Ngươi nhàn rỗi thì tới tìm lão phu trò chuyện là được, đi trêu chọc nữ nhân làm gì? Ngươi không biết nữ nhân là thứ động vật không phân rõ phải trái, là khó chọc nhất dưới gầm trời này ư? Hơn nữa còn không có cái hạng hai!
Đổng Tề Thiên ho khan một tiếng nói:
- Còn nhớ năm xưa có truyền thuyết về cung chủ đại nhân tiền nhiệm của Đông Cực Thiên Cung, có bạn bè hỏi hắn, cho hắn hai lựa chọn, thứ nhất phân rõ phải trái cùng vợ hắn, thứ hai quyết chiến cùng Yêu Hoàng. Để hắn tùy ý chọn một thứ.
Hắn từ từ nói:
- Phân rõ phải trái với vợ chỉ là động miệng, quyết chiến cùng yêu hoàng lại là chiến đấu tới chết, khó dễ cách xa. Nhưng ngươi biết hắn lựa chọn thế nào không?
Vân Dương rất hứng thú:
- Chọn thế nào?
Đổng Tề Thiên nói:
- Vị cung chủ đại nhân này cơ hồ không hề do dự, lựa chọn cùng Yêu Hoàng quyết chiến! Mà không phải chọn xuông, cuối cùng là đánh thật…
Vân Dương lập tức đổ mồ hôi như thác.
- Vị tiền bối kia quả là chuẩn mực cho chúng ta…
...
Lúc này giữa sân vang lên một tiếng kiếm minh, một tiếng đao gầm, đồng thời vang vọng!
Nhân kiếm hợp nhất! Nhân đao hợp nhất!
Hai người vừa ra tay không hẹn mà cùng thi triển tuyệt chiêu ép đáy hòm.
- Sử Vô Trần đã lĩnh ngộ kiếm ý, còn đạt tới cảnh giới ngoài kiếm không còn gì khác.
Đổng Tề Thiên nhìn giữa sân nói:
- Thậm chí khoảng cách lĩnh ngộ kiếm tâm cũng đã không xa.
- Lạc Đại Giang thì sao?
- Trình độ Lạc Đại Giang cũng tương tự!
Đổng Tề Thiên nói:
- Đao ý toàn thân, ngoài đao ra không còn gì khác. Mặc dù hắn không lĩnh ngộ được đao tâm, cũng không đi theo hướng đó, nhưng lại lĩnh ngộ được một thứ khác. Đó là… thiên địa vạn vật, không gì không thể làm đao!
- Trận chiến này, ai thắng ai thua đều không quan trọng! Thứ duy nhất quan trọng chỉ là… chỉ cần hai người này tiếp tục tiến bộ, sau này không nửa đường chết yểu… Như vậy Huyền Hoàng giới ắt sẽ lại xuất hiện Kiếm Đế Đao Hoàng đúng nghĩa!
- Vì trong trận chiến này hắn đã lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình, điểm này đã không thể nghi ngờ!
- Mà trong trận chiến này cũng làm cho hai bên đối chiến bước lên hai con đường hoàn toàn tương phản.
- Sau trận chiến này, con đường tương lai của Sử Vô Trần, ý nghĩa của kiếm chính là vứt bỏ thiên địa vạn vật, chỉ trung với kiếm, sau đó trung với Cửu Tôn phủ, không còn gì khác!
- Mà Lạc Đại Giang lại khác, hắn ngoại trừ trung với đao, trung với Cửu Tôn phủ, còn trung với chính mình, trung với huynh đệ, tình ý, tình nghĩa, người nhà, gia đình… còn trung với chính bản thân hắn.
Ánh mắt nhìn xa xăm như đang nhớ tới sơn thôn nhỏ năm xưa, nhớ tới nơi ở của mình lúc đó.
Đã mấy ngàn năm trôi qua… Mình đã lâu như vậy rồi chưa về!
Hắn quay đầu lại hỏi Vân Dương:
- Ngươi từng nghe tới thổi kèn đưa tang chưa?
Vân Dương không hiểu ra sao nói:
- Từng nghe rồi, Ngọc Đường đế quốc chúng ta cũng có phong tục như vậy, chỉ cần trong nhà có chút của cải, khi chết đưa tang đều sẽ mời người thổi kèn đưa tiễn… Ừm, nói chung ta xuất thân từ Thiên Huyền đại lục, dân tình phong thổ đều như vậy.
Đổng Tề Thiên vui mừng gật đầu nói:
- Ta từng nghe nói Huyền Hoàng giới xuất phát từ một vị diện đồng nguyên khác, xem ra tu giả hai giới mặc dù cao thấp rõ ràng, nhưng phong tục truyền thống căn bản nhất cũng như nhau, căn nguyên như một!
Chuyện này liên quan gì tới trận chiến kịch liệt trước mắt, liên quan gì tới chuyện tu hành si mê kiếm cảnh?
- Nhưng Tần Đại Đa lại không muốn để Ngũ Canh học kèn theo mình, nói thẳng ra, hài tử, không phải ta không dạy ngươi, mà là… Một khi ngươi tiến vào nghề của ta sợ rằng khó lòng quay đầu, ta sơ hại ngươi cả đời.
- Nhưng Ngũ Canh hoàn toàn không hiểu lời của Tần Đại Đa, học xong nghề nghiệp này không chỉ thành thạo một nghề còn được hương dân mười dặm kính trọng, có việc gì cũng mời, coi như thượng khách, sao lại là hại mình cả đời? Có ăn, có uống, còn có thể kiếm tiền, sao lại không tốt…
- Nhưng Tần Đại Đa từ đầu đến cuối không dạy, mãi cho tới khi tuổi tác hắn lớn dần, không thổi nổi kèn nữa. Ngũ Canh vẫn không thành thạo bất cứ nghề nghiệp nào, vẫn không ngừng cầu khẩn hắn, nói, ngài tuổi tác đã cao như vậy, lại qua một thời gian nữa sợ rằng thật sự không thổi kèn được, còn ta cái gì cũng không biết, sau khi ngươi đi trước ta chỉ có thể làm ăn mày, chẳng lẽ ngươi còn không chịu dạy ta? Mặc ta tới ngày nào đó chịu đông lạnh đói rét mà chết ư? Không riêng gì Ngũ Canh, vài ông lão trong thôn cũng tới khuyên nhủ.
- Tần Đại Đa thở dài nói, nếu như thế ta sẽ dạy ngươi. Nhưng có một điều cần nói rõ, về sau ngươi đừng hận ta. Ngũ Canh kia mỉm cười vui sướng, lập tức đồng ý.
- Thế là Tần Đại Đa bắt đầu dạy Ngũ Canh học kèn, phương diện học kèn này Ngũ Canh cũng có chút thiên phú, hơn nữa rất nhiều thời gian là ở bên Tần Đại Đa, nghe nhiều thành quen, căn cơ tự thành, nhanh chóng quen tay, âm điệu thổi ra không kém, chỉ không có hương vị u buồn mất mát kia mà thôi. Thế là mỗi lần Tần Đại Đa ra ngoài đưa tang đều mang theo hắn, để hắn tự mình trải nghiệm thê lương bi thảm trong tiếng kèn tang.
- Tần Đại Đa nói: thổi kèn đưa tang tuyệt đối không thể thổi ra môt chú ý vui mừng nào. Tang sự phải có vận luật phong cách của tang sự, ngươi thổi không ra ý vị đó, cho dù ngươi học thế nào đi nữa cũng không ai mời ngươi tới.
- Ngũ Canh vẫn luôn nhớ kỹ lời dạy của Tần Đại Đa, toàn tâm toàn ý theo Tần Đại Đa học thổi kèn, mây năm sau tất cả mọi người đều nói tiếng kèn của Ngũ Canh thổi đã càng lúc càng giống Tần Đại Đa, mọi người tranh nhau mời hắn. Năm đó Tần Đại Đa qua đời, Ngũ Canh thổi kèn cả đêm, từ đó về sau, hễ là đưa tang, tất cả mọi người đều mời Ngũ Canh tới đưa tiễn. Ngũ Canh sống tỏng bầu không khí này, thổi kèn, càng thổi càng hoang vu, càng thổi tâm cảnh càng thê lương, càng thổi tâm tình càng bi thảm… Cuối cùng Ngũ Canh mãi đến già cũng không tìm vợ, càng không con cháu gì.
- Đến già, hắn rốt cuộc giật mình hiểu ra những lời Tần Đại Đa nói sẽ hại hắn cả đời là sao. Đưa tang, đưa tang chính là bi thương, chính là ly biệt, chính là tuyệt vọng bi thảm, mà thổi kèn nhất định phải có tâm cảnh đồng bộ mới thổi được loại cảm giác này, mới có thể diễn đạt tâm trạng chân chính của người nhà… Cũng chỉ có người tài nghệ như vaậy mới thường xuyên được người ta mời tới. Nhưng duy trì tâm cảnh đó, tâm tình đó trong thời gian dài, làm sao lấy được vợ, làm sao chăm sóc con cái, quả thật không còn tâm tư gì khác… Cả ngày chỉ chìm trong cảm giác cuộc sống vô vị, chỉ có bi thương tràn ngập trong lòng…
- Cho nên trước lúc chết, Ngũ Canh đem cây kèn làm bạn cả đời chôn cùng. Khi tuổi già mặc dù có rất nhiều người trẻ tuổi tới muốn bái sư học nghệ, nhận sẽ phụng dưỡng tới lúc qua đời, nhưng cả đời hắn không nhận nửa tên đồ đệ.
- Tiếp theo đó, những ông lão từng nghe Tần Đại Đa, Ngũ canh thổi kèn đưa tang đều nói… Sau khi Tần Đại Đa và Ngũ Canh chết, người chết trong thôn không có cảm giác người chết.