- Hoắc chấp sự, các ngươi đã rời khỏi đây rất lâu… vì sao ngài cùng các môn phái khác, lại vẫn lưu trú tới hôm nay?
Vân Dương thực sự không hiểu lắm, chỉ có thể để người trong cuộc giải đáp, bây giờ có Hoắc Vân Phong, tự nhiên muốn hỏi một chút.
- Điểm này đáng lý không nên nói cho ngươi, nhưng hiện tại…
Hoắc Vân Phong thở dài:
- Trừ Cửu Tôn phủ các ngươi, các môn phái còn ở lại đều là môn phái có nguồn gốc với thánh tâm diện, chuyên môn thay điện làm một số việc… khụ khụ. Lần này sau khi kết thúc tranh đoạt Thiên Vận kỳ, ta ở lại một thời gian, phân công an bài các việc ba năm tới… mà ta, chính là người chủ trì… chúng ta vừa an bài xong, chuẩn bị rời đi… ai ngờ vừa tách, Kim Điêu vương đột nhiên lại đến…
Hoắc Vân Phong thở dài:
- Qua kiếp nạn này, bố trí ngàn năm của Thánh Tâm điện cơ hồ hủy trong chốc lát.
Hắn cũng không nói nội dung bố trí an bài là gì, Vân Dương cũng không tiếp tục hỏi, có nhiều chuyện, biết càng ít càng tốt, Vân Dương rất hiểu đạo lý này.
Hắn biết, vấn đề này nhất định chính là cơ mật của Thánh Tâm điện, biết một phần đã không phải chuyện tốt, miễn cưỡng biết càng nhiều, chỉ có con đường chết!
- Hoắc chấp sự, ngươi bị trọng thương, triệu chứng càng ly kỳ, nhưng nếu có thiên tài địa bảo thích hợp, ví như Sinh Mệnh chi khí…
Vân Dương trầm thấp nói:
- Chưa hẳn không có hy vọng.
Hoắc Vân Phong cười hắc hắc:
- Chiến lực cá nhân của Kim Điêu vương trong Yêu tộc cũng chỉ là tồn tại bình thường, xếp hạng cũng không cao. Cho dù nó có thiên phú phi hành, thân pháp linh hoạt, cũng không làm nên chuyện, dù sao Yêu tộc đạt tới mức nhất định, cho dù là gấu cũng có thể bay mấy ngàn dặm, cho nên thiên phú phi hành, cũng không chiếm nhiều ưu thế.
- Nhưng tồn tại của Kim Điêu vương, trừ mấy vị Yêu vương vô cùng cường đại, cơ hồ không ai dám chọc nó. Nguyên nhân chính cũng bởi Hóa Phàm Vi Kim thần công của nó. Thuộc tính đặc dị của môn thần công này, có thể nói là ác độc tới độc bộ thiên hạ, không thuốc nào cứu được.
- Xưa nay Huyền Hoàng giới không thiếu hung vật ác độc, vô luận là Vô Ảnh Chi Độc, Vô Hình Chi Độc, Hủ Thi Chi Độc… tùy tiện một thứ đều khiến người nghe mà phát khiếp, thế nhưng chỉ cần có giải dược, hoặc là Sinh Mệnh chi khí, Thiên Linh Tuyền Thủy… đều có thể tịnh hóa giải trừ, nhưng mà Hóa Phàm Vi Kim thần công này, chỉ có Luân Hồi chi khí mới có thể giải, trừ Luân Hồi chi khí, không có bất cứ thủ đoạn nào khác có thể ứng phó.
- Đừng nói là Sinh Mệnh chi khí, coi như là Thiên Đạo chi khí chỉ có trong truyền thuyết, cũng không thể ngăn cản tốc độ kim hóa của Hóa Phàm Vi Kim thần công.
- Chiêu này đánh lên người bình thường, thời gian kim hóa là ba ngày, mà đánh lên người võ giả, thời gian cũng là ba ngày. Nếu đối phó môn âm độc công phu này, trừ phi người trúng chiêu có tu vi Thánh quân, có năng lực chư tà bất xâm. Nếu không, căn bản khó giải, dưới Thánh quân, chiêu này chính là thứ mà bất luận kẻ nào cũng phải kiêng kỵ!
Hoắc Vân Phong đau thương cười nói:
- Lần này ta đã xác định không qua nổi. Trừ phi có Luân Hồi chi khí, hoặc có một vị Thánh quân đồng ý dùng tu vi cả đời, thay ta loại trừ Hung Kim chi khí… nếu không, ta chết không thể nghi ngờ!
Vân Dương động dung:
- Đinh Vưu hai vị tiền bối, đời này có huynh đệ như Hoắc chấp sự, sống không uổng công.
Câu nói này, chính là cảm xúc thật sự của hắn.
Hoắc Vân Phong biết rõ cửu tử nhất sinh, nhưng vẫn nghĩa vô phản cố, vì để huynh đệ có thể bảo mệnh, phần nghĩa khí này, giang hồ ít thấy!
Hoắc Vân Phong cười hắc hắc, thản nhiên nói:
- Phải nói là, ta có hai huynh đệ như bọn hắn, chiếm hết tiện nghi trên đời. Hoắc Vân Phong ta từ nhỏ sở nghèo, nên nuôi thành thói coi tiền như mạng, keo kiệt, tham tài, thích chiếm lời nhỏ. Những năm nay, cho dù đối với huynh đệ, cũng không từ thủ đoạn hãm hại lừa gạt.
- Ở ngoài chiến đấu, có thể cùng nhau vào sinh ra tử, huynh đệ gặp nạn, ta cũng có thể đứng ra, không tiếc mạng sống, không từ khốn khổ… nhưng chỉ cần trong tay huynh đệ có mấy đồng tiền mà bị ta thấy được, ta liền ngứa, liền muốn nghĩ trăm phương ngàn kế kiếm tới tay…
Hoắc Vân Phong cười hắc hắc:
- Ta biết cái tật này của ta… thâm căn cố đế, cơ hồ mỗi lúc trời tối, ta đều nói với bản thân một lần, ngàn vạn lần không thể tiếp tục như vậy nữa, nhất định phải đổi, nhưng chỉ cần hôm sau có người lộ tiền trước mặt ta, ta vẫn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giành lấy, lần tranh đoạt Thiên Vận kỳ này cũng thế, lần này, ta còn lấy được tài phú lớn nhất từ trước tới nay a. Ha ha ha…
Hắn khàn giọng cười vài tiếng, cũng không biết là dương dương tự đắc, hay là đang trào phúng bản thân.
Vân Dương không còn gì để nói.
Sau khi nghe tiếng lòng của lão nhi đầu này, bầu không khí nặng nề lại như có chút muốn cười.
Thói quen của con hàng này, cũng thực là hiếm thấy.
Có điều suy nghĩ sâu hơn, lại thấy mấy phần chua xót. Khi còn nhỏ, Hoắc Vân Phong này phải nghèo tới mức nào, mới có thể nuôi thành thói quen hiếm thấy như thế?
- Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng giao tình với ta cả đời, thế nhưng bị ta chiếm tiện nghi… cũng nhiều không kể xiết.
Hoắc Vân Phong khàn giọng cười:
- Ngay cả lần tranh đoạt Thiên Vận kỳ vừa rồi, hai người bọn hắn thắng tiền của ta, ta còn đang nghĩ xem quịt nợ thế nào a, rõ ràng ta thắng được từ trên người người khác, thế nhưng vẫn muốn quịt của bọn hắn…
- Đáng tiếc a, đáng tiếc a, ta chết… mấy tên Phác Đức Song… nợ ta nhiều như vậy, sợ là không thu được.
Hoắc Vân Phong tiếc hận:
- Không được, ngươi thay ta chuyển lời cho bọn hắn…
Vân Dương: “…”
- Ngươi cứ nói, Hoắc Vân Phong đã chết, mấy người các ngươi không thể thiếu tiền người chết a… phàm là có chút lương tâm, liền đem tiền của hắn đưa người nhà của hắn đi.
Vân Dương thở dài, trong lúc nhất thời không biết nói gì thêm!
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên lại ánh hiện kim quang.
Vân Dương không dám thất lễ, lập tức nhanh chóng rơi xuống, lách mình tiến vào trong một khu rừng lân cận, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, không gian ba trăm trượng đã nổi đầy khói bụi.
Vân Dương dõi mắt nhìn lại, bầu trời đã tối sầm, chín đầu Kim Điêu to lớn, quanh quẩn bay múa trên không trung, che kín bầu trời.
- Đây là Kim Điêu vương cùng bát đại Yêu tướng dưới trướng hắn.
Hoắc Vân Phong yếu ớt nói:
- Thập đại Yêu tướng dưới trướng hắn đã bị ta thịt mất hai… chỉ tiếc, không lấy được Yêu đan… cái này rất đáng tiền a…
- Đáng tiếc, đáng tiếc…
Hoắc Vân Phong có vẻ như rất tiếc hận, dùng cái đức hạnh kia nhìn lên trời, nói:
- Kim Điêu vương, bát đại Yêu tướng… chín khỏa Yêu đan từ Yêu tướng trở lên, giá trị bao nhiêu a…