Hai chén băng đằng ngọc thấm đều bay đến trước mặt nàng.
Kiến Sầu không nhịn được hơi kinh ngạc.
Đến lúc này, ánh mắt đã rơi vào chất lỏng trong suốt trong hai chiếc chén, trong đầu nàng mới hồi tưởng lại hết thảy những chuyện xảy ra vừa rồi.
Cúi đầu nhìn xuống Quỷ Phủ trong tay mình.
Hoa văn dữ tợn.
Xúc cảm cổ xưa.
Tay nàng nắm chắc cán búa, cảm thấy da thịt trong bàn tay nàng đều dán sát cán búa, dường như chiếc búa được sinh ra từ tay nàng, là cánh tay, là máu thịt của nàng.
Đến tận lúc này Quỷ Phủ mới xem như thật sự thuộc về nàng, cùng nàngcó tâm ý tương liên.
Những hình ảnh vẫn chậm chậm trôi qua trong đầu.
Kiến Sầu nhớ tới chiến ý cuồn cuộn, cao đến cực hạn, cho nên mới khiến nàng không khống chế được vung búa chém ra.
Ngoái đầu nhìn về phía sau, bóng dáng Tây Môn Lục đã tiêu tan trong hư không từ lâu.
Chết rồi?
Hoặc chỉ tạm thời biến mất?
Kiến Sầu không rõ.
Nàng lại quay lên nhìn về phía hai chén băng đằng ngọc thấm.
Thôi kệ, cần gì biết chiến thắng thế nào, bây giờ thứ quan trọng nhất không phải cái này hay sao?
Nàng đưa tay ra, hai chén băng đằng ngọc thấm bay thẳng đến chỗ nàng. Mỗi tay nàng cầm lấy một chén, rất hài lòng.
Sát Bàn màu xanh biếc lẳng lặng trôi nổi bên người nàng.
Lúc này mấy vệt đỏ trên đó, ngoài vệt ở hướng chính tây đã đến đích từ lâu, tất cả những vệt còn lại đều như loai bỏ được trở ngại, bắt đầu chạy như điên về phía cuối cửa ải.
Kiến Sầu nhìn thấy Cố Thanh Mi ở hướng đông nam có tốc độ nhanh nhất.
Chỉ sau chớp mắt ả đã đi tới dưới vách núi.
Tuy nhiên...
Cái gì cũng không có.
"Không đúng... Ta là người thứ ba, băng đằng ngọc thấm đâu?"
Âm thanh nghi hoặc từ trong đĩa đá truyền ra.
Hướng đông nam.
Cố Thanh Mi bay hết tốc độ, mặc dù không biết tại sao Tây Môn Lục đột nhiên biến mất, nhưng trước mặt không có ai chặn đường rõ ràng là một chuyện tốt. Sau đó ả lại nhìn thấy vệt sáng xanh lá ở hướng chính đông thoáng cái đã xuất hiện ở điểm cuối, thật sự hết sức kì lạ.
Lần này Cố Thanh Mi không muốn tụt lại sau người khác nữa, liều mạng bay thẳng đến cuối băng nguyên.
Tuy nhiên...
Khi tới vách núi lại không hề có bất cứ phần thưởng nào xuất hiện.
Lần trước là người đầu tiên đến nơi, sau khi ả tới vách núi thanh liên linh hỏa liền chủ động xuất hiện, nhưng bây giờ lại không có gì cả.
Cách giải thích duy nhất chỉ có thể là thứ này đã bị người khác lấy đi.
Nhưng Cố Thanh Mi quay sang nhìn, đến bây giờ đích xác mới chỉ có mình là người thứ ba đến đích, sau hai kẻ quái dị không hề lên tiếng, mặc dù không muốn về sau bọn họ nhưng lần này Cố Thanh Mi cũng không có gì để giải thích.
Có điều, tại sao ả lại không nhận được phần thưởng gì?
Cố Thanh Mi không nhịn được phải hỏi câu này.
Không phải ả muốn hỏi người khác, chỉ là bày tỏ sự nghi hoặc của mình thôi.
Tất cả mọi người trên các phương hướng khác đều ngẩn ra.
Bất kể bọn họ đã làm đến bước nào, có tiến vào ảo cảnh nhân quả hay không, quá trình vượt cửa ải đều bị cưỡng chế chấm dứt.
Thế là bọn họ đều điên cuồng chạy đến đích.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng mình còn chưa chạy đến đã nghe thấy câu hỏi vừa rồi của Cố Thanh Mi...
Người đến thứ ba lại không lấy được băng đằng ngọc thấm?
Vậy thì...
Trước khi vượt ải nói tổng cộng có ba chén rốt cuộc là thật hay giả? Là ai đã lấy nhiều hơn một chén? Mà làm thế nào lấy được nhiều hơn?
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nghĩ đến Tây Môn Lục dường như bị một đao đâm chết.
Người giữ ải mạnh mẽ đến đáng sợ mà thoáng cái đã biến mất, hơn nữa chính hắn còn lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Chuyện này...
Rất giống như là có người động tay động chân.
Người tự xưng "bản quan" mới chỉ nói một câu ở hướng chính tây đến đầu tiên, sau quá trình này vẫn không có chuyên gì xảy ra. Sau đó người vẫn không nói ở hướng chính đông đột nhiên xuất hiện ở điểm cuối, Tây Môn Lục biến mất, tất cả mọi người đang vượt ải đều nhận được ảnh hưởng.
Chỉ là trùng hợp?
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Có thể nghĩ đến đây đều là người thông minh, sau khi suy đoán một lát gần như đã hiểu được chân tướng.
Có lẽ Tây Môn Lục đã bị vị tiền bối mạnh mẽ ở hướng chính đông giết chết.
Vì thế băng đằng ngọc thấm cũng có khả năng bị vị tiền bối ở hướng chính đông lấy đi.
Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán, ai cũng không dám lên tiếng chất vấn.
Kiến Sầu im lặng cúi đầu nhìn băng đằng ngọc thấm mình nắm trong lòng bàn tay.
Hai chén.
Trong chất lỏng màu trắng sữa có những sợi tơ màu xanh lá mát mẻ, thoạt nhìn rất vui mắt.
Nàng không thèm quan tâm người khác nghĩ gì trong đầu, không hề cảm thấy áy náy với Cố Thanh Mi đến thứ ba nhưng lại không nhận được bất cứ phần thưởng nào.
Nhớ lại việc mình gặp cơ duyên xảo hợp mà thanh chóng luyện xong tầng thứ hai Nhân Khí, lại nghĩ đến lời nói đầu mô tả quá trình gian khổ của phương pháp luyện thể Nhân Khí, Kiến Sầu đột nhiên cảm thấy mình đã xui xẻo nửa đời trước, dường như đến bây giờ vận may đã trở lại với nàng rồi.
Nàng đưa tay ra định uống luôn một chén băng đằng ngọc thấm.
Không ngờ từ đĩa đá đột nhiên truyền ra một loạt tiếng kêu kinh hãi.
"Mẹ nó chứ, cái gì thế nào?"
"A!"
"Rầm!"
"Đau quá..."
"Không chơi như vậy!"
"A Di Đà Phật, Phật tổ phù hộ, phù hộ..."
Kiến Sầu quay đầu nhìn lại, lập tức chấn động.
Vừa rồi nàng đi lên mặt băng rộng lớn, sang đến tận dưới chân vách núi này mà không để lại một chút dấu vết nào trên mặt băng sau lưng. Dưới lớp băng nửa, lờ mờ hình ảnh một cánh rừng hạnh.
Tuy nhiên lúc này...
Mặt băng rộng lớn đột nhiên tan ra, một hồ nước trong xanh rộng vạn mẫu xuất hiện.
Ngay sau đó hồ nước này lại hóa thành một dòng thác chảy ngược lên trời.
Nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng nước gầm thét bên tai.
Toàn bộ hồ nước đều thao dòng thác này chảy ngược lên, chỉ một lát sau đã tích tụ lại giữa không trung, tiếp theo lại lao thẳng xuống, về phía Kiến Sầu, về phía tay Kiến Sầu, về phía cái chén nắm trong tay Kiến Sầu, về phía băng đằng ngọc thấm trong chiếc chén nắm trong tay Kiến Sầu!
Ào ào!
Âm thanh đinh tai nhức óc đã đến bên tai Kiến Sầu.
Dòng thác này quả thực là từ trên trời đổ xuống, đập thẳng về phía Kiến Sầu.
Kiến Sầu hoàn toàn không kịp phản ứng...
Mà cũng không cần phản ứng.
Trong quá trình đỏ xuống, cả dòng thác khổng lồ không ngờ lại không ngừng thu nhỏ, lúc đến trước mặt Kiến Sầu thì đã hóa thành một giọt nước tỏa ra khí lạnh.
Toóc!
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Một giọt chất lỏng như bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào chén băng đằng ngọc thấm trong tay Kiến Sầu.
Ngay sau đó, một làn sngs màu xanh lam từ trong chén lan rộng ra.
Hai chén băng đằng ngọc thấm vốn giống nhau như đúc lập tức lại trở nên khác biệt.
Trong đó một chén vẫn y nguyên như trước.
Còn chén có bông tuyết rơi vào, trên mặt chén có một làn hơi nước trắng nhờ bốc lên, giống như hơi lạnh chậm rãi lưu động trong chén. Một lớp phấn trắng bám quanh thân chén, lạnh đến mức làm Kiến Sầu suýt nữa không cầm được.
Nàng quay đầu lại nhìn, rừng hạnh bị che dưới lớp băng lúc này cuối cùng đã hiện ra hoàn chỉnh.
Trên mặt đất là đá núi bình thường, những cây hạnh đều cắm rễ vào các khe đá, đầu cành có những đóa hoa tàn phai và những quả hạnh xanh còn nhỏ.
Lớp băng không còn nữa, toàn bộ băng xung quanh cây cối cũng đã biến mất.
Trong tầm mắt toàn là màu xanh biếc, lớp băng trước đó dường như chưa bao giờ xuất hiện, dường như chỉ là một giấc mơ...
Kiến Sầu láng máng hiểu ra.
Giọt băng đằng ngọc thấm nào có lẽ chính là tinh hoa, từng bị người ta rõ xuống mặt đất, thế là đóng băng cả một rừng hạnh.
Bây giờ bị mình lấy đi, có lẽ cũng do nguyên nhân Tây Môn Lục biến mất, cho nên tinh hoa của ngọc thấm cuối cùng lại quay về trong chén.
Không cần nghiên cứu kĩ càng, Kiến Sầu chỉ cảm thụ đơn giản đã có thể cảm thấy trong chén băng đằng ngọc thấm có tinh hoa ngọc thấm rõ ràng linh khí dồi dào hơn, chỉ ngửi một cái đã có thể thấy được sự bất phàm của nó.
Vì thế...
Vấn đề liền xuất hiện.
Tầng thứ ba Nhân Khí, thiên tạng địa phủ, rốt cuộc cần dùng chén nào?
Kiến Sầu rơi vào trầm tư, cố gắng nhớ lại nội dung ghi trong chương tu luyện tầng thứ ba Nhân Khí.
Trên đĩa đá, vệt sáng màu xanh lá ở hướng chính đông không sáng lên.
Các vệt sáng màu đỏ khác nhanh chóng đến gần cuối cửa hai.
Sau đó tất cả mọi người đều phát hiện...
Lần này vị tiền bối dũng mãnh ở hướng chính đông, sau khi đến điểm cuối rất lâu, không ngờ lại...
Không hề nhúc nhích!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều thấy tim mình rất lạnh.
Hướng chính bắc.
Tiền Khuyết ôm chiếc bàn tính vàng của mình, gần như hồn xiêu phách lạc đi trên đường. Lúc nhìn thấy vách núi hiện ra ngay trước mắt, hai mắt hắn lại không toát ra bất cứ ánh sáng vui sướng nào.
Ngược lại, sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt.
Mỗi một bước đi đều đang chảy máu.
Tiền Khuyết cũng không thể nói được cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là gì.
Thật sự quá đắt, quá đắt, quá đắt...
Linh kiếm của hắn, kiếm trận của hắn...
Đều là vật phẩm tiêu hao chỉ dùng được một lần!
Tính toán một hồi lâu, cuối cùng nổ một bộ kiếm trận, phá vỡ mặt băng, lấy được hạnh xanh, hơn nữa còn ăn vào, rơi vào một ảo cảnh núi vàng biển bạc...
Tuy nhiên, Tây Môn Lục chết rồi.
Tất cả đều kết thúc.
Vừa rồi Cố Thanh Mi cũng đã nói, ả không nhận được chén băng đằng ngọc thấm thứ ba.
Như vậy, chuyện cũng đã rõ ràng...
Chính mình không nhận được gìc ả, còn tổn thất một bộ kiếm trận mua về với giá cao.
Thịt đau...
Đau quá...
Tiền Khuyết đưa tay che ngực, khi dừng chân lại không hề quan tâm vị tiền bối ở hướng chính đông có đi tiếp hay không, chỉ ngẩng mặt kêu rên một tiếng: "Linh thạch của ta! Kiếm trận của ta! Tâm can của ta! Máu và thịt của ta! Đau quá..."
Đúng là bắt nạt người quá đáng!
Âm thanh thê thảm như vậy quả thực làm người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ...
Trong đĩa đá, rất nhiều người đều yên lặng.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết, nhất định là vị ở hướng chính bắc này đã dùng pháp bảo gì đó vượt qua được, nhưng cuối cùng lại không lấy được gì...
Kì thực, chẳng phải mọi người đều như vậy sao?
Nhất thời trong lòng mọi người vừa phẫn hận, vừa sợ hãi, lại âm thầm có một vài phần bội phục...
Có thể không phục sao?
Nghĩ đến tiếng kêu thảm thiết của Mạnh Tây Châu lúc trước.
Nghĩ đến Tây Môn Lục đột nhiên biến mất.
Tất cả yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu khóc của Tiền Khuyết.
Hướng đông nam.
Nghe thấy Tiền Khuyết khóc lóc, Cố Thanh Mi nhớ mình cũng không nhận được một chén băng đằng ngọc thấm nào, đáy lòng cũng rất bất bình.
Có điều ả lại không dám nói gì.
Vạn nhất người có cá tính ở hướng chính đông lại chơi trò dừng lại giữa đường một lần nữa, bắt bọn họ chờ một thời gian dài thì đúng là xui xẻo thật sự.
Sau đó ả lại nghĩ, cái tên đang khóc lóc thảm thiết này chẳng phải chính là gã lúc trước kêu mình "không phục thì nhịn đi" hay sao?
Ha ha.
Đúng là ác giả ác báo, không phải không báo, chưa tới lúc thôi.
Vốn còn có chút cảm động, cảm thấy mình cũng xui xẻo như đối phương, nhưng bây giờ ả lại thấy Tiền Khuyết khóc kiểu gì cũng rất dễ nghe, câu nào cũng khiến mình vui vẻ.
Sự căm tức trong lòng Cố Thanh Mi cuối cùng được phát tiết, đúng là hết sức sảng khoái.
Có điều...
Cũng không sảng khoái được bao lâu.
Bởi vì Cố Thanh Mi nhanh chóng phát hiện, vệt sáng xanh lá trên đĩa đá...
Vì sao...
Vì sao lại không động?
Một loại dự cảm chẳng lành chậm rãi dâng lên trong lòng ả.
Không...
Không thể như vậy được...
Cố Thanh Mi cắn chặt khớp hàm, nín thở chờ đợi vệt sáng xanh lục ở hướng chính đông di động.
Trên đĩa đá, tiếng khóc của Tiền Khuyết cũng từ từ dừng lại.
Đột nhiên tất cả mọi người đều yên lặng.
Có lẽ ánh mắt tất cả bọn họ đều tập trung vào đĩa đá.
Sau đó giọng tăng nhân trẻ tuổi Liễu Không từ đĩa đá truyền ra, cảm giác như sắp sụp đổ: "Ơ này... Tiền bối còn có việc cần làm sao? Lại, lại..."
Lại không đi nữa à?
Vào Sát Hồng Tiểu Giới, vượt ba cửa ải, bây giờ đã đến cửa ải cuối cùng rồi, không ngờ lại gặp phải vị tiền bối lập dị ở hướng chính đông này.
Trong lòng tất cả mọi người đều chỉ có một chữ viết in.
PHỤC!
Mẹ nó, không thể không phục!
Cố Thanh Mi chỉ muốn trợn mắt ngất xỉu.
Lần này không phải ả gây sự, ả không chịu trách nhiệm.
"Lần này rốt cuộc làm sao không đi nữa? Không có ai trêu ngươi chọc ngươi mà!"
Cốt ngọc Đế Giang rất có thể ở ngay cửa sau, thế mà người này lại dừng lại ở vị trí trọng yếu như bây giờ, đúng là làm mọi người chỉ muốn nhảy dựng lên xé hắn ra làm tám mảnh.
Đàn ông đàn ang, sao lại lề mề như vậy?
Hiển nhiên nghi vấn của Cố Thanh Mi cũng là nghi vấn của mọi người.
Lần này Cố Thanh Mi thể hiện rất tốt, dù băng đằng ngọc thấm rất có thể đã bị tiền bối ở hướng chính đông lấy đi, ả cũng nhịn xuống không phát ra nửa câu oán hận.
Có lẽ là Cố Thanh Mi sợ đối phương bổn cũ soạn lại, lợi dụng ưu thế trong tay có Sát Bàn để cầm chân bọn họ, cho nên mới cực kì khắc chế.
Không ngờ...
Dù đã khắc chế như thế, lập dị vẫn cứ lập dị như thường.
Có điều câu này của Cố Thanh Mi rốt cuộc có đắc tội vị tiền bối đó hay không cũng khó mà nói được.
Nhưng chuyện đã đến nước này, còn có biện pháp nào khác?
Tất cả mọi người mặt ngoài bình tĩnh, kì thực nội tâm đều đang điên cuồng gào thét: Tiền bối! Tiền bối! Tổ tông! Chúng ta đi tiếp đi, đi tiếp đi được không? Đúng là phải đợi đến chết ở chỗ này à?
Bao gồm Cố Thanh Mi, tất cả mọi người gặp phải vị "tiền bối" khác thường này, thật sự chỉ có một cảm nhận duy nhất.