Ta Kiếm Bộn Tiền Nhờ Luyện Đan

Chương 51



Tiếng cười kia quá quen thuộc.

Đường Tô Mộc hoảng hốt một chút, đột nhiên nhớ lại, đó là tiếng cười y nghe thấy vào lúc giải cổ cho Hạnh Sam lần trước. Chỉ là rất kỳ lạ, lúc ấy rõ ràng tất cả mọi người đều nghe thấy, sau chuyện này lại chẳng ai nhớ ra.

Ngay cả bản thân Đường Tô Mộc cũng không quá rõ, thậm chí cho rằng khi đó mình quá căng thẳng nên mới xuất hiện ảo giác.

Mà hiện giờ tiếng cười cổ quái kia bỗng nhiên lại xuất hiện một lần nữa.

Liên tưởng đến lần cắn trả bất thường trước đó của cổ trùng trên người Hạnh Sam, Đường Tô Mộc nhất thời không nhịn được nhíu chặt chân mày.

"Công tử, đây rốt cuộc là âm thanh gì vậy?" Tuổi của tên tiểu tư không lớn lắm, sắc mặt trắng bệch, sợ tới nỗi gần như đứng không vững.

"Đi!" Đường Tô Mộc dùng sức đẩy hắn ta một cái, để hắn ta chạy về phía cánh cửa nhỏ bên cạnh.

Từ sau khi đi vào nhìn nhìn tình huống, cửa thông ra bên ngoài của sơn trang tổng cộng có bốn cái, trừ cửa chính ở ngoài cùng, cách đây gần nhất chính là cửa nhỏ ở hai cánh.

Đáng tiếc còn chưa đi tới cửa, tên tiểu tư chạy trước bỗng nhiên phát ra tiếng hét thảm, căn bản không để ý tới Đường Tô Mộc phía sau, xoay người hoảng hốt không biết trời đất gì nữa, chạy thẳng về phía vườn hoa.

Rắn.

Rắn lít nha lít nhít.

Từng đám đừng đám chồng lên nhau, phát ra tiếng kêu xì xì.

Lại là một hồi tiếng cười vang lên.

Bầy rắn vốn còn rất bình tĩnh bỗng nhiên trở nên kích động, đồng loạt nhào về phía Đường Tô Mộc.

Đường Tô Mộc không kịp do dự, trực tiếp mở chức năng phản kích của vô tướng phù di ra. Trong nháy mắt, tất cả bầy rắn nhào tới đều đụng vào phía trên bình phong che chắn, sau đó tất cả đều bay ngược trở về.

Đường Tô Mộc không dám thả lỏng chút nào.

Trong kho hàng nông trại còn có bốn cái vô tướng phù du nữa, tạm thời bảo vệ tính mạng y cũng đủ rồi.

Đáng tiếc dù đồ đề phòng có dùng tốt hơn nữa, thời gian sử dụng cũng có hạn, hiện giờ y bị bầy rắn vây khốn, hành động hết sức khó khắn, sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ khó mà ra khỏi sơn trang này.

Quan trọng hơn chính là, nơi này là ngoại ô, vốn người ở thưa thớt, chẳng ai dám đảm bảo sau khi chạy ra khỏi sơn trang rồi, bên ngoài chắc chắn sẽ an toàn.

"Cứu mạng, cứu mạng!"

Mặc dù địa thế lương đình ở chỗ rất cao, nhưng căn bản không ngăn được bầy rắn lít nhít trong sân, mắt thấy gã tiểu tư trốn phía trên mắt sắp không chịu nổi nữa rồi.

Vốn cho rằng mình sẽ mất mạng ngay lập tức, bỗng nhiên cảm giác có vật gì đó bay tới, gã tiểu tư duỗi tay ra đón lấy theo bản năng.

Mà trong nháy mắt khi hắn ta nhận được đồ, nguyên cả bầy rắn vừa rồi đang nhào về phía mình bỗng nhiên như đụng phải bình phong che chở trong suốt, sau đó đều bay ngược ra ngoài.

"Đa, đa tạ công tử." Tên tiểu tư không phải kẻ ngốc, lập tức ý thức được giờ phút này thứ trong tay sẽ bảo toàn tính mạng mình, chắc là do công tử xa lạ vừa rồi ném cho mình.

"Không muốn chết thì đứng yên tại chỗ không được động đậy." Đường Tô Mộc nói.

Tên tiểu tư vội vàng gật đầu: "Vâng vâng, tiểu nhân nhất định sẽ đứng tại chỗ đàng hoàng, không động đậy."

Đường Tô Mộc đánh giá bốn phía.

Hiện giờ vũ khí tu chân trong tay mà y có thể sử dụng tổng cộng có hai loại, châm hàn băng và cung liệt nhật. Đáng tiếc, hai loại vụ khí đều có hạn chế riêng khi sử dụng, sau mỗi lần sử dụng đều cần một thời gian nhất định để nguội xuống rồi mới có thể sử dụng tiếp được.

Nếu tăng thêm phượng hỏa, trái lại cung liệt nhật không cần nguội xuống, nhưng mà dù sao thì phượng hỏa trong tay y cũng có hạn, cung liệt nhật cũng không phải là một loại vũ khí tấn công diện rộng, sử dụng cũng chỉ như muối bỏ biển.

Cho nên trước mắt chỉ còn lại tổng cộng hai cách.

Một là y dịch chuyển đến nông trại trước, sử dụng giỏ hàng để mua đồ mới, tìm ra vũ khí có thể sử dụng thích hợp hơn trong tình huống hiện tại.

Thời gian hẳn là đủ, chỉ có điều... Đường Tô Mộc nhíu mày một cái, không hiểu sao y lại bài xích việc trực tiếp dịch chuyển vào nông trại ngay lúc này, dường như sẽ có chuyện gì đó cực kỳ không tốt sẽ xảy ra.

Còn cách thứ hai... chỉ có thể đánh cược một lần.

"Công tử, làm thế nào bây giờ? Hay là chúng ta chạy trước đi?" Tên tiểu tư núp trong lương đình áp lực như núi, đã sắp khóc òa lên.

Bầy rắn trong sân càng tụ càng nhiều, đợi thêm lát nữa, sợ là ngay cả xương bọn họ cũng không còn.

"Không sao, cứ đợi một lúc đã." Đường Tô Mộc nhắm mắt lại, kết nối với phòng nhỏ dành cho linh sủng, chuẩn bị gọi Đằng xà đang nghỉ ngơi bên trong ra.

Khác với Tiểu phượng hoàng, Đằng xà trời sinh không thích mùa hè oi bức, hôm nào không phải trốn trong phòng linh sủng thì chính là trốn trong hồ ở Vương phủ, vào ban đêm mới ra ngoài hoạt động một chút, phần lớn thời gian của một ngày đều là ngủ.

Mà giờ phút này Đường Tô Mộc không tiện trực tiếp dịch chuyển vào trong nông trại, chỉ có thể gọi nó cách không. Chót đuôi Đằng xà run lên một cái, giấu đầu vào sâu hơn một chút, làm bộ không nghe thấy gì.

Đường Tô Mộc: "..." Đồ ăn của ngươi hôm nay không có đâu nhá.

"Công tử, mau nhìn bên ngoài!" Tên tiểu tư trong lương đình ngẩng đầu nhìn về phía không trung, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Đường Tô Mộc vội vàng mở mắt ra.

Cách đó không xa lại vang lên tiếng cười một lần nữa, lần này tiếng cười còn dồn dập hơn mấy lần trước, một tiếng tiếp một tiếng, gần như đinh tai nhức óc.

Đường Tô Mộc bưng bít chặt lỗ tai theo bản năng thì nhìn thấy một đám mây đen bỗng nhiên bay tới từ giữa không trung.

Không, không phải mây đen.

Là sâu bay ùn ùn kéo đến, chúng hợp lại với tiếng cười, trực tiếp nhào vào trên người hai người.

Một tiếng vang giòn giã rất nhẹ, tựa như tiếng vỡ tan của một vật gì đó.

"Vỡ, bình phong che chắn vỡ rồi, bọn chúng sắp bay vào rồi a a a a a a!"

Theo tiếng kêu thảm của tên tiểu tư, Đường Tô Mộc không dám do dự nữa, trực tiếp để khí linh túm chặt lấy Đằng xà, kéo ra.

"Xì?" Đằng xà bỗng nhiên bị lôi ra có chút mơ màng, đôi mắt to tròn trừng mắt nhìn, vẫy vẫy cánh nhỏ trên đầu.

Đường Tô Mộc chẳng mềm lòng chút nào, kéo đuôi Đằng xà lôi thẳng nó ra bên ngoài.

"Cứu mạng, cứu mạng, các ngươi đừng tới đây, ta không muốn chết a a a a!"

Tên tiểu tư gào thét như điên dại, không ngừng xua xua tay, định đuổi đám côn trùng bay tới phía mình.

Đau nhức truyền tới từ cánh tay, ngay khi tên tiểu tư cho rằng mình sẽ xong đời ngay lập tức, bỗng nhiên có một trận gió lạnh thổi tới.

Gió kia thật sự rất lạnh, gã tiểu tư không nhịn được hắt hơi một cái, sau đó nhìn thấy sâu bay xung quanh cứ như bị trúng thuật định thân, tất cả đều dừng ngay tại chỗ, sau đó từng con từng con nối tiếp nhau rơi xuống đất.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Tên tiểu tư nhìn xung quanh.

Không chỉ là sâu bay giữa không trung, ngay cả bầy rắn trong sân kia cũng đều bị đông cứng tại chỗ, trên người nổi lên một tầng băng sương thật dày, không xê dịch được chút nào.

"Xì." Phun một hớp băng sương thật lớn ra, ngay cả sức lực bay lên Đằng xà cũng không có, yếu xìu tê liệt trên mặt đất, tủi thân nhìn Đường Tô Mộc.

Đường Tô Mộc... thật ra cũng có chút ngây ngẩn. Mặc dù trước đó y đã biết Đằng xà có năng lực tạo ra băng sương, nhưng có thể đông cứng nhiều thứ ngay lập tức như thế, quả thật cũng là lần đầu tiên y thấy.

"Ngoan." Đường Tô Mộc bế Đằng xà lên, kín đáo đưa cho nó hai viên linh thực lớn.

"Xì xì!" Đằng xà vui vẻ vỗ cánh, một miếng nuốt hết linh thực vào.

Loại linh thực này có thể giúp linh sủng bổ sung linh khí, giá cực kỳ đắt, bình thường lâu lắm Đường Tô Mộc mới đút cho chúng ăn một lần. Tốc độ của Đằng xà chậm hơn, lần nào cũng bị Tiểu phượng hoàng cướp mất, đây là lần đầu tiên nó được độc chiếm nhiều linh thực như vậy.

Linh thực xuôi xuống bụng, trong nháy mắt Đằng xà đã lấy lại sức lực, lấy lòng cọ mu bàn tay Đường Tô Mộc, bày tỏ mình có thể phun thêm mấy lớp băng sương nữa.

Đường Tô Mộc nhìn xung quanh.

Lúc này tiếng cười quỷ dị không vang lên nữa, sương mù bốn phía tản đi, bầy rắn và đám sâu bay vốn đang bị đông cứng đều hóa hết thành tro tàn, phút chốc đã bị gió thổi tán loạn.

Tên sai mặt trợn to hai mắt, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

Thật sự gặp quỷ rồi.

"Xì." Đằng xà quạt cánh, cọ quần áo Đường Tô Mộc một cái.

"Ta biết rồi." Đường Tô Mộc gật đầu.

Thật ra thì từ ban đầu y đã cảm thấy có điều không đúng. Bỗng nhiên nơi này xuất hiện rắn và sâu bay, số lượng thực sự quá nhiều, mặc dù sơn trang ở chốn ngoại ô, nhưng dù sao cũng ở gần kinh thành, nếu thật sự có người dẫn theo số lượng rắn và sâu bay lớn như thế, không thể không bị người ta chú ý.

Cũng không biết loại ảo giác khiến cho người ta không thể phá được này rốt cuộc được tạo ra kiểu gì.

"Công tử?" Thấy đã không còn nguy hiểm, tên tiểu tư dè dặt lết ra từ trong lương đình.

"Rời khỏi lương đình trước đi." Đường Tô Mộc vừa nói, vừa vươn tay phải ra với hắn ta.

Tên tiểu tư chợt thấy cảm động.

Muốn nói công tử đúng là người tốt, chẳng những cứu mình, mà giờ thấy mình không có sức đi không nổi, còn muốn dắt mình ra ngoài.

"Đồ phòng thân cho ngươi mượn lúc nãy không làm mất chứ?" Thấy đối phương không nói lời nào, Đường Tô Mộc nhất thời nghi ngờ nhìn hắn ta.

Gã tiểu tư mím chặt môi, nhanh chóng trả lại hộ cụ siết chặt trong tay.

Bên trong Hầu phủ Lâm Dương.

Đường Đạc vẫn luôn ngồi bên cửa sổ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vội vàng đứng lên.

Mới vừa đứng dậy, chỉ thấy cửa sổ chợt lay động một cái, một người trung niên mặc đồ đen nhảy vào từ bên ngoài.

Đường Đạc: "..."

Đường Đạc nhức đầu xoa xoa trán: "Lão sư, cửa ở bên kia mà, ta đã đuổi hết hạ nhân trong viện đi, ngài cứ đi vào thẳng từ cửa là được rồi, thật sự không cần leo cửa sổ đâu."

Người mới có mái tóc hoa râm, mặt mũi nhìn mới khoảng quá ba mươi, chính là trưởng lão Thần Dật đã dạy cổ thuật cho Đường Đạc từ nhỏ.

Nhảy xuống khỏi cửa sổ, trưởng lão Thần Dật dửng dưng phủi bụi bặm trên áo: "Cái gì cửa với chả không cửa, đi vào từ đâu chả giống nhau."

Đường Đạc câm nín, nhưng nghĩ tới thân phận đối phương, chỉ có thể đổi đề tài khác: "Trước không nói đến chuyện cửa sổ, hôm nay ngài tới chỗ nhị đệ của ta có phát hiện ra điều gì mới không?"

Trưởng lão Thần Dật không nói gì, mà nhìn hắn ta rồi làm động tác xoa xoa tay ngón tay vào nhau.

Đường Đạc suýt chút nữa không còn hơi sức nói nên lời, cố nén lửa giận trong lòng, cầm hai tờ ngân phiếu ra, đặt vào tay đối phương.

"Có mỗi một trăm lượng bạc thôi à." Trưởng lão Thần Dật đếm ngân phiếu, có chút bất mãn nói.

"Lão sư." Giọng Đường Đạc âm trầm.

"Được rồi, một trăm lượng thì một trăm lượng vậy."

Biết không thể ép đối phương quá mức, trưởng lão Thần Dật thấy đủ thì thu tay, vội vàng cất xong ngân phiếu, cười đùa tiến tới bên tai hắn ta: "Cái khác ta không biết, chỉ có một chút thôi, trên người nhị đệ ngươi cất giấu một bí mật. Một bí mật còn lớn hơn so với dự đoán của ta!"

Bí mật?

Đường Đạc nhất thời nhíu chặt chân mày.

--------------------

Huhu toi đã nén nỗi sợ và cái sự muốn drop để dịch cho xong chương này :'> Trí tưởng tượng phong phú quá cũng là một cái tội, phải tìm gì đó phân tán kẻo tối mơ một bầy nhung nhúc thì chắc đ*i ra quần quá :'>