Ta Là Chí Tôn

Chương 1142: Phát!



Hoắc Vân Phong cũng cười ha ha, nói:

- Đúng vậy, ta đã tận mắt chứng kiến Cửu Tôn phủ một đường xông lên thế như chém trúc, trong lòng vẫn có thể tính toán được, nếu đặc cược, ừ... Nếu đặt cược thì đặt Cửu Tôn phủ là là vụ mua bán kiếm lời, không lỗ được.

Phác Đức Song cười ha ha, khinh bỉ mắng:

- Lão già đầu mọc nhọt chân chảy mủ này, ngươi cho rằng lão tử bị ngươi làm cho buồn nôn à! Ngươi đã nói thế, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện, đặt cược cùng ngươi một trận, ngươi đặt cược Cửu Tôn phủ đúng không? Ta đặt Thất Tinh môn!

Hoắc Vân Phong nhảy dựng dậy, mặt đỏ tía tai:

- Ngươi có ý gì? Vừa rồi bảo ngươi đánh cược ngươi do dự, không có hứng thú. Sao ta không nhớ mình nói muốn cá cược cùng ngươi chứ?

Phác Đức Song nhe răng cười nhìn hắn:

- Lão già chết tiệt này, quả nhiên là có mờ ám! Mới vừa nói các cược, bây giờ lại không cá cược, rõ ràng là đang lừa ta! Nếu ngươi không dám đánh cược, ta cũng không ép ngươi, nhiều lắm là nói cho khắp Thánh Tâm điện biết chuyện này của ngươi, ta muốn xem thử lão tiểu tử ngươi về sau làm sao nhìn người!

Hoắc Vân Phong giận tím mặt:

- Thói đời này, chỉ có cưỡng gian, không có ép đánh cược, Phác Đức Song ngươi có ý gì?

Phác Đức Song khoanh tay nói:

- Lão tử mặc kệ, ngươi không cá cược, ta liền để lộ chuyện xấu của ngươi, quyền lựa chọn thuộc về ngươi!

Hoắc Vân Phong giận tím mặt:

- Phì, ngươi tưởng lão tử thật sự không dám đánh cược với ngươi sao? Ta chỉ sợ lão tiểu tử ngươi táng gia bại sản thôi. Ta dám cược, ngươi có can đảm nhận không?

Phác Đức Song hừ một tiếng:

- Sao không dám? Bất kể ngươi cược thế nào, lão tử đều dám nhận!

- Tốt tốt tốt, lão tử liền cược Cửu Tôn phủ, nhưng tỉ lệ đặt cược do ta quyết định!

Hoắc Vân Phong đỏ mặt tía tai nói:

- Một đền sáu, nếu Cửu Tôn phủ thắng, ngươi phải một đền sáu, ta đặt năm trăm viên linh ngọc cực phẩm, ngươi dám nhận không?!

Phác Đức Song nghe vậy thì ngây ra kinh ngạc nói:

- năm trăm viên? Lão khốn kiếp này, ngươi dự định lấylinh ngọc cực phẩm dọa ta sao?

Hoắc Vân Phong nói:

- Ngươi không phải luôn rêu rao sao? Không phải nói khích cho ta cược Cửu Tôn phủ sao? Ta liền cược Cửu Tôn phủ chiến thắng, đặt năm trăm viên linh ngọc cực phẩm, nếu Thất Tinh môn thắng, năm trăm viên này là của ngươi! Trái lại, nếu Thất Tinh môn thua, ngươi phải trả ta ba nghìn viên linh ngọc cực phẩm!

Phác Đức Song hừ một tiếng, lại nghi ngờ nói:

- Sao ta có cảm giác tên khốn kiếp ngươi đang gài bẫy ta vậy, ngươi....

Hoắc Vân Phong hừ một tiếng:

- Ha ha... Bây giờ là ngươi không dám đánh cược đấy, quên đi! Nhớ kỹ không cho phép ra ngoài nói xấu lão tử nữa, nếu không lão tử nhất định sẽ tìm ngươi quyết chiến! Nơi này có lời thề Thiên Đạo, không phải ngươi nói hươu nói vượn là được!

Phác Đức Song cười ha ha, ngón út điểm vào Hoắc Vân Phong, vui mừng nói:

- Mẹ nó, hóa ra ngươi muốn lấy tiến làm lùi, chỉ có chút như vậy đã muốn dọa cho ta lùi bước à? Ha ha ha... Tiểu tử ngươi nghĩ thật hay! năm trăm viên dọa cho ta lùi bước, về còn có thể khoác lác khắp nơi tám năm, nhất là tránh khỏi thua tiền... Chuyện tốt gì cũng bị ngươi chiếm! Tên khốn quỷ kế đa đoan ngươi quả nhiên thâm hiểm!

Hoắc Vân Phong gật gù đắc ý:

- Hiện tại là ta dám cược, ngươi không dám nhận, ta tôn trọng ngươi, chỉ cần ngươi nói không cược, ta sẽ không tính toán với ngươi, để cho ngươi giữ lại vốn sống cho lão bà. Về sau không được nói ta lừa ngươi... Ta không gánh nổi tội này đâu.

Phác Đức Song tức giận nói:

- Ngươi phải lấy năm trăm viên linh ngọc cho ta xem đã. Có vốn đặt cược trong tay mới có thể nói tiếp. Ngươi không lấy ra vốn đặt cược, ta nhận cái gì?! Tay không bắt sói sao?

Hoắc Vân Phong tức giận nói:

- Sao không phải là ngươi lấy vốn đặt cược cho ta xem trước. Cuối cùng là ai tính tay không bắt sói hả?!

Hai người nhìn nhau như gà chọi, ánh mắt hung ác.

Thật lâu sau, Phác Đức Song nhe răng cười:

- Tên khốn này, không ngờ lại xem ta như người nghèo... Ha ha ha... Ngươi cũng không nhìn thử xem lão tử là ai!

Nói xong, hắn mở nhẫn không gian và ném cho Hoắc Vân Phong:

- Ngươi mở mắt chó ra mà nhìn cho rõ, trong này có 1300 viên linh ngọc cực phẩm! Nhìn có hoa mắt không? Không riêng gì ngươi bỏ tiền đặt cược, ta cũng muốn đặt cược, ta đặt một nghìn! Nếu Thất Tinh môn thắng, ngươi không chỉ mất năm trăm cho ta, còn phải trả thêm một nghìn cho ta! Trái lại, nếu Cửu Tôn phủ thắng, nghĩa là ngươi thắng, ta chẳng những bồi thường ngươi ba nghìn linh ngọc cực phẩm, một nghìn ta đặt cũng là của ngươi! Ta nhận vụ cá cược này!

Hoắc Vân Phong tái mặt:

- Ai... Ai nói ngươi còn có thể đặt thêm một nghìn?

Phác Đức Song tức giận nói:

- Lão tử có tiền, muốn đặt bao nhiêu thì đặt! Ngươi quản được ta sao? Ta muốn đặt thêm một ngàn thì sao? Lão tử chỉ đặt một đền một, không hào phóng một đền sáu như ngươi à? Tên khốn kiếp ngươi cũng muốn lừa ta sao? Cuối cùng là nhận hay không? Có phải đã chột dạ rồi? Sợ à, mất tinh thần, suy sụp, không được à?!

Hoắc Vân Phong thở ra một hơi, hấp tấp nói:

- Ai nói ta không được... Lão tử sợ ngươi chơi xấu thôi! Ngươi vốn nổi danh chơi xấu rồi.

Vẻ mặt Phác Đức Song càng thêm chắc chắn:

- Ngươi sợ ta chơi xấu? Vậy thì đơn giản, chúng ta đều lập lời thề Thiên Đạo, kẻ nào quỵt nợ sẽ có Thiên Đạo xử trí!

Hoắc Vân Phong lập tức ngẩn người, sốt ruột nhìn chằm chằm vào Phác Đức Song.

Chỉ nhìn Phác Đức Song đột nhiên nhìn trời thề:

- Đệ tử Phác Đức Song của Thánh Tâm điện, ở đây lập lời thề Thiên Đạo, cá cược cùng Hoắc Vân Phong, tuyệt đối không chơi xấu. Ta đặt một ngàn, nếu ta thắng, hắn đền ta một nghìn. Mà hắn đặt năm trăm, một đền sáu, hắn thắng, ta đền hắn ba nghìn! Đệ tử lấy máu thề, mong Thương Thiên chứng kiến. Nếu làm trái sẽ bị thiên lôi đánh cho chết không được tử tế!

Lập tức có một tiếng sấm vang lên, Thiên Đạo đã xác nhận lời thề này, không cứu vãn được nữa.

Phác Đức Song hừ một tiếng và nhìn Hoắc Vân Phong:

- Hài lòng chứ?

Hoắc Vân Phong giậm chân kêu lên giống như chết cha chết mẹ:

- Má nó, ngươi muốn ép chết người à!

Phác Đức Song đắc ý:

- Thiên Đạo cũng đã chứng kiến, Hoắc Vân Phong, giờ ngươi có không muốn cược cũng không được rồi, coi như ta không tìm ngươi, Thiên Đạo cũng sẽ tìm ngươi.

Hoắc Vân Phong nói:

- Cược thì cược, nhưng chỗ ngươi chỉ có 1300 viên, ta thắng, ngươi phải trả 4000 linh ngọc cực phẩm, còn thiếu rất nhiều đấy!

Phác Đức Song:

- Lời thê được Thiên Đạo chứng kiến, ngươi còn sợ ta quỵt nợ sao? Nếu ta thua, sau khi về sẽ đập nồi bán sắt trả ngươi! Mượn ngàn nhà, vạn hộ cũng có thể quyên góp đủ 4000 viên trả ngươi! Hừ hừ hừ... Ha ha ha ha ha...

Nói xong lời cuối cùng, hắn đột nhiên đắc chí cười ha hả.

Tâm tình rất sảng khoái.

Không ngờ dùng chiêu nát như vậy cũng lừa được Hoắc Vân Phong một số lớn, cảm giác thật thoải mái, thật sướng chết được!

Hoắc Vân Phong ủ rũ và giao ra năm trăm viên linh ngọc cực phẩm, mặt xám như tro nói:

- Trong tay ta tạm thời chỉ có bấy nhiêu... Ai. ta thắng chắc rồi, ta nhất định sẽ thắng, nhất định phải thắng...

Phác Đức Song cười ha ha, lấy ra một nghìn viên linh ngọc cực phẩm của mình, đặt cùng năm trăm Hoắc Vân Phong vào một nhẫn không gian khác, tâm tình sung sướng muốn hát:

- Ta biết ngươi đang an ủi mình, thôi miên chính mình, ta biết, ta biết rất rõ!

Hoắc Vân Phong thở dài:

- Dù sao ta cũng thắng chắc, khẳng định sẽ thắng...

Người nào đó cố gắng duy trì giọng điệu bi thương giả tạo, nhưng trong lòng đã sắp muốn bay lên, phát tài rồi!

Lần này phát tài rồi!

Ha ha ha ha ha ha...

Lão tử sắp phát tài rồi! Phát tài lớn rồi!