Biến cố vừa rồi tới quá đột ngột, cho dù với tu vi của Ngô Dự, cũng chỉ có thể cưỡng ép nghịch chuyển Huyền khí, cưỡng đề lực lượng mới có thể nhanh chóng ứng đối. Nhục thân dù không hư hại, thế nhưng nội phủ lại không tránh khỏi bị thương, có điều chút thương thế đó cũng không tính là nặng, chỉ cần vận khí mấy vòng, lập tức có thể đè xuống.
Có điều, lúc này Ngô Dự không no nổi thương thế bản thân có nặng không, lại lâm vào trong một không khí ngơ ngác.
Lực lượng này? Cả đời hắn, chưa từng nhìn thấy lực lượng như vậy!
Chuyện này, Ngô Dự có thể xác định!
Từ khi giao thủ đến nay, lần đầu Ngô Dự lâm vào cảnh luống cuống chật vật.
Chỉ luận lực lượng, hắn chiếm ưu thế tuyệt đối. Dùng chiến pháp bình thường, cũng có thể bức đối phương tới sơn cùng thủy tận…
Lúc nào cũng có thể bức đối phương thiêu đốt sinh mệnh lực, thậm chí là bức đến tự bạo…
Những cái này, đều là nhận biết của hắn, là phán đoán của hắn!
Đây là kinh nghiệm, là trực giác mà hắn tích lũy cả ngàn năm mới có.
Nhưng hiện tại, Ngô Dự lại bi ai phát hiện, kinh nghiệm cùng trực giá của hắn, lại hại chính hắn, quấy nhiễu phán đoán của hắn!
Bản tâm nói cho hắn biết, Vân Dương đã sớm đến mức sơn cùng thủy tận, coi như thiêu đối sinh mệnh cũng không tranh thủ được bao nhiêu uy năng. Thậm chí dù có tự bạo, cũng không thể tạo thành uy hiếp bao lớn, xa xa không thể kéo hắn cùng theo.
Nhưng ngay lúc này, đối phương lại đột nhiên biến hóa, từ dầu hết đèn tắt, lập tức khôi phục sinh long hoạt hổ! Hơn nữa còn thi triển lực lượng hùng vĩ vượt xa nhận biết của hắn!
Thần hoàn khí túc, long tinh hổ mãnh giết trở vê!
Biến hóa trong lúc này, khiến Ngô Dự có chút mờ mịt, bối rối, không biết phải làm sao, chỉ có thể theo bản năng mà ứng đối.
Ngay lúc hắn thất thần, Vân Dương đã nhân cơ hội tiếp tục phát động Thiên Ý đao pháp, hai chiêu mạnh nhất hiện tại…
Sinh Tử Môn Khai!
Thập Bát Địa Ngục!
Không thể nghi ngờ, hai chiêu này chính là hai chiêu mạnh nhất hiện tại của Vân Dương. Lấy tu vi hiện tại của hắn, một mạch đồng thời thi triển hai chiêu này, hắn lập tức rơi vào trạng thái bị móc sạch!
Tương đối mà nói, uy lực của hai chiêu này, cũng có thể tưởng tượng được!
Chỉ nghe môt tiếng ô gào thét, đao quang tràn ngập thiên địa đột nhiên hội tụ, ngưng thành một bó.
Bạch quang chói mắt mãnh liệt bắn ra, một phân thành hai!
Trước mắt Ngô Dự, đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa mở rộng!
Sinh Tử Chi Môn!
Tiến một bước là núi đao, lui một bước là biển lửa!
Cảnh tượng này, tựa như hư vô hóa thực, đều là chân thực không chút giả dối.
Đao mang lạnh thấu xương đánh tới!
Sau cánh cửa kia, còn có cảnh tượng Thập Bát Địa Ngục, dừng trước mặt hắn như từng quen biết, trong khoảnh khắc, tâm niệm hơi động, lập tức khó đè lại, thân thể cân bằng như nhận mệnh.
Ngô Dự âm thầm thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Tình thế vốn tốt đẹp, sao lại đến mức độ này!
Sinh tử nhất niệm, Địa Ngục duy gian?!
Sau một khắc, Thất Tinh vẫn!
Ngô Dự cảm thấy tâm thân của bản thân đã bị chiêu pháp của Vân Dương mê hoặc, ác chiêu không thể né tránh, dứt khoát quyết tâm liều mạng, thi triển bí thuật liều mạng của Thất Tinh môn, hoàn toàn không để chút dư mệnh, ý muốn đồng quy vu tận.
Nhưng thân hình hắn đã mất khống, hoàn toàn không thể tính được điểm rơi của công kích, thậm chí hắn còn cảm giác được, toàn thân hắn bị đao khí sắc bén của đối phương cắt thành mảnh nhỏ.
Chỉ cần không chết!
Chỉ cần chống đối một chiêu này!
Hắn liều mạng ra chiêu, lại dùng toàn lực lui lại, ý muốn thoát hiểm địa. Chỉ tiếc đã trễ, Thập Bát Địa Ngục đã bao phủ lấy hắn, hắn hiện tại chẳng khác gì đã đưa thân vào một không gian khác, cái gọi là vội vàng thối lui, chẳng qua là cảm giác của bản thân hắn, hoàn toàn không có tác dụng.
Phập phập phập…
Đó là thanh âm lưỡi đao không ngừng đánh tới thân thể hắn, hắn là Thánh vương tam phẩm đỉnh phong, trình độ chắc chắn của nhục thể đã sớm có thể so với thần binh lợi khí, đao thứ nhất, dù với độ sắc bén của Thiên Ý Chi Đao, cũng chỉ có thể phá được tầng ngoài phòng ngự của hắn, ít nhất phải chờ tới đao thứ hai đánh tới cùng điểm, mới có thể chân chính tạo thành tổn thương.
Mà Vân Dương đã sớm tính, cổ tay khẽ run lên, hơi động là đã có mấy trăm đao chém xuống, đao thế nghiêm mật, vài đao rơi cùng một vị trí.
Toàn bộ sân bãi, xa xa nhìn lại như một huyết cầu khổng lồ.
Tiếp tục nhấp nhô, khuếch tán trên không trung.
Một tiếng gầm nổi giận, ầm vang bạo hưởng!
Trong sân đột nhiên xuất hiện đóa mây hình nấm.
Lấy bản tâm mà nói, Ngô Dự đương nhiên không muốn tự bạo, chỉ cấn hắn chịu qua được ải này, hắn tự tin có thể mài chết Vân Dương. Nhưng một chiêu sai lầm, ảnh hưởng quá lớn, có thể nói là trí mạng!
Một khắc mất cân bằng, bị Vân Dương triệt để bắt lấy cơ hội, biến hóa trong nháy mắt, thế cục lập tức lật ngược.
Nhất là hắn thân hãm trong Thập Bát Địa Ngục, tâm cảnh mất cân, khiến hắn vô lực hồi thiên, càng bởi không thể thoát khỏi gông cùm, cho nên chỉ có thể lựa chọn tự bạo!
Nếu còn không tự bạo, vậy hắn chỉ có thể bị Vân Dương từng đao từng đao gọt thành bột mịn, căn bản không thể làm gì được đối phương.
Hắn, thực sự không còn cách nào khác.
Chỉ là lần này hắn tự bạo, quá mức bị động, đối với Vân Dương mà nói, uy lực còn không bằng lần trước Khúc Khiếu Phong tự bạo!
Sau một tiếng bạo hưởng, đám người nhìn tới, một đám mây hình nấm dâng lên, đỉnh cao nhất của đám mây, còn có một thân ảnh từ bào phấp phới.
Đại khái xông lên tới hai mươi trượng, tử bào triệt để phá thành mảnh nhỏ, tứ tán như hồ điệp, mà thân ảnh Vân Dương mặc áo trong xanh nhạt, vẫn bình yên hiện thế, bộ áo trong chỉ tổn hại mấy chỗ hữu hạn.
Vân Dương lúc này, còn rảnh rỗi làm ra mấy động tác né tránh.
Cho dù miệng phun máu tươi, nhưng đám người có thể thấy rõ: Vị chưởng môn Cửu Tôn phủ này, không có bất cứ lo lắng về sinh mệnh, so với Ngô Dự tự bạo, trạng thái tốt tới không thể tốt hơn!
Phác Đức Song đã sớm đen mặt lại, trên thực tế, ngay khi Ngô Dự tự bạo, hắn đã sớm tức đến sạm mặc!
Nhìn Hoắc Vân Phong hưng phấn đến quên trời quên đất, Phác Đức Song nỗ lực nuốt mấy ngụm nước bọt, mới kìm được không chửi thề.