- Nhưng còn muốn toàn thắng, cơ hội sẽ cực kỳ nhỏ bé, hoặc phải nói... Không có khả năng.
Hoắc Vân Phong nhẹ giọng nhắc nhở:
- Kỳ thật đi vào Thiên Vận Kỳ trung phẩm, chỉ cần các ngươi có thể thủ thắng một lần, cũng chính là chiến thắng ba trận, chính là thắng, không nên truy cầu quá mức.
Vân Dương nghe vậy liên tục gật đầu, lại nói:
- Xin hỏi Hoắc huynh, Thất Tinh môn ngoại trừ chiến lực cao cấp hơn xa chúng ta ra, còn có điểm nào cần chú ý hay không?
Hoắc Vân Phong cười nói:
- Có, tại sao không có, có điều địa phương bọn họ nhất lại để cho Cửu Tôn phủ các ngươi chiếm tiện nghi!
Vân Dương ngạc nhiên nói:
- A, Hoắc huynh nói lời ấy có ý gì, xin mời nói rõ một hai!
Hoắc Vân Phong cười nói:
- Nói thật ra, Thất Tinh môn đã ở vị trí cuối trong Thiên Vận Kỳ trung phẩm rất lâu, ngoại trừ thực lực bản thân không tầm thường ra, còn có một lợi khí khác, chính là trận pháp trấn sơn của bọn họ, Thất Tinh Tụ, trận pháp này bên trong môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm có năng lực vô địch, thậm chí có phần giống với Thiên Sơn phái.
- Ta nói tới tiện nghi chính là Thất Tinh môn không biết lai lịch của các ngươi, mà Thất Tinh Tụ chính là sát khí chưa bao giờ thất bại của bọn họ, trong đối chiến không biết sâu cạn của các ngươi, bọn họ nhất định sẽ áp dụng Thất Tinh Tụ trong trận chiến. Cho nên các ngươi có thể vững vàng nắm chắc chiến thắng trong tay!
- Trận sau, còn cần hai trận thắng. Trong mắt của ta, khả năng đối phương xuất động đệ tử chiến cũng rất lớn, bởi vì đệ tử trong môn phái của bọn họ, chỉ tu vi đã cao hơn đệ tử của các ngươi, hơn nữa tuổi tác lớn hơn và lịch duyện sâu hơn... Tâm tính cũng cứng cỏi... Mà cao tầng, các ngươi bao quát Thiên Tàn Thập Tú, đều là hạng người trải qua phong sương, ném vào trong lửa cũng không cháy... Ngược lại có khả năng làm bọn họ lật thuyền trong mương.
- Cho nên bọn họ sẽ không mạo hiểm, lấy chiến lược chiến thuật ổn thỏa nhất làm đầu, đệ tử chiến chính là lựa chọn đầu tiên.
- Có điều trong đó có một ít quan khiếu, chính là vấn đề trình tự. Ân, kỳ thật cũng chính là át chủ bài của Cửu Tôn phủ, vấn đề Huyền thú trợ chiến, ví dụ như trong đệ tử chiến, đối phương thất bại, thế tất sẽ có giật mình, từ đó mà điều chỉnh chiến lược sau đó.
- Cho nên, thời điểm có thể không bại lộ, tận lực không cần bại lộ lá bài tẩy Huyền thú phụ chiến. Một khi bại lộ, ưu thế ban đầu sẽ không còn sót lại thứ gì, phần thắng giảm mạnh.
Hoắc Vân Phong càng nói càng nặng nề.
Vân Dương cau mày, hắn lâm vào suy nghĩ.
Nếu không sử dụng Huyền thú, như vậy phải bằng vào bản lĩnh thật sự chọi cứng một hai trận, hơn nữa còn phải đánh thắng một trận mới được.
Chuyện này, có vẻ không quá tốt.
Sau khi nghe Hoắc Vân Phong đàm luận thực lực Thất Tinh môn, từ đó càng đẩy ngã nhận biết của Vân Dương về các môn phái Thiên Vận kỳ trung phẩm, hắn càng sinh lòng do dự, khó mà quyết đoán!
- Còn nữa, Thất Tinh môn dừng chân trong cấp độ trung phẩm đã lâu, ta nghĩ bọn họ có khả năng rất lớn không cho đệ tử chiến và trận chiến ra đánh đầu tiên. Bởi vì, bọn họ cần chấn nhiếp các ngươi. Muốn làm như vậy cần phải bày ra chiến lực cao cấp. Như thế mới bảo đảm hiệu quả chấn nhiếp... Mà loại chiến pháp này, hoặc là trung kiên chiến, hoặc là đỉnh phong chiến. Tất nhiên là có một trong hai trận này.
Vân Dương chậm rãi gật đầu, lời này có lý.
- Tình huống hiện tại mặc kệ là đỉnh phong chiến hay là chưởng môn chiến, hoặc là trung kiên chiến, chỉ cần các ngươi có thể thủ thắng một trận. sau đó lại đánh thua một trận, cuối cùng trong trận chiến hoặc đệ tử chiến, xuất động Huyền thú đánh bọn họ không kịp trở tay, ba trận chiến hai thắng, nắm chắc thắng lợi.
Hoắc Vân Phong nói:
- Trừ việc này ra, rất khó lại có cơ hội thủ thắng. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của riêng ta, còn khó kết luận. Các việc sau đó cần phải xem vận khí của các ngươi.
- Nếu vận khí tốt, đối phương bài binh bố trận dựa theo trình tự chúng ta đoán, Cửu Tôn phủ tự nhiên có hi vọng, nếu không phải, như vậy... Chiến quả khó mà nói rõ.
Hoắc Vân Phong nói lời này liền hạ giọng, tất cả người Cửu Tôn phủ đều nghe thấy.
Người người đều bắt đầu im lặng.
Kim Đỉnh môn là vật trong túi Thất Tinh môn đã khó chơi như thế, hiển nhiên hoàn toàn vượt qua khỏi dự đoán của bọn họ!
Vân Dương cau mày, trầm ngâm, trong mắt có thần quang tỏa sáng.
Trông cậy vào Thất Tinh môn bài binh bố trận như mình suy nghĩ... Thực sự quá mức bị động, càng quá hư ảo. Nhưng chúng ta có thể làm ra giả tượng nào đó, dẫn dụ Thất Tinh môn dựa theo trình tự chúng ta muốn!
Nếu biết ưu khuyết điểm của đối phương, nếu chúng ta không thể lợi dụng, chẳng phải vô duyên bỏ mất một cơ hội.
Đợi ta suy nghĩ, dùng biện pháp gì mới có thể dẫn dụ Thất Tinh môn bài binh bố trận dựa theo tâm tư của ta?
Đây là vấn đề khó khăn.
Không phải, chí ít đối với Vân Dương mà nói, không phải!
Nhưng bất kể nói thế nào, trận chiến này, đều không phải là chuyện đơn giản.
Hoắc Vân Phong mỉm cười, nói:
- Về phần Thanh Long đường xếp hạng thứ tám trong Thiên Vận Kỳ trung phẩm. ta đề nghị các ngươi tạm thời đừng có khiêu chiến, chí ít không cần nếm thử lần này. Với thắng lợi trước mắt của các ngươi, thể chiến thắng Thất Tinh môn đã là cực hạn, lựa chọn đứng vững gót chân trong môn phái trung phẩm rồi nói sau... Thất Tinh môn chính là môn phái yếu nhất trong Thiên Vận Kỳ trung phẩm đấy.
- Đa tạ Hoắc huynh chỉ điểm, lần này ta đi khiêu chiến đúng là có chút mạo hiểm, nói chung mục đích chính là kích thích Kim Đỉnh môn tuyên bố khiêu chiến địa vị cao hơn, cho nên từ ý trước mắt, lại làm sao biết thực lực môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm lại mạnh như vậy, nếu có thể may mắn thắng Thất Tinh môn, chính là tiện nghi lớn nhất, sao dám lại có lòng tham... Còn nữa, xếp hạng cao hơn trong Thiên Vận Kỳ trung phẩm với ta mà nói, kỳ thật khác biệt không lớn. Nếu không thể một hơi leo lên vị trí thủ tịch, thậm chí lên đến thượng phẩm, cho dù thứ hai hay thứ chín, tất cả chỉ là một cách xưng hô và địa vị mà thôi.
- Khụ khụ...
Hoắc Vân Phong ho kịch liệt đứng lên, nghe Vân Dương nói nửa câu trước, hắn còn cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, có phần vui mừng, thế nhưng càng nghe càng không thích hợp, có vẻ như ta nói... Không phải ý này!
Vị chưởng môn Cửu Tôn phủ này lại có dã tâm như vậy, hắn vốn cho rằng, chỉ cần khiêu chiến, hoặc là đứng cuối cùng hoặc đứng thứ nhất, nếu không chẳng bằng không giao chiến.
Đây là logic gì, là tự tin cỡ nào? Rốt cuộc ai cho ngươi dũng khí nói như vậy?
Thật sự xem mình là nhân vật chính trong tiểu thuyết, chỉ đâu đánh đó, người ngăn cản tan tác tơi bời hay sao?
Nhưng lại tưởng tượng, nghĩ đến Cửu Tôn phủ khiêu chiến Thiên Vận Kỳ hạ phẩm dễ như trở bàn tay. Hoắc Vân Phong không nhịn được oán thầm: Nếu bọn họ xông lên Thiên Vận Kỳ trung phẩm, tiến tới đạt được khí vận Thiên Vận Kỳ trung phẩm tăng thêm...
Cửu Tôn phủ này, ba năm sau sẽ có tiến bộ lớn, có thể một lần leo lên vị trí thủ tịch trong Thiên Vận Kỳ trung phẩm hay không, thậm còn vấn đỉnh hàng ngũ Thiên Vận Kỳ thượng phẩm?