Đối với Quách sư thúc đã đạt tới Thánh giả, việc này hoàn toàn không đáng nhắc tới, tùy tiện đi qua là có thể diệt, thế nhưng đối với bọn hắn mà nói, chuyện này chẳng khác nào là núi cao biển lửa, cửu tử nhất sinh cũng không đủ hình dung.
- Trận chiến này, là trận đầu tiên của các ngươi, cũng là trận chiến mà các ngươi nhất định phải đối mặt, là điểm xuất phát của kiếp sống chinh chiến của các ngươi.
Trong thanh âm của Quách Noãn Dương không mang theo một chút tình cảm nào:
- Ta ở đây khẳng định, sau trận chiến này, trong số các ngươi nhất định có người sẽ không về được. Mặc dù tạm thời còn chưa xác định đó là ai, nhưng mặc kệ là ai cũng được, ngươi sống, nhất định phải tập làm quen.
- Làm quen với việc… người bên cạnh không ngừng ngã xuống!
- Đây chính là giang hồ. Hôm nay là trận đầu tiên của các ngươi, là khóa sinh tử thứ nhất mà các ngươi cần phải vượt.
Mười người cùng nín thở, không phát ra nửa điểm thanh âm.
- Trận chiến này, là chúng ta chủ động tấn công nắm chắc chiến cơ, một hồi nữa xông lên, gặp người liền giết, không để lại người sống, lưu tình với địch nhân, chính là tàn nhẫn với người thân!
Quách Noãn Dương lãnh đạm:
- Ta sẽ trông chừng các ngươi, tận sức bảo toàn các ngươi, thế nhưng nhân lực có hạn, nếu không thể chiếu khán đến… hy vọng các ngươi hiểu rõ tám chữ sau.
- Sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên.
Mười người nghe vậy cùng chấn động, một cỗ không khí đặc dị sinh ra.
Vân Tú Tâm nắm chặt kiếm trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm.
Nàng từng nhiều lần khuyên bảo bản thân, không được hoảng, không được sợ, lặp đi lặp lại một câu, chiến cơ trong tay, chủ động tấn công, nhưng vẫn không nhịn được mà bối rối sợ hãi.
Hết lần này tới lần khác, ngay lúc nàng đang hoảng hốt hỗn loạn, chỉ nghe Quách sư thúc nhàn nhạt nói:
- Bắt đầu! Tiến công!
Trong đêm tối.
Thân thể cao cao của Quách Noãn Dương hóa thành một đạo u linh, quỷ mị bay ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, liền đã bay đến trước cửa đại viện.
Một âm thanh nghiêm nghị vang lên:
- Là ai? Mau dừng bước!
Tiếp đó là một tiếng oanh động kinh thiên phích lịch.
Oanh!
Một cỗ Huyền khí hạo đại như Nộ Long điên cuồng lao ra, chỉ mọt kích, đã hóa cả tòa đại môn cùng mảnh tường bên cạnh hành phấn vụn, trong màn đêm, có thể nhìn thấy rất nhiều ngươi đang khoa tay múa chân kêu thảm, cả người bay lên không trung.
Thân thể một số người, trực tiếp chia năm xẻ bảy trên không trung.
Máu tươi, nhuộm đỏ trời đêm.
Chỉ một kích này, chí ít đã có chục người trong đại trạch mất mạng dưới một kích của Quách Noãn Dương!
- Giết vào!
Quách Noãn Dương tiên phong đi đầu, vọt vào bên trong trang viên, sát cơ chợt hiện, kiếm quang sưu sưu như độc xà thổ tín, bảy tám bóng người từ trong lao ra còn chưa kịp tiếp cận, cổ họng đã mở một vết cắt lớn, uể oải ngã xuống đất.
Trong một cái chớp mắt kinh biến này, mười người lấy Vân Tú Tâm cầm đầu, vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ.
Vân Tú Tâm nhanh chóng tỉnh hồn, lập tức hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói:
- Xông lên!
Trường kiếm huy động, dẫn đầu vọt lên.
Nàng biết rõ một chuyện, hiện đi theo Quách sư thúc là an toàn nhất, một khi tách khỏi Quách sư thúc, như vậy động chút là có thể nguy hiểm tới tính mạng!
Theo tiếng hô của Vân Tú Tâm, chín người còn lại không hẹn mà cùng xông vào trong đại trạch.
Chỉ một thoáng, ảnh lửa nổi lên khắp trang viên, sát cơ bốn phía.
Có người lao đến từ trong hỗn loạn, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt phẫn nộ.
Vân Tú Tâm thấy địch lao đến, không dám chậm trễ, thân thể linh hoạt lóe lên, trường kiếm lướt qua cổ người tới, máu tươi bốc lên, một kích thành công, gương mặt Vân Tú Tâm lại lập tức trắng bệch, nỗ lực chuyển hướng, lần nữa rút kiếm đâm vào hông người khác.
Vân Tú Tâm tuần tự xử lý vài tên địch nhân, liên tiếp đắc thủ nhưng cũng không dám khinh thường, nàng hiểu rõ một điều, địch nhân trước mắt, không một ai kém nàng, chẳng qua trước đó chịu ảnh hưởng một kích của Quách sư thúc, khiến tâm cảnh mất cân bằng, nên nàng mới có thể liên tiếp đắc thủ, mà nàng muốn tiếp tục an ổn như thế, nhất định phải theo sát Quách Noãn Dương!
Xông về phía trước, một tiếng ông ông đột nhiên vang lên, dường như có binh khí đánh về trường kiếm trong tay nàng, vô luận là trùng hợp hay là không may, lực trùng kích đã khiến hộ khẩu nàng chảy máu, toàn thân trên dưới cũng bị lâm vào trạng thái tê dại.
Đột nhiên nghe một tiếng quát mắng:
- Đám oắt con từ đâu tới…
Lời còn chưa dứt, một đạo hàn quang như thiểm điện đột kích tới, nhanh chóng lướt qua, theo đó là thanh âm của Quách Noãn Dương truyền đến.
- Xông tới bên này!
Mười mấy người đồng thời ngã xuống, máu tươi ồ ạt chảy thành dòng suối nhỏ, tình thế cực kỳ thảm thiết, kỳ thực địch nhân chung quang dù chưa chét, thân cũng phải chịu trong thương chí tử, vô lực tái chiến, nơi này, xem như vùng an toàn tạm thời!
Quách Noãn Dương không chút ngừng lại, thân thể nhanh chóng bay lên, nhanh chóng lướt qua mười trượng, song chưởng như lôi đình khai sơn, trùng điệp đánh lên cửa gỗ.
Oanh!
Cửa phòng vỡ nát, bụi bay đầy trời.
Cửa phòng vừa nát, mấy đạo quang mang từ trong đã băng xạ lao ra.
Thời cơ phản công này rất chuẩn xác, nếu là người có thực lực hơi yếu một chút, cho dù không thể lập tức đắc thủ, chí ít cũng có thể tranh thủ thời gian giảm xóc, thế nhưng Quách Noãn Dương là ai? Thực lực hơn xa đám người trong phòng. Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh, thân thể đã nhanh chóng né qua, tránh khỏi tất cả phản kích, kiếm trong tay như hóa thành lôi đình phích lịch, cường hoàng du tẩu trong đám người, những nơi đi qua, máu thịt tán loạn ngã xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, trong phòng đã không còn người sống.
Quách Noãn Dương nhẹ nhàng thả lòng một hơi, Tôn giả của đối phương đã mất mạng trong tay hắn, mà hắn cũng đã thuận tiện diệt sát hai tên Chí Tôn cảnh, một phen công kích này, chiến lực cao cấp của đối phương đã mất phân nửa, hiện đã không còn lo lắng.
Nhưng coi như vậy, đối với đám nhóc ngoài kia, thực lực đám địch nhân này vẫn không thể coi thường, thậm chí còn là cường địch không thể chống nổi, bản thân hắn vẫn cần cẩn thận trông chừng, không được phép có chút qua loa.
Quách Noãn Dương thầm so tính, cũng thầm mắng tên ra chủ ý ra ngoài rèn luyện Sử Vô Trần một phen!