Ta Không Thành Tiên

Chương 333: Quyển 9 - Chương 293



Dịch: sweetzarbie

Chỉ với chữ bốn chữ ấy thôi mà các vị diêm quân ở trong điện đã phải sững người hoảng hốt.

Cách đây một ngàn năm, trận chiến âm dương giới vẫn còn chưa nổ ra, trong Bát phương thành lúc ấy vẫn chưa có diêm quân tám điện mà chỉ có mỗi Tần Nghiễm là vừa mới có nhận thức. Khi đó ngài quản lý sổ sinh tử, chấp chưởng hết thảy mọi cách thức hình thành nên sinh mệnh trên hành tinh Nguyên Thủy.

Ngài cũng không phải là người mà là sinh vật dựa vào quy luật thiên nhiên để tiến hóa, tự hình thành nên nhận thức của mình, bởi lẽ đó mà sau này mới dần dần trở thành "Diêm quân Tần Nghiễm".

Thời kỳ kế đó, Cực Vực và Thập Cửu Châu vẫn còn chưa bị chia cắt. Tu sĩ nếu chết vẫn có thể đi luân hồi. Thỉnh thoảng nhờ gặp được kỳ duyên, cũng có người sống tình cờ đến được Cực Vực.

Nhưng có một lần đại môn ở âm dương giới bị người ta phá banh, vừa vào đến nơi đã ra tay chém chém giết giết!

Tất cả chỉ vì một con chồn nhỏ đó mà thôi...

Các vị diêm quân khác cũng từng tận mắt chứng kiến cảnh chỉ một người mà có thể đại chiến cả một nửa Cực Vực đến trời long đất lở. Trong các thư tịch về sau vẫn còn có thể đọc thấy phần nào sự khủng khiếp khi ấy...

Đã lên đến bậc diêm vương thì có ai không biết "Lục Diệp lão tổ" chứ?

"Rốt cục cô ta có lai lịch như thế nào đây..."

Tống Đế vân vê chòm râu, ánh mắt đăm đăm nhìn người nữ tu đang điều khiển chiến xa bay vùn vụt mà trong lòng không khỏi thoáng có chút bất an, tựa như nàng ta sẽ mang lại mang điều gì đó bất trắc vậy.

"Trong người thì mang đủ thứ bảo vật, hơn nữa hành vi cử chỉ cũng chẳng đơn giản chút nào." Tính tình vốn ôn hòa, diêm quân Diêm La nhíu hàng chân mày rậm tiếp lời, khí độ toát ra không giận mà uy, "Vạn ấn pháp điêu chỉ có một người có, sao tự nhiên cô ta cũng có thể sở hữu được?"

"Sau khi phi thăng, lão yêu bà Lục Diệp kia mang cái bình càn khôn đi, "Cửu Khúc Hà Đồ" thì đem cho Bất Ngữ, ba ấn thiên - địa - nhân lại truyền cho Phù Đạo, chỉ còn Sát Hồng tiểu giới và Vạn ấn pháp điêu là không biết thất lạc ở đâu...

Giọng diêm quân Tần Nghiễm hơi trầm xuống.

Vì Lục Diệp lão tổ phi thăng là chuyện cách đây cả ngàn năm trước, lúc đó Cực Vực còn chưa bị phong tỏa nên bọn họ cũng biết chút đỉnh về những gì xảy ra trên Thập Cửu Châu, hơn nữa Cực Vực vốn là một phần của Thập Cửu Châu nên lẽ nào không hay không biết được?

Nhưng hôm nay xảo hợp thế nào mà lại thấy được Vạn ấn pháp điêu ở trên người một nữ tu tham gia đỉnh tranh một cách tình cờ như thế này....

Không phải ai cũng có thể thu phục được con chồn đã từng theo cái lão yêu bà kia đâu.

Diêm quân Tần Nghiễm nhíu mày hỏi những người khác: "Các ngài thấy sao?"

"Con chồn này không thuộc về sáu cõi luân hồi nữa nên nó có xuất hiện ở đâu cũng không có gì là lạ."

Dáng người thâm thấp, diêm quân Ngỗ Quan nheo đôi mắt trong veo đáp, giọng nói nghe có vẻ non nớt, hệt như một đứa trẻ ngây thơ từ nhà hàng xóm sang hóng chuyện.

"Có lẽ nó thấy nữ tu này thú vị nên mới đi theo cho vui mà thôi. Nếu thực đã nhận chủ thì tình hình lúc trước nguy hiểm như vậy sao lại không thấy nó nhảy ra cứu. Nói gì thì nói, bổn quân rất thích con chồn này..."

Vạn ấn pháp điêu.

Ai mà không biết nó lúc đầu chỉ là một con chồn vô cùng tầm thường chứ?

Thế mà sau khi rơi vào bàn tay thép của cái lão yêu bà Lục Diệp kia nó rốt cục lại biến thành một con yêu quái có khả năng thông thiên triệt địa, thoát khỏi vòng kiềm chế của luân hồi lục đạo rồi.

Trước một ngàn năm trước vẫn còn là cuối thời thượng cổ.

Vào lúc Lục Diệp lão tổ làm bá chủ Thập Cửu Châu, các loài yêu thần dị thú sống trên mặt đất tuy đã bị tuyệt chủng gần hết nhưng vẫn còn sót lại một ít. Trong số đó, cứ hễ loài nào hơi mạnh thì vừa ra đời là đã có được một đạo ấn độc nhất vô nhị trong cơ thể.

Vì vậy, các tu sĩ mới gọi nó là "Đạo ấn bẩm sinh" của yêu thú.

Do cùng sống trên một hành tinh nên nhân tộc có sinh sôi nảy nở thì các loài yêu thần dị thú cũng cần không gian để sinh tồn. Thành thử giữa hai bên mới nổ ra xung đột. Trong suốt quá trình giao tranh về lâu về dài, tu sĩ nhân tộc dần dần phát hiện ra ích lợi trong đạo ấn bẩm sinh của yêu thú. Sau đó, họ tìm cách cướp lấy rồi thêm vào đó cách thức xử lý của mình.

Đến đây mới chính là bí mật lớn nhất của các tu sĩ thời thượng cổ____


Sau khi giết dị thú lấy tinh túy máu thịt, họ mượn tính chất tuần hoàn trong "Vạn pháp quy tông" mà suy ra "Đạo ấn bẩm sinh" rồi áp dụng nó lên cơ thể. Nhờ đó mới tạo ra "đạo ấn bản mệnh" của chính mình.

Các tu sĩ hễ mang đạo ấn là có được khả năng của yêu thú, tha hồ mà tung hoành ngang dọc trên trời dưới đất, uy năng hiển hách. Trong số các loại đạo ấn ấy thì "Vạn ấn pháp điêu" là thành quả kiệt xuất nhất và đồng thời cũng là cái cuối cùng của lão yêu bà Lục Diệp si mê đạo ấn đến phát điên phát cuồng kia.

Con chồn này vốn chỉ là một con chồn cực kỳ tầm thường.

Không biết hồi đó nó làm thế nào mà lọt được vào mắt xanh của cái lão yêu bà kia. Mụ ta cứ mang nó theo, hễ giết được con thú nào là tước lấy đạo ấn của nó, nhưng không tự mình sử dụng mà lại đem gắn hết lên người con chồn này!

Suốt đời tu luyện thì mạnh mẽ biết nhường nào?

Yêu thú bị săn giết có đến ngàn vạn!

Có rất nhiều người tận mắt chứng kiến con chồn tầm thường kia dần dần trở nên lớn mạnh, không có gì là không làm được, "đạo ấn" chi chít trên người.

Đến khi Lục Diệp phi thăng thì con chồn nhỏ kia đã thực sự trở thành con chồn "vạn ấn".

Người đương thời ai nấy đều biết tiếng, khắp chốn khắp nơi đều chấn kinh.

Tóm lại, tiếng tăm của "Vạn ấn pháp điêu" là như vậy.

Nhưng sau khi Lục Diệp lão tổ phi thăng thì không có ai biết con chồn đó ở đâu.

Lúc này, diêm quân Ngỗ Quan cứ ôm con mèo trong lòng mà đăm đăm nhìn con chồn đang ngồi trên vai Kiến Sầu, ánh mắt hơi rực sáng: "Các ngài nói xem, nếu giết nó lấy tinh huyết cốt tủy rồi dùng quy luật "Vạn pháp quy tông" thì chúng ta sẽ được đạo ấn gì đây?"

Trong đại điện im lặng như tờ.

Không có người nào trả lời bởi chẳng ai biết được điều đó.

Một hồi lâu sau diêm quân Tống Đế mới cười nói: "Ta thì lại càng muốn biết về lai lịch của nữ tu này hơn..."

Hai tay chắp sau lưng, diêm quân Tần Nghiễm cũng nhìn chăm chú lên màn hình như mọi người, đoạn nói: "Từ từ, thế nào rồi cũng biết mà."

Đúng vậy.

Thế nào rồi cũng sẽ biết thôi.

Thế nào rồi nàng cũng sẽ bị người ta nhìn ra chân tướng.

oOo

Ở ngục Ngưu Khanh tầng thứ bảy, thú triều đã lui.

Mọi người cứ ngự chiến xa bay thẳng một mạch theo lộ trình. Trước tầm mắt họ lúc này là một khoảng trời cao cao mây trắng lững lờ. Vùng đất tan hoang khủng khiếp khi nãy đã rớt lại rất xa ở phía sau.

Tiểu chồn ngồi trên vai Kiến Sầu liếm liếm chân.

Kiến Sầu thì nhìn về phía trước, vẻ mặt trông bình thản nhưng trong lòng lại nghĩ ngợi miên man: Đối với nàng mà nói, sự hiện diện của tiểu chồn quả là một câu đố bí ẩn.

Nó đột nhiên đến với nàng từ giữa mộ địa bạt ngàn của Nhai Sơn, sau đó lại tình cờ mang Sát Bàn tới khiến nàng lạc vào trong Sát Hồng tiểu giới. Trải qua bao tranh tranh đấu đấu, nàng đoạt mất cơ duyên của Tạ Bất Thần, hơn nữa lại còn đối chiến với Cố Thanh Mi của Côn Ngô rồi tình cờ gặp được Trương Thang...

Sau đó, trừ siêng ăn và năng giấu đồ ra thì hình như nó chẳng còn làm cái gì khác nữa.

Cho mãi đến hôm nay...

Nàng biết khi tiểu chồn há miệng ra thì rất lợi hại. Hồi trước nó chỉ gầm lên có một tiếng mà thiếu điều đã thổi bay Cố Thanh Mi rồi, nhưng thật không ngờ lại còn kinh khủng đến mức này...


Một tiếng gầm lên, thú triều tán loạn!

Kiến Sầu thầm suy tính trong lòng một hồi. Nàng thấy tiểu chồn có lẽ không đơn giản nhưng bây giờ cũng không phải là lúc tìm hiểu nguyên do. Điều duy nhất mà nàng có thể tính được chỉ là___

Có tiểu chồn bên cạnh thì tựa như có được trời giúp trong cõi súc sinh này!

Về phía Bát phương diêm điện...

Đến bây giờ còn chưa thấy rục rịch gì, cũng chẳng có ai ra mặt cản trở. Không phải là họ không nhìn ra chút khả nghi nào mà chỉ là điềm nhiên ngồi xem, chờ đến khi đỉnh tranh kết thúc mới làm rõ chuyện.

Như vậy lại càng tốt.

Cứ để cho bọn họ chống mắt nhìn xem đi. Họ sẽ thấy nàng dần dần lộ ra con át chủ bài của mình, sẽ nhìn ra được lai lịch của nàng. Cứ việc ở đó mà chờ nàng từ mười tám tầng địa ngục trở về rồi tha hồ mà "tra xét" nàng...

Khóe môi Kiến Sầu hơi cong lên vui vẻ.

Nàng không khỏi tự thầm khen mình đã mau chóng quyết định tham gia đỉnh tranh. Mặc dù đây là một cục diện nguy hiểm chết người nhưng nó lại là cách duy nhất cho phép nàng tới gần Thích thiên tạo hóa trận, rồi sau đó sẽ đến được Thập Cửu Châu.

Cho nên tâm tình lúc này mới đột nhiên thoải mái như vậy.

Bọn Trần Đình Nghiên đứng phía sau không thấy được nét mặt của nàng mà chỉ thấy có mỗi con chồn uy phong lẫm liệt ban nãy, cái đuôi của nó thỉnh thoảng quét qua quét lại, trông vô cùng nhàn nhã.

Cố Linh muốn lại gần vuốt ve tiểu chồn nhưng nhớ tới cái cảnh nó nhe răng trợn mắt ban nãy, rồi sau đó lại lượng sức mình mà đâm sờ sợ, nên rốt cuộc chỉ đứng nhìn bằng ánh mắt long lanh thèm muốn.

Bà lão bên cạnh chỉ có thể kệ nàng chứ chẳng biết làm sao.

Còn Trương Thang thì đã biết chút ít về con chồn này từ trước. Tuy sự hiện diện của nó khiến y ngạc nhiên nhưng nghĩ lại thấy Kiến Sầu cũng là một người sống mà còn vào được Cực Vực thì có nghi ngờ thắc mắc gì cũng nên dằn lòng lại.

Trương Thang là người cực kỳ giỏi suy xét. Nhưng bây giờ có suy xét đến đâu đi nữa thì cũng chẳng để làm gì vì dù sao bọn họ cũng là những kẻ ngồi chung một xuồng rồi.

Ánh mắt của vị cựu hung quan Đại Hạ nhìn bao quát cả một vùng bình nguyên mênh mông ở bên dưới mà có vẻ băn khoăn. Thấy chiến xa đã gần đến vị trí đánh dấu trung gian trên bản đồ, y bất giác lên tiếng hỏi: "Ở gần đây chắc là có cái "thông đạo đặc biệt" mà trên tấm bản đồ của Chưởng Ngục ty Vô Chướng đã đánh dấu. Cô có định thử xem một chút không?"

Dĩ nhiên đây là y đang hỏi Kiến Sầu.

Kiến Sầu quay đầu nhìn Trương Thang. Thực ra nàng cũng muốn thử một lần cho biết, dù sao trong tay đã có thủ sẵn những món bảo bối sát thủ rồi, vả lại cũng đã có luật định chưởng ngục ty của mười tám tầng địa ngục không được ra tay với tu sĩ tham gia đỉnh tranh.

"Trương đại nhân thấy thế nào?"

"Nếu thông đạo có thực thì có thể tiết kiệm được không ít thời gian. Đến khi xuống đến tầng thứ mười tám thì có thể bố trí trước, như vậy phần thắng cũng sẽ tăng thêm vài phần."

Dĩ nhiên sau đó ai là địch ai là bạn cũng không biết được.

Kiến Sầu có kế hoạch của mình, có lẽ sẽ không đến nỗi trở mặt thành thù với những người khác.

Nhưng những người còn lại thì rất khó nói.

Trương Thang biết rõ những điều này. Vả lại y cũng muốn đến đó nên cũng chẳng có ý kiêng dè: "Vì vậy, ta nghĩ rằng có thể thử một lần xem sao."

"Ta không phản đối."

Nghe thấy vậy, Trần Đình Nghiên cười hì hì nhìn Trương Thang, vừa nói vừa xòe xòe xếp xếp cây quạt, dáng điệu uể oải lười nhác.

Bà lão và Cố Linh vốn chuộng sự tiện lợi nên nghe ba nhân vật chủ chốt bàn với nhau như vậy thì cũng không phản đối tiếng nào, liền gật đầu đồng ý ngay.


"Vậy chúng ta cùng đi dò xem cái "mật đạo" này ở đâu đi."

Nếu có thể xuống đến tầng thứ mười tám trước tiên thì đối với nàng mà nói việc này thật quá có lợi. Hiện tại, bọn họ đang dẫn đầu và đã hoàn toàn bỏ xa tất cả những kẻ khác. Liếc mắt nhìn sơ qua nhẫn đỉnh giới thì thấy trên họa quyển tinh vân số người tham gia từ ban đầu cho đến bây giờ còn lại chưa đến một nửa.

Đa số những kẻ biến mất đó đều chết hết rồi.

Như vậy tính ra phần thắng của họ sẽ khá lớn.

Kiến Sầu xoay đài la bàn một cái, trong óc nàng liền hiện rõ phương hướng đánh dấu trên địa đồ. Sau khi cẩn thận xem xét, nàng liền đổi hướng Khôn Ngũ Đô, bay về phía bên phải.

Chiến xa phủ đầy "máu hồn lực" lơ lửng giữa không trung trông tựa như một phiến lông chim khổng lồ trắng như tuyết.

Cuồng phong nổi lên đẩy Khôn Ngũ Đô về phía trước.

Chiếc chiến xa liền phóng thẳng đi.

Lúc này, tiểu chồn đang đứng trên vai của Kiến Sầu bằng hai chân sau cũng liền ngồi ngay ngắn trở lại.

"Ngao ô o o o ô ô!"

Sắp tới rồi, sắp tới rồi!

Nó không khỏi hứng chí kêu lên. Hai con mắt đen lay láy liền trở nên long lanh, tựa như đang háo hức chờ đợi một cái gì đó.

Thái độ kỳ lạ của nó làm Kiến Sầu chú ý.

Thứ có thể khiến cho tiểu chồn khoái chí đến như vậy thì...

Đa phần chẳng tốt lành gì.

Khóe miệng cau lại, nàng liền nhắc nhở mọi người ngay: "Phía trước chắc là có thứ gì đó."

Vì đã thấy qua tài năng của tiểu chồn nên bọn họ cũng để ý đến thái độ của nó. Lúc này, ai nấy đều lăm lăm pháp khí trong tay tập trung quan sát động tĩnh bên dưới, sẵn sàng tinh thần, dù có xảy ra chuyện gì kinh khủng cũng có thể chịu đựng nổi.

Nhưng nửa khắc sau, khi thấy rõ cảnh tượng ở phía trước, họ bất giác lại lạnh da đầu rởn tóc gáy một phen nữa!

Hố trời!

Trên bình nguyên mênh mông trước mắt họ hiện ra một cái hõm đất sụp khổng lồ tròn tròn!

Chiến xa Khôn Ngũ Đô hiện đang ở ven bờ vùng đất hõm nhưng phóng mắt nhìn ra xa lại hoàn toàn không thể thấy được nơi này rộng đến đâu. Đất đai ở đây nhao nhão đen kịt giống như đất xúc từ trong đầm lầy ra. Vùng bờ rìa còn hơi liền với thảo nguyên một chút, nhưng càng tiến sâu vào thì mặt đất càng trũng xuống, giống như một cái dốc đổ thoai thoải xuống phía dưới.

Chiến xa Khôn Ngũ Đô từ từ tiến vào.

Gần như đồng thời, một sức ép khủng khiếp liền ập xuống, tựa như cả một vùng rộng lớn này đang bị bị một cái gì đó phủ trùm lên.

"Ầm!"

Cả chiến xa thế mà cũng phải sụp xuống!

Dường như ở phía dưới có một sức hút nào đó hoặc cũng có thể là có một thứ gì đó ở phía bên trên đang đè mạnh lên, khiến cho chiến xa phải hạ xuống ba xích! Hơn nữa càng tiến về phía trước thì càng tiếp tục bị ép xuống thấp hơn!

"Có chuyện gì vậy?"

Ai nấy đều hốt hoảng.

Đồng tử trong mắt Kiến Sầu cũng co lại, nhưng nàng thấy tiểu chồn vẫn bình chân như vại thì tự ép mình trấn tĩnh lại, sau đó mới chợt tinh ý nhận ra: "Trọng lực ở đây lạ quá..."

Càng đi sâu vào trong hố thì trọng lực càng mạnh!

Đây mới chính là nguyên nhân khiến chiến xa bị ép xuống!

Trọng lực liên tục gia tăng nhưng hố trời cũng không ngừng đổ sâu xuống. Khoảng cách giữa chiến xa và hố trời vẫn giống hệt như khoảng cách giữa bọn họ với mặt đất, tuyệt không có gì thay đổi.

"Nếu ta không lầm thì thông đạo đặc biệt ở trong cái hố trời này, nó thông xuống tầng tiếp theo đúng không?"


Trần Đình Nghiên vừa mới lấy bản đồ nhìn sơ qua, lại thấy tình hình xung quanh như vậy thì âm thầm kinh hãi.

"...Chắc là không đến nỗi chui xuống dưới đáy hố trời chứ..."

Y vừa dứt lời, một bầu không khí bất an liền đè ụp xuống tâm tình của tất cả mọi người.

Ở xa xa phía trước đột nhiên có tiếng gì đó kỳ dị vẳng lại, có lúc nghe loáng thoáng như tiếng nữ tử nức nở nghẹn ngào, có lúc lại nghe hoang dã như tiếng sói tru lên trong đêm dài quạnh quẽ, có lúc lại nghe róc rách như tiếng nước suối chảy len qua những khe đá.

Tiếng động ấy ban đầu rất mơ hồ, khi có khi không, khiến Kiến Sầu suýt nữa thì nghĩ là mình nghe lầm. Nhưng Trương Thang cũng nghe thấy khi đi tiếp về phía trước chừng một trăm trượng nữa. Đến khi tiến thêm được một trăm trượng nữa thì Trần Đình Nghiên cũng khẳng định là có tiếng động như vậy.

Kiến Sầu nhíu chặt đầu mày, hai tay trái phải nắm chặt pháp khí, nhưng đồng thời nàng càng lúc lại càng cảm thấy những âm thanh này sao mà quen thuộc đến quỷ dị...

Dường như mình đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.

"Sao nghe giống như tiếng gió vậy..."

Nàng vừa dứt lời thì Trần Đình Nghiên cũng nhíu mày: "Nhưng trận pháp phòng hộ trên Khôn Ngũ Đô vẫn đang mở. Dọc đường dù có gió thì đã có cánh hạc điều chỉnh hết rồi. Xung quanh chúng ta lúc nào cũng yên tĩnh, gió từ bên ngoài không xuyên qua trận pháp mà lọt vào được."

Tiếng gió nghe cũng gần giống như vậy.

Trần Đình Nghiên cũng biết điều này thì Kiến Sầu lẽ nào lại không?

Nhưng nàng vẫn không tài nào không thôi nghĩ đến nó.

Tiếng gió này...

Đối với nàng rất quen thuộc.

Vì có đạo ấn "Thuận gió" nên hiểu biết của nàng về gió vốn đã vượt xa những người khác. Thành ra lúc này cứ càng tiến lên phía trước thì cảm giác ấy không những dịu đi mà càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn!

Đúng rồi...

Thuận gió!

Trong nháy mắt đó, trái tim Kiến Sầu bỗng giật thót. Nàng vỗ ngay xuống đài la bàn tròn: "Ầm!"

"Kiến Sầu?!"

Bọn Trần Đình Nghiên ai nấy đều hết hồn, chẳng hiểu nàng muốn làm gì.

Kiến Sầu cũng chẳng ngoái lại nhìn họ mà chỉ lo điều khiển chiếc chiến xa khổng lồ hạ thêm xuống phía dưới: "Không sao đâu! Ta chỉ muốn nhìn một chút..."

Cứ tiếp tục như vậy thì chỉ một chốc sau chiến xa đã đến cách miệng hố khoảng một trăm trượng.

Ở cự ly này, tu sĩ nào có tu vi không tệ đều thấy được những gì ở phía dưới!

Vừa lúc ấy, ngay cả Trương Thang vốn vẫn luôn điềm tĩnh là thế mà hàng chân mày trầm nặng cũng không khỏi phải giật nhướng lên!

Còn Trần Đình Nghiên thì lại kêu lên kinh sợ: "Thôn phong thạch!"

Cả mặt hố khổng lồ đều là một khoảng đen kịt.

Sau khi bọn họ vừa vào đến nơi thì lớp đất bùn đen đen ban đầu không biết đã biến mất tự lúc nào, dần dần thay vào đó là hàng hà sa số thôn phong thạch đang cắm chi chít tua tủa ở trên! Bề mặt đá lỗ chỗ những vết rỗ vì bị gió ăn mòn, nhìn giống như mặt tổ ong. Thỉnh thoảng, từng luồng gió nhẹ từ dưới đáy hố lại thổi qua những cái lỗ này làm phát ra những âm thanh mà bọn họ đã nghe thấy lúc trước...

Thôn phong thạch!

Càng đi sâu vào trong, thôn phong thạch càng dày đặc, khắp nơi không chỗ nào là không có!

Thậm chí thỉnh thoảng còn có thể thấy được từng luồng gió đen nhẹ nhàng thổi qua!

Bỗng chốc chiến xa không hạ tiếp xuống nữa.

Kiến Sầu đứng trước đài la bàn tròn liền nhớ ngay tới thanh Thôn phong kiếm đã mua được sau khi đến Cực Vực và...

Phần động Hắc Phong mà nàng còn chưa khám phá hết!