng.
Lúc này, chỉ giết mới có thể chứng đạo Nhân Hoàng!
Chiếc cánh giơ lên, là uy năng thái cổ thông thiên triệt địa. Kiếm ra khỏi vỏ, là đế nghiệp như họa trên vạn vạn người.
Trăm nghìn thù hận, chỉ giết mà thôi.
Ầm!