Là một võ giả, tu vi lại hơn xa đối phương, hắn có vô số phương pháp đánh nát cái đấu pháp này của Lạc Đại Giang.
Thoát khỏi cái ôm khóa chặt này chỉ cần một cái chớp mắt là đủ.
Chỉ tiếc, hắn không có một cái chớp mắt này!
Bởi ngay đó… Lạc Đại Giang đã nhe răng cười một tiếng:
- Cùng đi thôi!
Một tiếng oanh bạo tạc, một đóa mây hình nấm quen thuộc lại xuất hiện!
Lạc Đại Giang, vừa chiến đã chọn tự bạo!
Kỳ thực nếu nghĩ kỹ, lựa chọn này của Lạc Đại Giang cũng không khó để tưởng tượng, vốn đã biết chiến lực kém hơn đối phương, thậm chí không chỉ một bậc, lần liều mạng trước đó, đã chứng minh sự thật này!
Hắn thiêu đốt sinh mệnh chi khí để kích phát uy năng cực hạn, toàn lực ứng phó mà còn không thể chiếm được thượng phong, miễn cưỡng triền đấu tiếp, tuyệt đối không thể là đối thủ của đối phương. Chẳng mấy chốc, hắn sẽ phải thất bại thảm hại, tuyệt không có may mắn.
Nếu đã như vậy, không bằng không để bất cứ cơ hội nào cho đối phương, tranh thủ một chút thời gian đối phương bị bức lui lại, ôm lấy đối phương, lập tức tự bạo!
Không cầu thắng, chỉ cầu đồng quy vu tận, kiếm một cái thế hòa không thắng bại!
Sau đó hắn thành công!
Sau khi phân tích suy nghĩ của Lạc Đại Giang, đám người cùng thấy hợp lý, có thể nói đó là chiến lược tối ưu nhất, nhưng ngay trong giây lát vừa rồi, lại không có bất luận kẻ nào có thể ngờ tới.
Bởi chính đấu pháp như thế, trong cuộc tranh đoạt Thiên Vận kỳ mấy vạn năm nay, chưa từng xuất hiện qua, có thể nói, Lạc Đại Giang đã khai sáng một tiền lệ đối chiến, không cần biết đối phương có thực lực thế nào, đánh một cái liền nhảy lên tự bạo, trò đùa này cũng quá con mẹ nó ác?!
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã như vậy.
Mới xuất chiến không nổi cái chớp mắt, đã lập tức tự bạo!
Sắc mặt Vân Dương không chút biến đổi, ánh mắt ngưng trọng, chú mục nhìn trong sân.
Đoàn Thiên Xung lại kêu một tiếng sợ hãi, đứng dậy, sắc mặt vàng như nến.
Trước khi chiến đấu, nhất định là Lạc Đại Giang đã tính kỹ muốn kiếm thế hòa, còn Lang Vĩnh Sinh lại cứ nghĩ nắm chắc thắng lợi…
Hiện tại Thất Tinh môn cần một trận thắng để thay đổi bại cục, thế nhưng chiến quả hiện tại, hoàn toàn khác với những gì bọn hắn sở cầu.
Hiện tại, phải xem Lang Vĩnh Sinh có thể sống dưới uy lực tự bạo của đối phương hay không.
Đoàn Thiên Xung thầm buốt lạnh, hiển nhiên không xem trọng Lang Vĩnh Sinh có thể sống qua được, dù sao người ta cũng ôm sát mà tự bạo… con mẹ nó còn tốt được mới lạ?
Lần này tự bạo, cho dù là ai cũng có thể thấy được, Lạc Đại Giang duy trì trạng thái tốt nhất mà tự bạo, thanh thế uy lực, lại còn cận thân tự bạo. Uy lực mà Lang Vĩnh Sinh phải chịu, thậm chí còn mạnh hơn cả lần Khúc Khiếu Phong làm với Vân Dương, không có bất cứ may mắn nào có thể đến!
Toàn bộ đài chiến đấu, đều đã bị bụi đá che khuất, khí lãng cuồn cuộn, khiến khán đài lay động không thôi, cơ hồ tất cả những người có mặt, đều bị phủ một thân bụi đất!
Một hồi lâu sau, khói bụi mới tán đi, tầm mắt dần khôi phục.
Trong sân, đã không còn thân ảnh Lạc Đại Giang.
Cái này cũng bình thường, nếu hắn đã tự bạo mà còn có thể tồn tại, đó mới là chuyện quái dị, vấn đề duy nhất là Lang Vĩnh Sinh…
Chỉ thấy vị trí trung tâm vụ nổ, có một đoạn thân thể, tay chân mất ráo, đầu cũng mất, huyết nhục lâm ly nằm ở đó. Tựa như thi thể bị sói hoang cắn xé…
Đám người ầm ầm chấn động, chết quá khốc liệt, chẳng khác nào ngũ ma phanh thây a.
Hưu…
Giữa không trung, một cái gì đó rơi xuống, đám người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chấm đen từ không trung rớt xuống.
Tới gần một chút, mới có thể nhìn ra, đó là một cái đầu.
Lại gần một chút, có thể thấy được, a, là đầu của Lang Vĩnh Sinh.
Bịch một tiếng, đầu Lang Vĩnh Sinh đập xuống đất, quả bóng da nảy lên một trượng, sau đó lại rơi xuống, tưng tưng trên mặt đất, rất hiếu động.
Sau đó mới lăng, lăn vòng, dừng lại.
“Phốc!”
Trên chủ khán đàn, Phác Đức Song phun một ngụm máu tươi, dùng khẩu khí kỳ quái tới cực điểm:
- Trận thứ hai… trung kiên chiến… hòa!
Đám người ngây ra như phỗng.
Hòa?
Đúng vậy, chính là hòa!
Hai bên đồng quy vu tận, chết đến không thể chết thêm, không phải hòa thì còn là gì?
Đoàn Thiên Xung đặt mông lên ghế, mặt vàng như đất!
Hòa!
Ván này con mẹ nó bọn hắn rõ ràng có thể thắng a, sao lại biến thành hóa?!
Vân Dương đứng bên khác, lặng lẽ thở nhẹ một hơi.
Hòa.
Đây đã là kết quả tốt nhất.
Vốn ban đầu hắn đã chuẩn bị từ bỏ trận này, với bản lĩnh thực sự của đám Sử Vô Trần, thực sự không đánh lại Thánh vương tam phẩm đỉnh phong!
Trận chiến này, bại cũng không có gì đáng trách!
Nếu miễn cưỡng muốn thắng, chỉ là chuyện si tâm vọng tưởng, hoàn toàn không có hy vọng.
Mà hiện tại lại hòa, hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn!
Một hồi lâu sau.
Vu sư muội của Đại La phái lại cảm thán:
- Quá oanh liệt! Quá nam nhân… quá anh liệt… quá nam nhân… sao lão nương không gặp phải nam nhân nào nam nhân như thế a…
Liên tục lặp lại nhiều lần, khẩu khí càng ngày càng thổn thwucs.
Chỉ nghe khẩu khí của nàng, đã có thể cảm nhận được một cảm giác di tình biệt luyến…
Đám người Sử Vô Trần khẽ liếc nhìn Vân Dương, cái này có tính là bị bỏ rồi hay không?!
Vân Dương vẫn giữ vẻ phong đạm khinh vân, kỳ thực đáy lòng lại thầm oán, con mẹ nó, lão tử đi từ Thiên Huyền đại lục, khi nào bị người khác tranh phong như thế? Mặc dù lần này bị tranh phong cũng không có gì oán trách, thế nhưng ta vẫn thấy biệt khuất khó chịu a!
Hai vòng chiến kết thúc, Cửu Tôn phủ thắng Đỉnh phong chiến, hòa Trung kiên chiến, có thể nói là chiếm cứ thượng phong, cái gọi là ba trận kết thúc của đối phương, bây giờ cơ bản đã biến thành chuyện cười, bởi kết quả hiện tại, dù Thất Tinh môn thắng trận thứ ba, cũng chỉ biến thế cục thành một thắng một hòa, vẫn chỉ ngang tay!
Phác Đức Song nhìn Hoắc Vân Phong một chút, sau đó lại nhìn thêm một chút, sau đó… lại nhìn thêm một chút nữa, thần sắc trong mắt, càng ngày càng bi phẫn!
Hắn cảm thấy chuyện này rất không đúng!
Con mẹ nó, xem ra hắn bị hố rồi a…
Đủ loại hành động của lão già khốn khiếp này, đều là diễn, mẹ nó, diễn kỹ quá tốt a?!
Hoắc Vân Phong vô tội nhìn lại:
- Ngươi nhìn ta làm gì? Mau chủ trì trận tiếp theo đi? Còn biết trách nhiệm hay không? Đây là nghĩa vụ ngươi phải thực hiện đó?!
Phác Đức Song sạm mặt lại, há miệng, nhe răng khẽ cắn về phía Hoắc Vân Phong.
Hoắc Vân Phong than thở, thổn thức vô hạn:
- Trận chiến vừa rồi, quá oanh liệt! Quá nam nhân… ai, quá oanh liệt… thực sự là quá nam nhân…