Ta Là Chí Tôn

Chương 1027: Vân phủ chủ đức độ



- Lý lão.

Tiêu Vô Ý mỉm cười:

- Sinh Linh chi khí, ngài mau tranh thủ sử dụng. Thương minh… lần này muốn tranh đoạt thượng phẩm Thiên Vận kỳ, tất cả nhờ vào hai vị.

Lý Nhất Tâm nở nụ cười nhàn nhạt:

- Minh chủ yên tâm, lão hủ nhất định vì sự nghiệp bổn minh mà tận tâm tận lực, tuyệt không hai lời.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lý Nhất Tâm trực tiếp mở phong ấn trên tay Vân Dương, thu nạp Sinh Linh chi khí.

Sau đó Tống Trường Cung vung tay lên, cuốn Lý Nhất Tâm vào tĩnh thất.

- Minh chủ, huynh đệ chúng ta đi trước một bước.

- Được.

Sau đó chính là tiết mục áp chảo chưa từng có, Tiêu Vô Ý thu Đại Đạo chi khí.

Đại Đạo chi khí, chính là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, mà cho dù có duyên ngộ, cuối cùng thu được bao nhiêu thành quả, chính như Vân Dương nói, cảm ngộ tùy người khác nhau, lớn nhỏ nhiều ít khó mà định số, nhưng có một điểm có thể xác định, nhất định có chỗ tốt!

Lãng Phiên Thiên đứng bên hộ pháp, hết sức chăm chú, ánh mắt không hề chớp, toàn thân căng thẳng đến mức muốn nổ tung.

Hành động lần này của Lãng Phiên Thiên, thứ nhất chính là muốn đứng bên chú ý, dòm ngó tác dụng của Đại Đạo chi khí, thứ hai mới là hộ pháp cho Tiêu Vô Ý.

Trong thời khắc hiện tại, một chút sơ sẩy cũng không thể có.

Một khi bị quấy phá, rất có khả năng dẫn đến Tiêu Vô Ý tẩu hỏa nhập ma!

Dù sao cũng là Đại Đạo chi khí trong truyền thuyết, tuyệt không thể có nửa điểm sơ sẩy!

Đối với giao dịch lần này, chí ít theo Lãng Phiên Thiên, Thiên Hạ thương minh đã chiếm lợi vô cùng lớn.

Đại Đạo chi khí, không phải thứ mà tài phú có thể cân nhắc.

Thực sự phải định giá, như vậy dù đem tất cả thiên tài địa bảo mà lần này thương minh mang tới, có thể so với một tia Đại Đạo chi khí sao?

Đùng nói đùa chứ!

Bởi vì, tuyên cổ tới nay, Đại Đạo chi khí không phải tài nguyên, mà là cơ duyên!

Không phải người có duyên phận cực lớn, tuyệt không lấy được đại cơ duyên!

Hiện tại, thương minh lại dùng một phương thức không khác gì giao dịch để đạt được, quả thực là đại cơ duyên, tuyệt không nói ngoa!

- Vân huynh đệ, có đức độ, Lãng mỗ… ghi nhớ trong lòng!

Lãng Phiên Thiên đưa mắt nhìn Vân Dương, trong mắt đầy chân thành.

Không nói gì khác, chỉ riêng lần hối đoái này, dù Vân Dương không nhắc tới Đại Đạo chi khí, người ngoài như bọn hắn hoàn toàn không có biện pháp kiểm tra.

Dù sao chỉ cần thu được Sinh Linh chi khí, thương minh đã đủ hài lòng, ai có thể nghĩ tới sẽ còn phần thứ ba, càng không nghĩ tới, thứ này lại là… Đại Đạo chi khí!

Cho nên có thể nói, nếu Vân Dương muốn giấu Đại Đạo chi khí, thực sự dễ như trở bày tay, hơn nữa còn không chút họa ngầm!

Nhưng Vân Dương không có làm như vậy!

Từ đó đủ có thể thấy tâm tư cùng sự chân thành của hắn!

Thực sự đức độ, thực sự lỗi lạc!

Chí ít, Lãng Phiên Thiên để tay lên ngực tự hỏi, nếu hắn thế chỗ Vân Dương, tuyệt đối sẽ lựa chọn giấu Đại Đạo chi khí, nhiều lắm là chờ đến khi bản thân tu luyện có thành tựu, lại cho thương minh chút thù lao bồi thường là được!

- Lãng đại ca khách khí, người đang làm, trời đang nhìn, là của các ngươi thì phải là của các ngươi.

Vân Dương mỉm cười nói:

- Lại nói, vị tiền bối bên trong kia cũng đã nói… sau này chờ ta đạt đến mức nhất định, sẽ còn cho ta cơ hội khác, cho nên, Lãng đại ca cũng đừng có quá đề cao ta.

Lãng Phiên Thiên hâm mộ tới cực điểm:

- Vân huynh đệ thực sự may mắn.

Vân Dương nhìn Lãng Phiên Thiên, cười ha ha, đột nhiên truyền âm nói:

- Lãng phó minh, sau này nếu có cơ hội, ta sẽ nghĩ cách kiếm cho ngươi một phần.

Lãng Phiên Thiên nghe vậy lập tức ngồi bệt xuống đất, cứng huongj, khuôn mặt dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy mà hóa thành màu đỏ tím, bờ môi run rẩy.

Phong Quá Hải giật nảy mình.

Chuyện gì xảy ra!

Chẳng lẽ minh chủ hấp thu Đại Đạo chi khí còn không bị tẩu hỏa nhập ma, mà phó minh chủ ở bên hộ pháp đã bị huyền công phản phệ? Nếu không sao lại có hiện tượng như vậy?

- Thật chứ?!

Lãng Phiên Thiên không kìm nổi mà bật thốt ra, thanh âm run rẩy. Chỉ là vừa nói đã hận không thể đập nát miệng mình!

Con mẹ nó!

Vân Dương người ta truyền âm nói, đây là bí mật cỡ nào? Tại sao có thể để người thứ ba nhận thấy?

Mà chính hắn hỏi như vậy, nhất định khiến người hoài nghi!

Phong Quá Hải chỉ cần truy vấn một câu, chỉ điểm khả nghi, như vậy dù hắn có trăm cái miệng cũng không thể nói rõ ràng!

Đây chính là Đại Đạo chi khí a, há lại là thứ bình thường có thể so sánh!

Vân Dương thản nhiên nói:

- Vân mỗ xưa nay không nói láo, vị tiền bối kia nói, nếu có thể thu được thiên tài địa bảo ngang cấp với Ngọc Tuyết Linh Sâm, hắn sẽ còn đưa Đại Đạo chi khí, thậm chí… trân quý hơn cũng chưa chắc không được.

Lãng Phiên Thiên lập tức yên lòng, cảm kích nhìn Vân Dương:

- Bổn minh nhất định sẽ tận tâm tận lực!

Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Thành ý của quý minh, Vân mỗ đã được kiến thức, quý ta song phương nhất định sẽ hợp tác vui vẻ, ăn ý khăng khít.

Lãng Phiên Thiên nói:

- Đương nhiên, đương nhiên a!

Gương măt đỏ tía, thật lâu cũng không hồi lại được.

Qua nửa ngày.

Tiêu Vô Ý cuối cùng cũng tỉnh lại, vẻ mặt như mới tỉnh mộng, một vẻ mễ võng bàng hoàng.

- Đại ca, thế nào?

Lãng Phiên Thiên hỏi.

- Bác đại tinh thâm!

Trong mắt Tiêu Vô Ý lóe lên tinh quang:

- Đại Đạo chi khí trong truyền thuyết quả thực danh bất hư truyền, Đại Đạo mênh mông vô vờ, há lại là sớm tối có thể lĩnh ngộ. Muốn lĩnh ngộ hết, chỉ sợ… ít nhất phải có mấy năm!

Hắn đứng lên, đột nhiên thi lễ với Vân Dương, trịnh trọng nói:

- Vân huynh đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết! Hôm nay, Tiêu Vô Ý ta cả đời khó mà quên được!

Vân Dương lạnh nhạt nói:

- Minh chủ các hạ khách khí! Đây vốn là của các ngươi, chẳng qua ta chỉ là một người trung gian, ta chỉ lấy thứ ta nên được, như vậy mới không thẹn với lương tâm.

Tiêu Vô Ý cười ha ha, đè kích động trong lòng:

- Bản tọa hiểu, bản tọa hiểu!

Hắn tiện tay đưa một chiếc nhẫn không gian:

- Vân huynh đệ, trong này là một trăm vạn thượng phẩm linh ngọc. Cũng không phải là báo đáp huynh đệ, chỉ là… môn phái của Vân huynh đệ mới thành lập, hẳn có nhiều chỗ cần dùng tiền, vi huynh cảm thấy rất hợp ý với huynh đệ, cho nên chút lễ nhỏ này gọi là chúc mừng môn phái, biểu chút tâm ý. Nếu huynh đệ còn để mắt Tiêu Vô Ý ta, liền chớ có từ chối.

Trăm vạn thượng phẩm linh ngọc, lại biến thành chút lễ nhỏ, biểu chút tâm ý, thực sự chưa thấy ai hào phóng như vậy!

Vân Dương đưa tay tiếp nhận, vẻ mặt hổ thẹn:

- Khụ khụ, cái này, thực sự… ngại quá.

Tiêu Vô Ý cười ha ha, không chút coi là ngang ngược, ngược lại thầm thở ra một hơi.

Lần này quan hệ tới Đại Đạo chi khí, nhân quả trong đó không thể nói không lớn, nếu dùng trăm vạn thượng phẩm linh ngọc mà có thể đánh tan phần nhân quả này, với Tiêu Vô Ý mà nói, tuyệt đối là chuyện vui!



Trong tĩnh thất, sương trắng tiêu tan.

Hai trung niên mỹ nam sáng vai bước ra.

Dáng người thẳng tắp, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang!

Tống Trường Cung, Lý Nhất Tâm.

Thiên Kiếm Địa Đao!

Lúc này, trên mặt hai người vẫn đầy kích động, cảm khái không thôi.

Đám người cùng chúc mừng.