Ta Là Chí Tôn

Chương 1105: Long Tranh Hổ Đấu



Đương nhiên, cho dù biết rõ đúng sai, đám người cũng không để ý tới, tất cả bọn họ đều thất bại trong oẳn tù tì, vốn nhìn Khổng Lạc Nguyệt không vừa mắt, hiện tại có người cướp thành quả thắng lợi của Khổng Lạc Nguyệt, chỉ có cười trộm, làm gì còn có ai đi ra chủ trì công đạo…

Mặc kệ nói thế nào, chỉ cần ra trận, mọi việc biến thành kết cục đã định, bất kỳ người nào cũng không thể sửa đổi được.

Thiết Kình Thương vừa mới ra trận, người các môn phái khác lại cho rằng là Lạc Đại Giang đi ra, dù sao hai người đều cao lớn khôi ngô, khí thế kinh người!

Nhất là rất nhiều người có tâm nghĩ tới Đỗ Dương Phàm chế định quy tắc tranh tài lúc trước, nghĩ đến quan khiếu trong đó, hiện tại do Lạc Đại Giang xuất chiến sẽ hợp tình lý.

Một bên khác, Dương Bình chậm rãi đứng dậy. Một tay cầm kiếm, bình thản rời khỏi đài cao phe mình.

Y theo bản thân định vị, Dương Bình lúc đầu nên tiến hành đánh đệ nhất cao thủ chiến, lần này được phái ra đánh trúng kiên chiến là chuyện bất đắc dĩ... Nhưng đối với Dương Bình mà nói, hắn không quen, tâm lý hơi có mất cân bằng.

Thiết Kình Thương giống như thiết tháp to lớn, đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Bình đi về phía bên này.

Thiết Kình Thương hiện tại, đáy lòng tràn đầy tự tin tới cực điểm.

Dương Bình này tuyệt đối không phải là đối thủ của ta!

Trùng hợp chính là, hai người này đều không phải người nhiều lời, chỉ đứng trong sân một chút liền bắt đầu có động tác!

Một người dùng kiếm, một người khác dùng... Đại kiếm!

Ân, Kim Thủ thư sinh Thiết Kình Thương dùng kiếm còn lớn hơn người bình thường một vòng, rộng hơn hai ngón tay, dài hơn một thước, phân lượng cả thanh kiếm còn nặng hơn kiếm bình thường gấp đôi, thật sự có thể gọi là đại kiếm!

Hai người đánh trận chiến này, từ vừa mới bắt đầu đã có ánh lửa bắn ra khắp nơi.

Ngươi tới ta đi, ngươi tiến ta lui, liên tiếp, mỗi người đều mang phong thái.

Từng đạo kiếm khí màu xanh, tản mạn khắp bốn phương tám hướng.

Loại dấu hiệu này bởi vì thế lực ngang nhau, đã không để ý tới khống chế lực lượng ngoài định mức, từ đó mới có thể xuất hiện loại lực lượng tiêu tán như hiện tại.

Mắt thấy tình hình chiến đấu trước mắt, sắc mặt Vân Dương lập tức trở nên nặng nề, tu vi Dương Bình cực cao, hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn.

Trong dự đoán của Vân Dương, Cửu Tôn phủ từ đám người Sử Vô Trần trở xuống, thực lực của mỗi người đều tinh tiến hơn trước kia quá nhiều, tự tin khó có địch thủ trong môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm!

Thế nhưng người trước mắt lại có thể cân tài ngang sức với Thiết Kình Thương. Ngoại trừ trên khí lực có chỗ không bằng ra, cho dù chiêu thức tinh diệu đến trình độ huyền khí thâm hậu, tất cả đều không kém Thiết Kình Thương, thắng bại trận chiến này khó định.

- Có điều chỉ là môn phái xếp hạng thứ tám trong Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, lại có người có thực lực như vậy! Người này tại xuất chiến lúc này, phải chăng còn mang ý nghĩa Thiên Sơn môn còn có cường giả càng mạnh ứng phó đệ nhất cao thủ chiến phía sau, thực lực bản nhân Đỗ Dương Phàm còn cao hơn một bậc? Tại sao nhìn không ra chứ?

- Cuối cùng vẫn là có chút coi thường anh hùng thiên hạ... Xem ra mục tiêu cuối cùng cần phải điều chỉnh...

Vân Dương thở dài. Hắn vốn định nhất cổ tác khí xông lên trung phẩm, nhưng tình huống trước mắt có thể phá hỏng kế hoạch của hắn.

Vào thời điểm Vân Dương đang suy nghĩ miên man bất định, lại không biết môn phái xếp hạng thứ bảy thứ sáu thứ năm ra sao, nhìn hai người đang chiến đấu, từng cao tầng môn phái khác đổ mồ hôi lạnh.

Trong mấy trận chiến trước, hoặc là một đao phân thắng thua, hoặc là một chiêu phân sinh tử. mặc dù nhìn thấy mà giật mình, kinh tâm động phách, nhưng cũng chỉ có thể nói rõ chiến lực song phương đối chiến chênh lệch cách xa, không cùng một cấp độ, cũng không nhìn ra càng nhiều. Nhưng hai người bây giờ đang ở trong trạng thái đối đầu với nhau, bọn họ lập tức nhìn ra đẳng cấp của hai người đối chiến!

Đây là... Thánh Giả tứ phẩm, đỉnh phong!

Hai người đều như vậy, cũng không phải một người hơi kém nửa điểm!

Lấy thực lực như vậy mà nói, ở trong môn phái chính mình, đệ nhất cao thủ cũng không hơn thế này!

Hai môn phái này lại ẩn giấu cao thủ như thế. Cửu Tôn phủ thì cũng thôi đi, mới đến không giả, nhưng kỳ thật nội tình không biết càng không giả, thế nhưng Thiên Sơn môn ngươi còn có cường giả vương bài như vậy tọa trấn, làm sao chưa từng đứng ra khiêu chiến vượt cấp?

Còn có Thất Tinh chiến trận, cho dù Thất Tinh chiến trận Thiên Sơn môn bị Cửu Phong chiến trận Cửu Tôn phủ nghiền ép, nhưng Thất Tinh chiến trận cũng là thập đại chiến trận nổi bật trong môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, không dám nói vững vàng đệ nhất, tối thiểu cũng đạt ba vị trí đầu.

Cho nên Thiên Sơn môn đối đầu với bất cứ tông môn nào, đã có thể nắm chắc hai thắng trong tay, tại sao bọn họ vẫn ẩn nhẫn?

Cảm thụ được ánh mắt nghi ngờ bốn phía, trong lòng chưởng môn Thiên Sơn môn Đỗ Dương Phàm lúc này đầy phiền muộn.

Ngươi bảo ta không muốn khiêu chiến sao?

Nhưng hiện thực là... Thiên Sơn môn chỉ có một thiên tài như vậy, tu vi cao đến quá đáng, cũng chỉ có một người như thế... Mặc dù có thêm chiến trận lấy được hai thắng, nhưng cũng chỉ có hai thắng mà thôi... Các chiến pháp khác không thể thắng, cho nên không thể làm nên chuyện gì, ngược lại bại lộ át chủ bài mạnh nhất tự thân!

Nếu không... Ta lại không ngốc, làm sao không sớm khiêu chiến?

Hiện tại thật sự không làm sao được, vì cầu đánh cược một lần, tranh thủ một đường cơ hội thắng cuối cùng, thậm chí một ít không gian lợi ích, cuối cùng khởi động át chủ bài cuối cùng, ta phiền muộn nói với ai đây!

Hai người lăn lăn lộn lộn vẫn đánh tới nửa canh giờ, chỉ nghe hai người hô to một tiếng, cùng cầm kiếm xông thẳng tới. Trên không trung phát ra âm thanh đương đương đương đương... Âm thanh va chạm không ngừng vang lên, quả nhiên xán lạn lộng lẫy, cực đoan vô hạn.

Lập tức!

Đùng!

Hai thanh trường kiếm đúng là không hẹn mà cùng đứt gãy, thế đi của hai thân kiếm bay ra ngoài, thân thể hai người bị trùng kích và lùi lại phía sau…

Thiết Kình Thương cười lớn một tiếng, đột nhiên ống tay áo vỡ nát, hai cánh tay tỏa ra kim quang chói mắt, quang mang đại thịnh!

- Cái đó là... Kim thủ của Kim Thủ thư sinh!?

Bên ngoài, không biết ai phát ra tiếng hô ngoài ý muốn.

Chỉ thấy Thiết Kình Thương dùng tốc độ siêu cao xông tới, một tay nhấp nhô, xen lẫn một tia kim quang sáng ngời, uy thế không giảm mà còn tăng lên.

Đối diện, Dương Bình đặt tay lên nhẫn không gian, chỉ cần có một chớp mắt liền có thể lấy kiếm tái chiến, nhưng kim thủ của Thiết Kình Thương đã tới trong nháy mắt, hắn không thể làm gì đành lui sang một bên, vừa ngưng tụ huyền khí, vừa nâng chưởng đón đỡ.

Sau một tiếng nổ tung, Thiết Kình Thương tiếp nhận một kích huyền khí phản công mạnh nhất của Dương Bình, hắn bay ngược giữa không trung, nhưng sau khi rơi xuống lần nữa, hắn không chút do dự phát động thế công mới, kim quang xán lạn, dường như toàn bộ sân bãi như làm bằng hoàng kim.