Ta Là Chí Tôn

Chương 117: Tàn binh mất tích



Vân Dương dạo bước tới tây thành, đi một vòng quanh khu ổ chuột. Nhìn thấy những chiến sĩ tàn tật kia, ai nấy đều nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, trong lòng bất giác an đinh hơn nhiều. Hắn lại đi thành nam, sau đó đến thành đông, rồi lại qua thành bắc...

Vân Dương đi rất nhanh, mỗi bước nhìn như nhu hòa thư giãn, nhưng thưc tế đã vượt qua khoảng cách mấy trượng.

Phương Mặc Phi một đường phá không đi theo hắn, một tấc không rời.

Cũng tại buổi chiều hôm đó, rất nhiều người Thiên Đường thành đều có chung một cảm giác, tựa hồ mình đã gặp được một vị công tử trẻ tuổi, phong đọ bất phàm, tuấn tú thẳng tắp, tựa hồ... Đã bước qua mặt mình...

Cước bộ của Vân Dương rất nhanh, lại cộng thêm khinh thân công phu, nhưng sau khi đi một vòng quanh Thiên Đường thành, cũng đến nửa đêm mới xong.

Cả ngày hôm nay, nói chung hắn cũng không làm chuyện gì cả, chỉ đơn giản đi một vòng.

Tựa như một đầu Hùng Sư đầy cô tịch, đang vô thanh vố tức tuần tra lãnh địa của mình, mang theo sự kiêu ngạo cùng tịch liêu, thỏa mãn quan sát dân cư của mình an cư lạc nghiệp.

Lúc trở về, Lão Mai mang theo vẻ mặt xanh xao chào đón:

- Hôm nay Thu Lão Nguyên soái tới...

Khóe miệng Vân Dương giật giật một cái.

“Nếu không phải vì lão, sao ta lại ra ngoài đi dạo cả ngày?”

Hắn thản hiên nói:

- Có chuyện gì?

- Nghe nói ngươi sáng sơm liền ra ngoài, Lão Nguyên soái giận tím mặt...

Sắc mặt Lão Mai xoắn xuýt:

- Trước khi đi, còn một chưởng đập nát sư tử đá nhà ta.

Nhìn sư tử đá vỡ vụn trước cửa, khóe miệng Vân Dương lại giật giật nửa ngày, rốt cục vỗ tay một cái, khen:

- Lão Nguyên soái thực là càng già càng dẻo dai, thật đáng mừng.

Hắn ngừng lại nột chút lại nói:

- Ngày mai ngươi đi đặt làm 100 con sư tử đá. Mỗi ngày thả hai con ở chỗ này, chờ lúc Lão Nguyên soái đến, đem nó ra cho ngài nguôi giận.

Lão Mai ngạc nhiên há hốc mồm.

Ngài... Có ý gì? Không định gặp lão?!

Nếu Lão Mai không biết thân phận khác của Vân Dương, lúc này khó tránh khỏi sẽ khuyên can một hồi, thế nhưng, hiện nay lập trường của Lão Mai đã sớm biến đổi sâu sắc, hoàn toàn kiên định đứng theo Vân Dương, tán thành hết thảy quyết định của Vân Dương, coi như đối phương là Thu Lão Nguyên soái cũng không thể sánh bằng, vì vật rất quyết đoán bỏ qua vấn đề này, nhắc tới một vị khách khác tới thăm.

- Tướng quân Thiết Tranh cũng đã tới.

Lão Mai nói:

- Mang đến vài rương hoa quả đặc sản của biên quan cho Vân Hầu đại nhân.

Vân Dương ai một tiếng:

- Ngươi nói Thiết Tranh... Chính bản thân hắn đã nghèo đến như thế... Cần gì mà phải đưa hoa quả sang... Hoa quả để đâu?

- Bị... Bị mấy con mèo con kia ăn hết...

Lão Mai tức xạm mặt.

- Đúng ròi, trước khi đi Lão Nguyên soái có nói gì không... Khục, hay là ngươi cũng không cần truyền đạt lại, ta vẫn không biết thì tốt hơn.

Vân Dương nói nửa câu liền thay đổi chủ ý.

- Ăn cơm ăn cơm, ăn cơm mới là chuyện đứng đắn.

Chỉ tiếc, ăn cơm cũng khó được yên tĩnh.

Đang lúc ăn cơm, tứ đại công tử lại tìm tới.

- Lão đại lão đại, oa ha ha... Ta lại tới.

Thanh âm đặc thù của Đông Thiên Lãnh truyền tới, tựa như là một chiêu bài đặc biệt chuyên báo hiệu hắn đến.

- Lão đại!

- Lão đại!

Xuân Vãn Phong, Hạ Băng Xuyên, tvx, Đông Thiên Lãnh.

Xuân Hạ Thu Đông đều tề tụ tại Vân phủ.

Vân Dương thở dài.

Nhìn thấy bốn tên gia hỏa này, hắn liền không khỏi nhớ tới Tứ Quý lâu...

- Đã biết lão đại đang dùng cơm, bốn người chúng ta cũng vừa hay chưa ăn cơm.

Đông Thiên Lãnh cười hắc hắc, tận lực biểu lộ tư thái “Ta với lão đại là thân quen nhất” sau đó quay đầu liền hô to quát nhỏ:

- Quản gia, quản gia, đến, mang thêm bốn bộ chén đũa, hôm nay chúng ta muốn uống thỏa thích một phen, không say không về.

Lão Mai đối với sự tự nhiên như ruồi của con hàng này oán giận không thôi, nhưng vẫn đi lấy bát đũa.

Uống rượu đến nửa buổi, rốt cục Đông Thiên Lãnh mới nói đến chính đề:

- Lão đại... Chuyện Huyền thú ngươi nói trước kia...

- Đảm bảo!

Lúc đó Vân Dương cũng không phải là nói cho không.

- Cái kia... Long Hổ cao... Thực sẽ có vấn đề sao?

Thu Vân Sơn có chút do dự hỏi.

- Đã lấy được?

Vân Dương hỏi.

- Còn chưa lấy.

- Nói tóm lại một câu, cẩn thận là tốt hơn.

Vân Dương nhắc nhở một câu:

- Không thể không có tâm phòng bị người.

Bốn người thận trọng gật đều, cúi đầu yên lặng uống rượu, sự hưng phấn trong lòng trước kia cũng đã sớm tan mất mất mấy phần.

Bầu không khí đêm nay, định sẵn là rất ngột ngạt.

Bởi, tâm tình Vân Dương hôm nay rất thấp.

Trong lúc năm người trầm mặc uống rượu, tại phương nam Thiên Đường thành, một đạo kiếm quang đột nhiên thoáng hiện, một thân ảnh thon gầy, lưng vác hồ lô rượu lớn, tửu khí quanh quẩn xuất hiện trước cửa Thiên Đường thành, trong ánh mắt có chút hoài niệm.

- Ta... Lại trở về nữa nha.

Cũng không biết, tiểu cô nương năm đó, như thế nào rồi?

- Lần này trở về, là có chuyện phải làm, vẫn là nên làm xong chuyện trước, cầm tới cái đó rồi tính sau. Dù sao, bao năm như vậy cũng không chậm một hai ngày.

Nam tử nghèo túng nở nụ cười nhàn nhạt.

Thân thể bồng bềnh thấm thoát đi qua cửa thành.

...

Khi bọn người Vân Dương đang uống rượu tranh luận gay gắt, đột nhiên....

Phanh phanh phanh...

Đại môn bị gõ.

Có người ở bên ngoài kêu lên:

- Xin hỏi, xin hỏi Vân công tử có nhà không?

Lúc này đã là đêm khuya.

Lão Mai nhướng mày:

- Tiếng nói này có chút quen tai... Ân, là giọng của tên Trần Tam mà ngày đó ngài đã cứu.

- Trần Tam?

Vân Dương nhướng mày:

- Đã muộn nhu vậy còn tìm đến, tất là có việc gấp. Mau để hắn vào.

Không bao lâu, Trần Tam vội vã tiến vào, phù phù quỳ xuống đất:

- Công tử, công tử mau cứu các huynh đệ của ta...

Hắn phốc phốc phốc dập đầu cuống quít.

Vân Dương cau mày nói:

- Chuyện gì xảy ra? Ngươi mau đứng lên nói chuyện.

Vân Dương tinh tường quan sát, bước chân Trần Tam khập khiễng, trên mặt cũng chăng đầu vết sẹo, chỉ là vết sẹo kia tựa hồ cũng đã có một khoảng thời gian.

- Trần Tam...

Trong mắt Vân Dương có một tia sáng tỏ:

- Chiến dịch tàn bình tham chiến ngày trước, ngươi cũng tham gia hả?

Trần Tam sửng sốt một chút, hôt thẹn nói:

- Công tử minh giám, xác thực đúng là Trần Tam đi chiến trường, lại cũng chỉ ra trận tiếp địch, chẳng nhưng không chém giết được một tên địch nhân nào, ngược lại mang một thân thương tích đầy mình trở về... Thực sự khiến công tử mất thể diện...

Vân Dương nghiêm mặt nói:

- Nói gì vậy! Đại trượng phu sống trên đời, có việc không nên làm, cũng có việc nhất định phải làm, người là thiết huyết nam nhi chân chính tận tâm phó chiến, có chém địch hay không quan trọng. Các huynh đệ đi với ngươi, đều trở về hả?

Vành mắt Trần Tam đỏ lên:

- Công tử! Trần Tam cũng chính là vì chuyện này mà đến... Năm đó sau khi chúng ta xuất ngủ, liền tụ tập cùng một chỗ sinh hoạt, mọi người tương trợ lẫn nhau, thời gian tuy khó khăn nhưng rất hòa thuận... Lần này xuất chiến, đám chúng ta xuất động 43 người. Một trận chiến đó, tổn thất 11 huynh đệ, còn 32 người may mắn trở về.

- Nhưng mấy ngày nay... Đám huynh đệ chúng ta không ngừng có người mất tích, mấy ngày đầu, chúng ta chỉ cho là họ ra ngoài tìm đồng liêu ôn chuyện, nhưng mấy ngày liên tiếp có người mất tích, hơn nữa đều là những lão binh đã tham chiến...

Trần Tam than thở khóc lóc:

- Cho đến hôm nay, đã có chín người mất tích... Chúng ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra... Nhưng lại có cảm giác, nhưng huynh đệ kia... Chỉ sợ... Không về được...

Toàn thân hắn đều run rẩy, hắn thân là một tàn tật lão binh, sống dưới tầng chót nhất của xã hội, thế giới của hắn cũng chỉ bao lớn. Người duy nhất thuộc thượng tầng mà hắn biết, chính là Vân Dương, người đã rút đã tương trợ khi hắn bị người khi dễ.

Bây giờ chuyện thành ra thế, để quyết định đến tìm Vân Dương nhờ giúp đỡ, hắn cũng phải do dự hồi lâu mới ra quyết định to lớn. Cũng là cọng cỏ cứu mạng duy nhất trong lòng hắn.

Vân Dương thông suốt đứng lên, trong mắt lấp lóe lệ quang:

- Lão binh mất tích số lượng lớn?!

Một cỗ hung sát chi khí mãnh liệt trào ra.

Bỗn người Đông Thiên Lãnh ở gần, đều không ngoại lệ mà gật nảy mình sợ run cả người.

Sát khí ngập trời nhưu thế, tại sao lại có thể phát ra từ người một thế gia công tử như Vân Dương?

Khí tràng Vân Dương phát ra, khiến người thường nhìn vào như thấy núi thây biển máu trước mặt!

- Ta đi xem một chút!

Vân Dương đứng lên.

- Chúng ta cùng đi.

Mấy người Đông Thiên Lãnh cũng đứng lên theo.

- Các ngươi không cần đi.

Vân Dương trầm tĩnh nói:

- Nhiều người, mục tiêu quá lớn. Nếu quả thực đến lúc cần các ngươi hỗ trợ, ta sẽ tự lên tiếng, sẽ không khách khí với các ngươi.

Thu Vân Sơn vỗ vỗ ngực:

- Lão đại yên tâm! Đến lúc đó chỉ cần lão đại ho một câu, muốn người có người, muốn tiền có tiền, muốn lực liền xuất lực.

Vân Dương vung tay lên, mang theo Phương Mặc Phi cùng Lão Mai trực tiếp ra cửa, vứt xuống một câu:

- Mấy người các ngươi tự mình chời đùa đi.

...

Một khắc đồng hồ sau, đoàn người Vân Dương đã xuất hiện ở thành nam, đi vào một khu nhà ở nhìn khá là hoang vu.

Một một căn nhà trong khu này đều vô cùng cũ nát.

Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng, khi Trần Tam dẫn theo Vân Dương đi vào tòa viện này, vẫn có thể nhìn thấy, bên trong có 23 tên đại hán, chỉnh tề đứng lên.

Những hán tử này, không ngoại lệ đều có thương tàn trên người.

Ngoài ra, xung quanh còn có mấy lão binh mắt mù, chân gãy cũng đứng lên theo.

Cho dù mấy người chân gãy, căn bản đứng không vững, nhưng vẫn dựa tường mà đứng, vẻ nghiêm nghị hiện lên trên mặt. Vè mở hồ bi phẫn, khó mà che giấu.

- Vân công tử tới.

Thanh âm của Trần Tam rất là phấn chấn.

- Mời công tử làm chu cho chúng ta!

Mọi người xoát xoát đồng thời quỳ xuống.

- Mọi người mau dậy đi.

Lòng Vân Dương nóng lên:

- Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Mọi người đứng dậy kể rõ một chút, chúng ta cùng phân tích từ đầu đến đuôi mọi chuyện, đến cùng là xảy ra chuyện gì.

Sau câu chào hỏi của Vân Dương, đám người nhanh chóng ngồi quây lại thành một vòng, mồm năm miệng mười kể lại quá trình.

Thân thể Phương Mặc Phi tung bay, đã lên nóc phòng.

Có cao thủ thất trọng đỉnh phong như Phương Mặc Phi cảnh giới, ở loại địa phương này đã coi như là vạn vô nhất thất.

Cùng với đám người không ngừng kể ra, Vân Dương dần đân đại khái hình dung được chuyện trước mắt.

Liên tục chín ngày, mỗi ngày, đều có một tàn binh mất tích, hơn nữa đều mất tích tại mảnh đất này.

Lại nói, mấy người ở đây là cùng thuộc một chiến hào, từng vào sinh ra tử trên chiến trường với nhua, tâm ý tương thông, ăn ý tự sinh cũng là chuyện bình thường, thế nhưng dưới sự nghị luận đến náo loạn của đám người, Vân Dương lại ngoài ý muốn phát hiện, chín người mất tích kia, lãi là nhưng người có giao tình với nhau tốt nhất, ăn ý nhất.

Không, nói chính xác hơn là, người ngoài chín bọn hắn ra, nhưng người còn lại có quan hệ với chín người đó cũng chỉ là giao tình bình thường. Giữa chín người bọn họ chính là tình hữu nghị moi tim mổ phổi cũng không kêu ca.

Người có tình cảm tốt với họ, trong đám người này còn có hai người, mà lúc này, cũng chính là hai người này lộ ra vẻ lo lắng nhất.

Nhưng Vân Dương cũng từ chính miệng hai người họ xác nhận, hai người mặc dù có tình cảm vô cùng tốt với chín người kia, nhưng vẫn kém xa tình nghĩa lẫn nhau giữa chín người kia.

- Mất tích khó hiểu...

Lông mày Vân Dương nhíu chặt lại.

- Mỗi ngày mất tích một người...

- Nhừng, từ hôm qua... Liền không có người tiếp tục mất tích...

Tại sao lại có chuyện quỷ dị như vậy?

------------