Trong thành, vô số ánh đuốc vàng ấm áp đang cháy sáng lần lượt tắt ngấm. Cả kinh thành đều lặng chìm trong bóng đêm tịch mịch.
Trăng non đầu tháng cong cong treo trên góc thành lâu, gieo rắc ánh sáng lành lạnh trên toàn thành.
Gần giờ tý là lúc mà quân giữ cửa thành thay ca.
Một hàng quân sĩ mặc áo giáp dầy đang nhanh nhẹn leo lên thành lâu để thay thế những người của ca trước lúc này đã khá mệt mỏi. Vào cuối thu đầu đông, trời đêm lạnh thấu xương. Cái rét khiến cho khôi giáp trên người bọn họ cũng lập tức trở nên lạnh lẽo, hung hãn, làm cho người ta không khỏi phải rùng mình, ớn lạnh một phen.
"Lốc cốc, lộc cộc..."
Không gian phía trước cửa thành đang yên tĩnh thì đột nhiên bỗng vang lên tiếng vó ngựa lộp cộp hòa với tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường. Âm thanh vang động không ngớt, nghe càng lúc càng rõ hơn.
Hầu như mọi binh sĩ trên thành lâu đều nghe thấy ngay. Tất cả đều đồng loạt nhìn ra phía xa.
Xa xa trước cửa thành là một khoảnh rừng rậm. Vì đang cuối thu nên cảnh sắc tiêu điều, rừng cây xơ xác, lá thu rụng đầy trên mặt đất.
Một cỗ xe ngựa màu đen buông rèm dầy nặng đang từ trên con đường ven rừng dần dần chạy ra.
Hôm nay, giáo úy thành môn phụ trách giữ cửa thành tên là Chu Vũ. Hắn vừa được đề bạt lên chức vụ này cách đây mấy ngày.
Khoảng hai năm gần đây, quan trường Đại Hạ thường xuyên biến động. Từ khi Tạ hầu phủ mưu phản, sự việc đổ bể, những bên liên quan cũng bị phanh phui nên không ít người đã phải chịu tai vạ.
Cách đây không lâu, lại có một nhân sĩ họ Phó thần thông quảng đại không rõ từ đâu đến. Người này thành thạo rất nhiều thuật phép thần kỳ, trong số đó nghe đâu còn có thuật trường sinh bất lão. Y vừa mới đến thì liền được hoàng đế coi trọng mà phong ngay làm quốc sư. Chỉ trong một thời gian ngắn, tiếng tăm của quốc sư đã vang dội khắp nơi.
Thậm chí ngay cả đình úy Trương Thang, người được coi là tâm phúc của hoàng đế mà cũng phải bị khiển trách vì những lời yêu ngôn mị hoặc của Phó quốc sư. Sau đó, lại thêm việc hắn lạm dụng cực hình, tiếng oán thán ngập trời nên mới bị tống vào chiếu ngục, rồi chịu xử tử cách đây không lâu.
Cũng bởi vì thế mà quan trường Đại Hạ mới tiến hành một trận thanh trừng nội bộ.
Chu Vũ lại xem những việc này là phúc của nước nhà. Nhờ thời vận nên y mới có thể trở thành giáo úy thành môn mới nhất. Tuy chỉ là một cái chức giữ cửa thành nho nhỏ nhưng tốt xấu gì thì cũng có tiếng là "giáo úy" nên hắn rất lấy làm vừa lòng, mãn nguyện.
Kinh thành có lệnh giới nghiêm, đêm vừa xuống thì không được phép đi lại ngoài đường. Ai cũng biết cửa thành vào nửa đêm đã đóng từ lâu, phải chờ đến sáng hôm sau mới mở lại. Bây giờ nửa đêm nửa hôm, xe ngựa nào mà lọc cọc chạy đến đây?
Chu Vũ dõi mắt nhìn chiếc xe ngựa đang từ xa tiến đến mà ôm đao, dấn thân đối gió, tiến đến trước bờ thành lâu.
Thấy chiếc xe ngựa hoàn toàn không có ý muốn giảm tốc độ, hắn nhíu chặt mày, thét lớn: "Cửa thành đã đóng. Xin hãy mau dừng lại!"
"Lốc cốc, lốc cốc..."
Tiếng vó ngựa vẫn nhanh như trước, rầm rộ tiến thẳng về cửa thành.
Ngay lập tức, ánh mắt của Chu Vũ liền trở nên sắc lạnh. Hắn dứt khoát vung tay lên.
Xoạt, xoạt, xoạt, xoạt____
Hơn mười quân sĩ nhanh chóng tiến lên phía trước, cung tên sẵn sàng trong tay, đường cung căng cứng như vầng trăng tròn. Ai nấy đều nghiêm cẩn sẵn sàng đón địch, chỉ chờ Chu Vũ xuống lệnh!
"Kinh kỳ trọng địa, mau dừng lại!"
Chu Vũ lại thét lớn một lần nữa, âm thanh vang dội khủng khiếp trong đêm khiến cho người ta hãi hùng, khiếp vía tột độ.
Ở một cự ly gần như vậy, Chu Vũ và đồng đội đã có thể thấy rõ hai con ngựa cao to, sắc lông đen nhánh, bóng mượt đang kéo xe, thùng xe trông vô cùng sang trọng.
Nhưng mà...
Lại không có người đánh xe!
Chỉ có hai con ngựa đó đang băng băng chạy thẳng về phía cửa thành. Rèm xe vẫn buông kín, không thể thấy được ai ngồi ở bên trong.
Trong lòng Chu Vũ ớn lạnh. Chiếc xe ngựa vậy mà không có người điều khiển. Chuyện này thật khiến cho hắn cảm thấy e ngại.
Đầu năm mà cũng có người dám công thành ư?
Nhưng cửa thành dầy như vậy, chỉ một chiếc xe ngựa đơn lẻ thế này mà cũng có thể húc đổ được sao?
Hắn không khỏi dõi mắt nhìn về phía sau xe nhưng trong tầm mắt đúng là không có chiếc nào khác, chỉ có rừng rậm và bóng đêm nặng nề bao phủ mà thôi.
Thân thể Chu Vũ vạm vỡ, khôi ngô là thế mà lúc này cũng phải hơi rùng mình, run run.
Hắn thấy chiếc xe kia vẫn tiếp tục lao tới thì nghĩ bụng không thể chần chờ nữa, vì vậy nên mới dứt khoát giơ cao bàn tay rồi đập xuống, lạnh lùng xuống lệnh: "Phóng tiễn!"
"Vút vút vút!"
Từ trên thành lâu, các mũi tên đều nhắm về phía chiếc xe đang băng băng chạy mà phóng xuống như mưa.
Nhưng trái lại, ngay cả tiếng dội thông thường cũng không nghe thấy.
Ngay lúc các mũi tên bắn đến, còn cách trước xe khoảng năm xích thì bỗng nhiên lại có một đốm sáng trắng như tuyết lóe lên.
Quầng sáng lúc bung ra thì trông tựa như một vụ xoáy, tuy không chói mắt nhưng lại có một lực hút kỳ lạ. Trong nháy mắt, nó đã hút hết tất cả số tên vào bên trong!
Vút!
Tất cả các mũi tên đều lao thẳng vào bên trong cái phễu ánh sáng đó, chỉ trong tích tắc toàn bộ đều biến mất.
"Sao vậy?"
Chu Vũ suýt nữa thì nghĩ là mình hoa mắt. Sao tất cả trường tiễn lại tiêu tán hết rồi? Cái quầng sáng trắng kia ở đâu ra vậy?
"Sao kỳ thế này?"
"Đó là cái gì vậy?"
"Tên đâu hết rồi?"
...
Trên thành lâu, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Chu Vũ cũng cảm thấy càng lúc càng khiếp đảm trong lòng. Hắn giơ cao tay định trấn tĩnh thuộc hạ, lệnh cho họ lắp cung, thử bắn lại một lần nữa.
Không ngờ một cung thủ ở bên cạnh đã chỉ tay về phía dưới, miệng hét lên: "Bay lên rồi kìa!"
Bay lên rồi?
Chu Vũ còn không dám tin. Hắn vội cúi đầu nhìn về phía cửa thành.
Quả nhiên, đốm sáng kia cứ lơ lửng trước chiếc mã xa đen một lúc, rồi từ từ bay cao lên, ánh sáng tỏa ra cũng càng lúc càng mạnh. Hào quang sáng ngời của nó soi rõ chiếc xe.
Ngoài thành yên tĩnh một cách kỳ lạ. Thậm chí Chu Vũ còn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình: Bịch, bịch, bịch. Từng tiếng, từng tiếng tiếp nối nhau.
Rèm xe vẫn buông kín. Tuy không có ai nhưng một góc rèm bỗng nhiên lại tự xốc lên! Ánh sáng trắng chiếu vào người ngồi trong xe, hiển hiện lờ mờ một bóng người.
Người đó toàn thân mặc một chiếc trường bào rộng thùng thình màu xanh lá ngải nhạt, hoa văn thêu trên áo lạ lùng, cũ kỹ. Cả con người và y phục đều mang hơi hướm xa xưa, tựa như y từ một thời cổ đại nào đó bước ra vậy.
Tóc y để xõa, mặt mày thanh tú. Trong biển người mênh mông vạn vạn rất khó gặp một người như thế, nhưng nếu có ai có duyên diện kiến, thấy y một lần thì rất khó quên dáng vẻ và dung mạo của y.
Trong tay y cầm một cái giỏ cá bằng tre, bên trong có một con cá đen đang ườn mình nằm đó, không biết nó đã chết hay chưa mà không thấy động đậy chút nào.
Có một con bọ nhỏ đang cố treo người bám trên thành giỏ. Lúc rèm xe vén lên, nó mới vội vàng bò lên phía lên, ló đầu nhìn ra ngoài với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Người thanh niên kia từ từ đứng dậy, từ trong xe bước ra chỗ trống trải không người phía trước. Y đứng thẳng, đầu ngẩng lên, ánh mắt quét ngang qua viên giáo úy thành môn vạm vỡ và những khuôn mặt sợ sệt, hãi hùng của đám binh sĩ. Ánh mắt y sau đó lại tiếp tục ngước lên, ngắm nhìn những ngọn đuốc cháy sáng trên thành lâu cao cao.
Trong xe không những có người mà người đó lại còn là một chàng thanh niên tuấn tú nữa sao?
Mọi người đều thật sự bất ngờ, và đồng thời cũng sợ đến nỗi không dám nhúc nhích một mảy, bởi vì quầng hào quang trắng kia vẫn cứ tựa như một ngọn đèn lơ lửng không xa trước mặt người thanh niên nọ, ánh sáng của nó chiếu rõ trong vòng một trượng xung quanh y.
Khi vừa nhìn rõ mặt của y thì Chu Vũ không khỏi run lên hoảng sợ. Hắn liền nhớ lại cảnh tượng trên thiên đàn mà trước kia đã từng may mắn chứng kiến tận mắt.
Vào mùa xuân đầu năm đó, trời mãi không mưa, hạn hán kéo dài, sông ngòi khô cạn. Trăm họ khắp nơi thảy đều cơ cực. Hoàng đế vì vậy mới thỉnh quốc sư làm phép gọi mưa xuống. Lúc đó, Chu Vũ vẫn còn là một tên lính quèn, cùng đi với nhiều người khác đảm nhiệm việc bảo vệ văn võ bá quan. Cũng chính là vào lần đó mà hắn được tận mắt nhìn thấy vị Phó quốc sư gần cả năm mới xuất hiện kia. Đây cũng là người mà hoàng đế hết mực tín nhiệm.
Khuôn mặt của cái người hô phong hoán vũ trên thiên đàn lúc ấy và khuôn mặt của người thanh niên hiện giờ sao mà vừa khéo giống nhau như đúc!
Tuy Chu Vũ không nhớ rõ mặt mũi của vị pháp sư nhưng riêng đôi mắt của y thì lại khiến cho người ta suốt đời khó mà quên được!
Đó là một đôi mắt vừa già cỗi đến cực điểm mà cũng vừa lại thanh xuân tươi trẻ đến vô cùng. Ánh mắt ấy dường như đang lang bạt ở vùng ranh giới vũ trụ, rồi bất chợt dừng lại bồi hồi xao xuyến nhìn đời qua một khe nứt không gian. Nó khiến cho người ta khi nhìn thấy đều cảm thấy lạc lối, mất hồn.
Viên giáo úy thành môn toát mồ hôi lạnh, lập tức ra mặt can thiệp ngay.
Thấy người thuộc hạ bên cạnh mình đang sắp quát hỏi thân phận của người kia, Chu Vũ liền vội kéo gã, đẩy ra phía sau rồi bước nhanh về phía trước. Hắn cố dằn sợ hãi mà hướng về cửa thành phía dưới bái lạy rồi nói: "Quốc sư đã về. Ty chức lỡ mạo phạm, xin ngài thứ tội!"
"Cái gì?!"
Tên thuộc hạ vừa bị gạt ra lúc nãy liền sợ đến nỗi kêu lên thất thanh, nhưng ngay lập tức gã đã hiểu ra nên vội vàng ngậm miệng lại.
Những người khác thấy lão đại của mình đã quỳ xuống như vậy thì lẽ nào còn dám chần chờ nữa?
Ngay lập tức, gần một trăm binh sĩ trên thành lâu đều cùng quỳ rạp xuống đất, nhất tề hô to: "Xin quốc sư thứ tội!"
Phó Triêu Sinh khẽ gõ gõ ngón tay lên đầu con mọt sách nhỏ như có ý bảo nó nên ngoan ngoãn một chút. Y liếc nhìn Chu Vũ một cái rồi đáp: "Ta đi vân du mới về. Mở cửa đi, ta muốn vào thành bây giờ."
"Tuân lệnh!"
Chu Vũ không dám trễ nãi nữa mà liền vung tay lên ngay.
"Mau mau mở cửa thành!"
Binh sĩ giữ cửa phía dưới lập tức rầm rập chạy lên. Chúng từ từ mở ra hai cánh cửa thành khổng lồ, rồi đứng nghiêm hai bên, không ai dám động đậy một chút nào.
Có ai mà không biết quốc sư?
Trong triều những năm gần đây, còn ai dám đụng vào y mà không sợ bị phỏng tay?
Tam công cửu khanh mà đắc tội với y thì hoặc là bị mất chiếc mũ ô sa, hoặc là bị tống giam vào ngục; hay không tan cửa nát nhà thì cũng chịu cảnh vợ con ly tán. Như Trương Thang còn thê thảm hơn, y thế mà còn bị đẩy lên đoạn đầu đài!
Hoàng đế đã nói thấy quốc sư cũng như thấy trẫm. Vậy thì còn ai ở đây dám ngăn cản y chứ?
Cách đây vài ngày, quốc sư có nói phải đi vân du một chuyến, không định trước được ngày về. Sau đó thì chẳng ai thấy tăm hơi bóng dáng ngài đâu. Mọi người đều cho là thần tiên từ cõi khác, đến nhân gian chẳng qua là để du ngoạn ít lâu mà thôi.
Nào ai ngờ hiện giờ quốc sư đã thật sự trở về rồi!
Xe ngựa, trường bào, giỏ cá tre và một con cá đen chẳng có gì đặc biệt, tất cả hòa hợp với ngài tựa như một điều rất bình thường, giống như một ông lão thanh nhàn, tự tại vừa từ ngoại ô đi câu về.
Thấy cửa thành đã mở rộng, Phó Triêu Sinh liền gật đầu.
Không ai thấy y làm gì nhưng đốm sáng trắng kia liền bay thẳng về phía trước tựa hồ như dẫn đường. Hai con ngựa cất vó, kéo chiếc xe tiến về phía trước.
"Lóc cóc, lóc cóc..."
Tiếng vó ngựa lại vang lên nhưng chẳng còn ai dám ngăn cản chiếc xe nữa.
Bằng cách ấy, chiếc xe ngựa đen cao to đã chạy qua được cửa thành đen như mực trong một bầu không khí kiêng kỵ lặng im như tờ, rồi sau đó lại bon bon lăn bánh trên đường cái lớn, phóng về phía hoàng cung.
Trên thành lâu, Chu Vũ sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Có binh sĩ cũng vừa mới hoàng hồn, chỉ còn hơi bàng hoàng thốt lên: "Hóa ra quốc sư là như vậy đó..."
Chu Vũ tuyệt không nói một lời nhưng trong bụng thầm cảm thấy vui mừng, may mà đã không đắc tội với y.
Nhưng không biết...
Lần này trở về, không biết Phó quốc sư sẽ dấy lên phong ba bão táp như thế nào ở Đại Hạ đây?
Dù gì đối với người này, Chu Vũ vẫn luôn tự thắc mắc trong lòng: Trên đời thật sự có tiên nhân hay sao? Tiên nhân có giống như vị Phó quốc sư này không?
"Ái chà, ta chỉ là người giữ cửa thành, đa sự làm gì..."
Chu Vũ tự mắng mình, rồi vội kêu mọi người đóng cửa thành lại.
----
Trong thành, đèn đuốc vạn nhà đều đã tắt.
Chiếc xe ngựa chạy hết con đường cái, đến giao lộ thứ ba thì quẹo về phía tây, rồi chạy tiếp đến trước một ngã ba nữa thì chuyển hướng lên phía bắc.
Kinh thành phồn hoa vào giờ này đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Gió đêm không ngừng thổi thốc tới nhưng cũng không tài nào lật lên được ngay cả một góc áo của Phó Triêu Sinh.
Con mọt sách nhỏ ở trong giỏ cá bị y bắt về đã khá lâu rồi. Ngày nào con côn to cũng giở trò hiếp đáp khiến nó sợ chết khiếp. Bây giờ côn ngủ nên nó mới thu chút can đảm bò lên, nghiêng ngó nhìn ra bên ngoài.
Thấy xe ngựa cứ chạy thẳng, nó đâm thích đến mê mẩn, khẽ hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Ta dẫn ngươi đến một chỗ mà ngươi nên tới."
Vẻ mặt Phó Triêu Sinh tươi cười vui vẻ. Y thấy tòa nhà xa xa phía trước đang dần dần hiện ra rõ nét thì liền phất tay một cái. Xe ngựa theo hiệu mà dừng lại.
Trường thi.
Quốc Tử Giám.
Hai khu nhà đứng sát cạnh nhau trên cùng một con đường. Hoành phi treo trên cao phong thái vừa đậm vẻ sách vở, bút nghiên vừa toát ra nồng nặc mùi tiền bạc, công danh.
Sau khi hít tới hít lui kỹ càng, con mọt nhỏ liền mừng rỡ đến nỗi muốn chực kêu to lên nhưng chợt nhớ đến côn vẫn đang còn ngủ trong giỏ nên đã kịp lấy hai cái càng nhỏ bụm miệng lại.
Nó hạ giọng nói: "Là mùi sách đây mà!"
"Đúng vậy."
Y mỉm cười, gật đầu bảo: "Ngươi ở lại đây đi. Ở đây sách nhiều không đếm xuể, ngươi tha hồ mà ăn. Tu luyện cho tốt nha."
"Tốt quá!"
Con mọt sách nhỏ liền mừng rỡ khôn xiết. Từ thành giỏ cá, nó chỉ phóng một cái là đã đậu lên bậc thềm trước cửa trường thi rồi.
Mọt ta quay người, vẫy vẫy tay với Phó Triêu Sinh: "Vậy ta vào trong được không?"
"Đi đi."
Y khẽ gật đầu nhưng không xuống xe mà vẫn đứng yên tại chỗ nhìn nó.
Có lẽ do đói bụng quá lâu nên mọt nhỏ vô cùng hoan hỉ. Nó la to: "Khi nào ngươi muốn đến thăm ta thì tốt nhất là đừng mang theo cái con cá kia đó." Nói xong nó chui thẳng vào khe cửa rồi biến mất.
Trên con đường dài vắng lặng, chỉ còn có vành trăng cong cong chiếu lên dáng người cô độc của Phó Triêu Sinh.
Y ngoảnh nhìn con đường nhân gian phía sau, trong mắt ánh lên vẻ trầm tư.
Con cá đen trong giỏ quẫy quẫy đuôi, cất giọng đượm nét phong sương, từng trải nói: "Ngươi đã thả xong cái con mọt này vào trong đó rồi ư, sao lại hành động mau như vậy chứ?"
"Ta là đại yêu mà..."
Phó Triêu Sinh thong thả trả lời. Chiếc xe ngựa kia dường như hiểu rõ ý của chủ nhân nên liền đổi hướng, nhắm tới một lối khác.
Tiếng vó ngựa gõ vang lóc cóc nhưng lại không át được giọng nói của y.
"Có mọt sách hại người thì mới không có ai chú ý đến ta. Người chết càng nhiều thì tiện cho ta thừa gió bẻ măng, trà trộn vào địa phủ để tìm cái bí mật kia. Thế là tốt nhất."
Mắt trụ và mắt vũ tuy tuyệt vời nhưng hiềm nỗi vẫn khó mà lén nhìn ra chỗ bí mật nhất của nó.
Dường như là có người đã phát giác ra được những lần rình mò trước kia của y. Lần này lại tiếp tục nhìn nữa thì nguyên cả địa phủ ở trong chỗ sương mù mờ ảo đó...
Tu vi của y là nhờ vào nguyện lực của tộc phù du mà thành nhưng nó lại hoàn toàn không ổn định vì nguồn lực này chịu ảnh hưởng của quy luật sáng sinh chiều chết. Đôi lúc y có thể dễ dàng diệt sạch cái chỗ có bát phương thành kia nhưng lại có lúc không thể không chùn tay.
Dù sao bí mật liên quan đến luân hồi đâu có dễ dàng mà chiếm được chứ?
Phó Triêu Sinh biết rõ không vào hang cọp thì không bắt được cọp con nên dù chuyến đi có nguy hiểm thì vẫn cứ phải đi.
Y nặng nề thở dài một tiếng: "Đời phù du một ngày ngắn ngủi, sáng sinh chiều chết, đời đời kiếp kiếp mãi là như vậy..."
Dựa vào đâu mà áp đặt người ta?
Tất cả đều do địa phủ cai quản luân hồi lục đạo. Y cuối cùng cũng tìm được câu trả lời rồi.
Lóc cóc, lóc cóc...
Tiếng vó ngựa xa dần. Chỉ một lát sau, cái bóng người cầm cái giỏ cá ấy đã biến mất trong đêm dài tịch mịch.
-----
Ở Cực Vực.
Tại biên giới địa phủ, trước Uổng Tử thành.
Nham thạch đỏ rực như hun như đốt đang cuồn cuộn chảy trong con hào bao quanh thành. Màu đỏ chói lọi của nó đã trở thành nguồn chiếu sáng duy nhất nơi đây.
Khuôn mặt của Trương Thang cũng bị ánh lửa hắt vào nhưng không vì vậy mà sắc mặt của y ấm áp thêm được một chút.
Sau khi Kiến Sầu hỏi y câu đó, y đã trầm ngâm một lúc lâu, lâu đến nỗi Kiến Sầu tin là y không trả lời nữa thì y lại đáp: "Yêu nghiệt hoành hành, đại thế sắp loạn."
"..."
Kiến Sầu nghe Trương Thang nói mà khiếp hãi, trong phút chốc bỗng nói không thành lời. Nàng nhìn y bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng tràn đầy thắc mắc: Sao tự nhiên đang làm ác quan mà giờ lại biến thành người tiên tri như đồng bóng thế này?
Trương Thang cũng không giải thích thêm.
Chuyện có liên quan đến cái chết của mình dĩ nhiên không phải là điều vẻ vang gì cho lắm. Vua xử bầy tôi chết thì kẻ làm bầy tôi không thể không chết. Dù y có là cây đao của hoàng đế nhưng đã cản trở tham vọng của quốc sư thì tự nhiên cũng bị gạt ra mà thôi.
Nhưng dẫu vậy, từ trước đến giờ y vẫn luôn canh cánh trong lòng về vị Phó Triêu Sinh thần bí này. Sự xuất hiện của người này quá mức thần bí, tài năng thì quá quỷ dị. Đối người đã từng chứng kiến nhiều chuyện lạ lùng trong Sát Hồng tiểu giới như Trương Thang mà nói thì cho dù Phó Triêu Sinh có là tiên nhân thực sự đi chăng nữa, hắn cũng không nên có thái độ vênh váo đắc ý như thế trước những việc kia.
Thành thử mâu thuẫn và xung đột giữa hai người khó mà tránh khỏi.
Y không phải là người đầu tiên và cũng chắng sẽ là người cuối cùng bị nạn.
Trước kia, những người thấy hắn chết mà vỗ tay reo cười...
Trương Thang ngắm nhìn Uổng Tử thành với ánh mắt thản nhiên: Ngày nay, y đã thành quỷ lại. Lúc còn sống y đã từng áp dụng rất nhiều kiểu cực hình, chờ khi nào bọn họ chết thì rốt cục cũng lại rơi vào tay mình. Tóm lại, đây là chuyện tất yếu phải xảy ra, có điều chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Dưới ánh lửa đỏ rực, vẻ mặt Trương Thâm thâm trầm, khó dò, khó đoán. Ánh sáng cũng làm nổi nên một vòng sẹo mờ mờ gọn ghẽ trên cổ y, không để ý thì rất khó thấy.
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đều biết Trương Thang là "quỷ bị chặt đầu". Lúc nghe thấy Kiến Sầu đặt câu hỏi, cả hai liền không khỏi run lên cầm cập. Dù gì đi nữa chúng đều không muốn thấy y khó chịu mà trở mặt nên mới vội vàng vỗ vỗ ngực tự trấn an.
Làm người ta sợ hết hồn a!
Cả hai bèn vội vàng chạy lên, cười hì hì với Kiến Sầu rồi nói: "Trời ơi, hỏi nhiều như vậy làm chi? Sau này còn nhiều thời gian lắm, lúc đó tha hồ mà ôn chuyện cũ. Đi, đi thôi. Chúng ta phải mau tranh thủ vào thành! Quá giờ cửa thành sẽ đóng lại đó!"
Nghe cũng có lý.
Kiến Sầu khẽ gật đầu. Nàng chợt nhận ra cái chết của y dù sao cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, mình không nên hỏi thì tốt hơn. Nghĩ vậy nên nàng mới dứt khoát xăm xăm đi về phía trước.
Khi đến gần thì có thể trông thấy quang cảnh trước cửa thành nhưng sương khói mịt mù, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể thấy được một con đường dài hun hút tựa hồ như không có điểm cuối mà thôi.
Khi mọi người đến gần hơn thì một cái gương tròn cao lớn đang dần dần nhô lên từ trong dòng nham thạch nóng đỏ đang chảy trong con hào bảo vệ thành. Chiếc gương tựa như vừa bị nung trong lửa, toàn bộ bừng bừng đỏ rực như một viên hồng ngọc.
Trương Thang nói: "Đây chính là gương "Chiếu ngã kính". Nhân hồn và quỷ hồn cứ qua cầu thành công là được. Sau khi vào thành, bổn quan sẽ dẫn cô đến phòng lục tịch".