Ta Là Chí Tôn

Chương 1048: Tỷ lệ nguy hiểm



Vân Dương vuốt vuốt mũi:

- Chuyện này cũng là sự đáo lâm đầu a, không thể làm gì khác…

- Những môn phái uy tín lâu năm kia, đều đã sớm chuẩn bị, sớm đã xuất phát… còn ngươi…

Đổng Tề Thiên có chút không biết nên nói thế nào, hữu khí vô lực cảm thấy đậu xanh rau muống:

- Ngươi cho rằng tranh đoạt Thiên Vận kỳ chỉ là chuyện đánh một trận? Tới ngày thì chạy tới là được? Đánh đánh mấy trận, đánh xong liền về? Hời hợt như thế?

Vân Dương gượng cười:

- Chuyện đều do người làm, đã đến nước này, cũng nên thử một chút…

- Ai…

Đổng Tề Thiên thở dài một tiếng, than thở chua xót vô tận.

Thôi, coi như hắn gặp tên điên đi a…

- Mấy đệ tử này của ta, lấy tốc độ tiến bộ mà tính, giờ phục dụng Thanh Vân đan là tốt nhất. Nếu để chậm chễ, e là sẽ không kịp. Đổng lão, Thanh Vân đan mà ngươi nói… hiện có thể bắt đầu hay chưa?

Đổng Tề Thiên liếc mắt:

- Thanh Vân đan, muốn luyện chế đương nhiên không có vấn đề. Nhưng… ngươi đã chuẩ bị xong dược liệu chưa?

- Ta đã mang đến.

- Còn có Thối Cốt đan, Khuếch Mạch đan, Tẩy Tủy đan, Chân Nguyên đan… nếu có thể có đầy đủ linh dược, phối hợp cùng sử dụng với Thanh Vân đan, mới có thể thực sự thu được hiệu quả một bước lên mây. Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

- Thực sự đã chuẩn bị xong, thời gian này ta đều dùng để chuẩn bị việc này.

Vân Dương cười híp mắt, không ngừng lấy ra các loại tài nguyên.

Đổng Tề Thiên trợn mắt trừng một cái.

Hỗn đản này, đã chuẩn bị xong?

Ngươi chuẩn bị nhanh vậy để làm gì? Vốn muốn dùng tài nguyên để làm khó Vân Dương, những hiện tại nhìn từng đống từng đống thiên tài địa bảo chỉnh chỉnh tề tề bày ở đó, Đổng Tề Thiên cũng luống cuống một phen.

Không nghĩ tới a.

Nhiều thiên tài địa bảo như thế, gia hỏa này kiếm đâu ra?

Đổng Tề Thiên thở dài, thần sắc trở nên đặc biệt trịnh trọng.

- Còn có một điểm, ta cần sớm nói cho ngươi, Thanh Vân đan là bí mật bất truyền của môn phái chúng ta, phục dụng với các đan dược phụ trợ khác, cố nhiên có tác dụng một bước lên mây, tu vi bạo tăng, một khi thành công đủ để tất cả đệ tử của ngươi tăng lên cả một đại cảnh giới… nhưng hung hiểm trong đó cũng rất lớn! Tỷ lệ thành công, chỉ có hai thành.

- Thậm chí, hai thành tỷ lệ này vẫn chỉ là trên lý thuyết, cần phải tính thêm điều kiện của từng người mới có thể kết luận chính xác. Tính ra, trong bảy mươi lăm đệ tử đời thứ nhất của ngươi, ta nói hơi thẳng chút… trong đó, chí ít có năm mươi người, không bỏ mình tại chỗ, thì cũng biến thành phế nhân…

- Đây đã là tối thiểu nhất, là tình huống tốt nhất!

Đổng Tề Thiên nặng nề nói:

- Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Thực sự muốn làm như thế không?

Vân Dương thản nhiên nói:

- Nếu đã muốn đi con đường nghịch thiên, vậy sẽ phải gánh lấy nghịch thiên chi phạt! Chuyện xác suất thành công này, ta đã sớm chuẩn bị.

- Có một người mà ngươi không cần lo lắng, khẳng định là trăm phần trăm tiến giai! Hơn nữa còn sẽ không xuất hiện bất kỳ hung hiểm nào hết. Đó chính là Hồ Tiểu Phàm, đối với người có được Tiên Thiên Linh Tủy, lúc nào cũng có thể bài xuất tạp chất ra khỏi cơ thể như hắn, dù có dùng nhiều linh dược hơn nữa, cũng không thể tạo thành mối họa, nhưng trừ hắn ra, những người khác đều có thể gặp nguy hiểm lớn lao. Ngươi suy nghĩ lại một chút, ta vũng không muốn ngươi nóng lòng cầu thành.

Đổng Tề Thiên thầm mệt mỏi.

Gia hỏa Vân Dương này…

Ngay từ đầu, khi Đổng Tề Thiên nói Thanh Vân đan cho Vân Dương, lúc ấy Đổng Tề Thiên nghĩ: Dù sao đám đệ tử ở đây đều là rác rưởi… chết hết đám này kiếm đám khác cũng chả sao, trăm người, có hai ba người tiến giai đã là đủ.

Nhưng theo thời gian tiếp xúc, Đổng Tề Thiên lại càng ngày càng ưa thích đám nhỏ đáng thương mà kiên nghị này. Thực sự không nỡ để bọn nó mạo hiểm.

Cho nên muốn dùng lượng lớn thiên tài địa bảo để kéo dài, không nghĩ tới, Vân Dương lại có thể chuẩn bị xong sớm như vậy…

Vân Dương nói như chém đinh chặt sắt:

- Chúng ta, đều đã sớm chuẩn bị thỏa đáng! Không cần sũy nghĩ thêm nữa! Không thành công thì thành nhân! Muốn chậm chậm mưu toan, thứ nhất là chúng ta không có thời gian, thứ hai là chúng ta tin nhân định thắng thiên!

Đổng Tề Thiên bình tĩnh nhìn Vân Dương, thần sắc trở nên lạnh nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại, thản nhiên nói:

- Được a, ngươi đi đi. Muốn luyện chế số đan dược này, ta cần nửa tháng.

Vân Dương đi.

Đổng Tề Thiên mở to hai mắt, có chút thâm trầm nhìn bóng lưng Vân Dương, thản nheien nói:

- Đây là, chuyện thứ ba.

- Được.

Vân Dương không quay đầu lại.

Đổng Tề Thiên hít một hơi thật sâu, lại thở dài thật sâu.

- Tiểu tử, vì sao ngươi phải tuyệt tình nhẫn tâm như thế? Biết rõ phải chết tới tám thành đệ tử, ngươi vẫn kiên trì muốn thử? Ngươi không cho bọn nó là người sao?

Đổng Tề Thiên có chút thống khổ nhắm mắt lại.

- Ta cảm thấy ngươi không phải người như vậy, chẳng lẽ là ta nhìn lầm ngươi?

- Chẳng lẽ, Cửu Tôn phủ này, lại cũng không phải là đất lành!



Vân Dương vòng trở về Vân Tôn chủ phong, nỗi lòng không còn bất cứ táo bạo, lo nghĩ như vừa nãy, chỉ còn một vẻ bình tĩnh thong dong.

Hung hiểm?

Tỉ lệ hai thành?

Đùa sao, mấy thứ lo lắng này, với Cửu Tôn phủ, không có tồn tại!

Nếu Hồ Tiểu Phàm có thể thành công một trăm phần trăm, vậy những người khác, cũng có tỷ lệ thành công mười thành!

Chỉ cần có Lục Lục, trạng thái tuyệt đối còn tốt hơn cả Tiên Thiên Linh Tủy của Hồ Tiểu Phàm!

Cho nên các đệ tử của ta, không có bất kỳ ai có thể xảy ra chuyện!

Điểm này, ta hoàn toàn nắm chắc!

Tin tưởng lần này mượn đan dược tăng thực lực, tình huống kém nhất cũng chỉ là không tăng được tu vi!

Còn chuyện kinh mạch tẫn phế, công thể hủy hoại… tuyệt không có khả năng!

Vân Dương hiểu suy nghĩ của Đổng Tề Thiên, nhưng nội tình trong chuyện này, chính là át chủ bài lớn nhất của Vân Dương hắn, không thể để bất luận người ngoài nào được biết, cho nên… chỉ có thể để sự thật nói cho ngươi.



Thời gian ung dung trôi qua.

Đối với Cửu Tôn phủ. Mỗi ngày đều trôi qua quá nhanh, cơ hồ chỉ một cái chớp mắt liền quan.

Mà đối với mỗi đệ tử mà nói, thời gian này thực sự quá chậm, mỗi ngày bằng một năm!

Thời gian nghỉ ngơi? Chuyện cười ở đâu vậy?

Bất kể là đệ tử cửu phong hay là môn hạ đệ tử.

Bất kể là đệ tử đã nhập môn, hay là đệ tử còn chưa chính thức.

Cơ bản mỗi ngày, đều đem thời gian bẻ vụn ra mà dùng.

Luyện kiếm mệt? Đi luyện công.

Luyện đao mệt? Đi luyện công,

Luyện quyền mệt? Cũng đi luyện công.

Chỉ có luyện công, mới được tính là thời gian nghỉ ngơi tốt nhất.

Quảng trường rộng lớn, mỗi thời mỗi khắc đều như Long Đằng Hổ Dược.

Chúng đệ tử như từng đầu lão hổ, đều đang tấn mãnh trưởng thành!

Màn đêm thâm trầm.

Chúng đệ tử cùng chìm trong bầu không khí tĩnh túc mà điều tức, Nguyệt Hoa Như Thủy, linh khí cuộn trào như triều tịch, lần lượt cọ rửa từng ngóc ngách Cửu Tôn phủ, không chút bỏ sót.

Vân Dương lặng yên tiến nhập phòng các đệ tử.

Một sợi Sinh Linh chi khí, lặng yên hóa thành vô số điểm sáng lẻ tẻ, bao phủ lấy mười đệ tử.

Sau đó, lại chuyển sang phòng khác, cứ rập khuôn như vậy…

Xong xuôi, cũng đã sắp đến bình minh.

Vân Dương đứng trên đỉnh đại thụ cao nhất trong Cửu Tôn phủ, ánh mắt thâm trầm nhìn về phương xa.

Trong miệng thầm lẩm bẩm:

- Thiên vận, thiên vận!

Con mắt lấp lóe hàn quang của hắn tựa như hai thanh lợi kiếm, chém dọc trời đêm.