Vân Dương hít sâu một hơi, bắt đầu chủ động vận hành Sinh Sinh Bất Tức Thần Công...
Sau nửa khắc đồng hồ.
Lão Mai mở cửa vào phòng, liền thấy Vân Dương đang tiếp vào trạng thái tu luyện sâu, toàn thân lúc này đều bị sương mù chẫm rãi bốc lên quanh quấn...
Lão Mai trong lĩnh vực tu hành cũng coi như có nghề, biết bản thân không thể quấy nhiễu, nhưng cũng thở dài một hơi, chậm rãi rời khỏi cửa.
Vô thanh vô tức ngồi trước cửa.
Bốn tiểu gia hỏa kia cũng rất thức thời, không dám áp sát chiếm tiện nghi như mọi ngày, mỗi tên đều chủ động ngồi trên một cái cửa sổ, cuối cùng vèo một cái lên nóc phòng, chậm rãi ung dung ngồi xổm.
Tám cái tai mèo đồng thời dựng thẳng đứng, tám con mắt nhỏ đều loạn chuyển bốn hướng, cảnh giác vạn phần!
...
Trăng đã lên tới giữa trời.
Vân Dương lần nữa tỉnh lại, ngồi dậy.
Thủ đưa chân xuống giường, chỉ thấy hai chân mềm nhũn, những cũng không phải vấn đề nghiêm trọng, lại thủ thêm mấy lần, lúc này mới vịn giường đứng lên, sau một hồi vận động, mới có thể lấy lại cảm giác chân đạp thực địa, lại hoạt động một lúc lâu nữa, đến khi xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc như nổ bỏng.
- Rốt cục công tử cũng không có chuyện gì.
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đều tươi cười đầy mặt.
- Lần này đúng là vất vả cho các ngươi.
Vân Dương nhẹ nhàng cười cười, chân thành nói.
- Có thể cố hiến sức lực cho công tử, chính là phúc phận tám đời chúng ta cầu cũng không được.
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai tôn kính nói:
- Một chút vất cả, không đáng là gì.
Phương Mặc Phi chần chờ một chút, rốt cục cẩn thận hỏi thăm:
- Công tử, lần này... Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Vân Dương khe khẽ thở dài.
Lần này đúng là cửu tử nhất sinh.
Nói chuẩn xác hơn một chút... Căn bản là may mắn nhặt được một cái mạng!
Hung hiểm lần này gặp phải, thậm chí còn hơn cả lần ở Thiên Huyền nhai kia!
Trong nháy mắt lão giả ngẩng đầu quan sát, một cảm giác xúc động nháy lên trong linh đài, hắn mẫn cảm ý thức được, bản thân đã bị khóa chặt. Ngay lúc đó, Vân Dương lập tức biến thành gió, bay thẳng lên trên năm mươi trượng.
Sau đó liên thấy lão già kia giương một tay lên, một cỗ thế công tràn đầy tính hủy diệt chưa từng có hiện lên, bỗng nhiên hoàn toàn bao phủ hắn.
Nếu không phải hắn cảnh giác, lại kịp thời kéo xa khoảng cách, chỉ sợ lần này có mười cái mạng, lại hóa thành may thành gió, cũng khó tránh khỏi cảnh hồn đi Cửu Tuyền!
Cảm giác hãi nhiên trong nháy mắt đó, cho du lúc này nghĩ lại, Vân Dương vẫn còn sợ hãi, cảm giác không rét mà run.
Quá cường đại!
Quá kinh khủng!
Căn bản hoàn toàn không có một tia cơ hội có thể chống lại!
Tới giờ phút này, Vân Dương vẫn không tài nào hiểu nổi, vì sao hắn đã hóa thân thành gió thu, vậy mà vẫn có thể bị phát hiện?!
Nói cho cùng, vẫn là do tu vi bản thân không đủ mạnh, không thể hiểu rõ những năng lực và khả năng phản ứng mà chỉ người có cảnh giới cao thâm mới có!
Tóm lại, dưới một kích kia, hắn gần như giải thể tại chỗ!
Nếu không phải mới thành công đột phá, Huyền Phong Quyết cũng tu đến tằng thứ tư, nếu không phải có Lục Lục kịp thời trợ giúp, giúp Vân Dương duy trì được một tia nguyên khí cuối cùng, nỗ lực duy trì phong hình, chỉ sợ, hôm nay hắn nhất định phải chết, hơn nữa còn là chết kiểu công tán hồn tiêu người vong thần diệt, chết không thể chết lại lần nữa!!
(Công lực tán mất, linh hồn tiêu tan; người chết, thần thức mẫn diệt)
Sau khi tiếp nhận công kích, Vân Dương thân mang trọng thương, rất muốn rời đi lập tức, trốn được bao xa thì trốn, thế nhưng Vân Dương hiểu rõ, lão giả kia tất không dễ bỏ qua như vậy, cho nên vẫn cố kiên trì, tiếp tục duy trì hình thái gió, tiếp tục chuyển động trên bầu trời, không ngừng rít gào. Quả nhiên, lão giả kinh khủng kia thăm dò hắn suốt cả đêm!
Đến cuối cùng, lực lượng của bản thân Vân Dương hoàn toàn hao hết, phải dựa vào Lục Lục mới có thể chống đỡ về đến nhà.
Trong quá trình này nếu có một chút sơ hở, hôm nay hắn khó thoát vận mệnh tan thành mây khói, thần hồn mẫn diệt.
Trước đó, Vân Dương không phải không biết trong phủ thái tử có lão giả này, nhưng từ đầu đến đuôi vẫn chỉ nghĩ là là một học sĩ, là một mưu sĩ mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ là một mưu sĩ có trình độ kinh nghiệm phong phú, chỉ thế thôi.
Nhìn trên mặt lão nhân đầy đốm đồi mồi, đi đường cũng run run rẩy rẩy, luôn có một cảm giác lão không sống được mấy năm.
Kết quả, lão vừa ra tay, lại là nhân vật cường hãn kinh thiên động địa như vậy!
Mãi cho đến bình minh, lão giả kia mới rốt cục từ bỏ, thu lại khí thể bản thân, trở vào trong viện, lúc ấy Vân Dương đã cảm thấy mình sắp không thể chịu nổi thêm nữa.
Mặc dù là vào lúc đó, lão giả kia còn nói một câu dối gạt, tràn đầy ý đồ mê hoặc.
Nó thể hiện sự nghi ngờ cũng như sự tự tin của bản thân lão.
Đối với lão giả đó, lòng Vân Dương thầm có một phán định: lão này tuyệt đối không phải võ giả ngũ lục thất trọng gì gì đó.
Coi như Vân Hầu lúc trước, hay lão Độc Cô luôn trong phòng nhỏ chờ mấy huynh đệ kia, đều không thể cho hắn một cảm giác khủng bố như lão giả này.
Người này, tuyệt đối là một đại nhân vật đã sớm siêu việt thập trọng đại viên mãn!
Lão không chút chuẩn bị, cũng không thề đoán trước, vậy mà chỉ tùy tiện xuất thủ đánh một kích, lại có thể khiến Vân Dương thiếu chút thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục!
Người đáng sợ như vậy, sao có thể đối phó? Hiện tại, Vân Dương căn bản không có năng lực đối địch. Cho dù trong đầu hắn có ngàn vạn diệu kế, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối, cũng tuyệt không thể làm nên chuyện gì.
Vân Dương chăm chú nhíu mày.
Hiện tại, trong Thiên Đường thành có hai địch nhân, mà hắn không thể nào ứng phó!
Một là kẻ trong hoàng cung, Mễ Không Quần.
Một là vị Hà lão này!
Phải làm thế nào, mới có thể làm rụng hai người bọn hắn?
- Ta đã hôn mê mấy ngày?
Vân Dương suy yếu hỏi.
- Tính cả hôm nay, đã ròng rã bốn ngày đêm!
Trong mắt Phương Mặc Phi vẫn tràn đầy cảm giác nghĩ mà kinh sợ.
Lúc nhìn thấy Vân Dương từ không trung rơi xuống, hắn thực sự bị dọa sợ đến tam hồn thất phách không còn được một nửa!
- Đã qua bốn ngày rồi hả?
Vân Dương thở phào nhẹ nhõm:
- Trong bốn ngày này, có chuyện lớn nào phát sinh không?
- Ta cũng không có nghe nói bên ngoài có chuyện lớn gì phát sinh, có lẽ là do chúng ta cũng không có ra ngoài.
Lão Mai nói:
- Bất quá, bốn vị công tử Xuân Hạ Thu Đông mỗi ngày đều tới mấy lần. Còn có, bọn hắn còn mang tới rất nhiều linh đan diệu dược...
Vân Dương gật gật đầu.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dù cho có làm vì mục đích riêng, cũng phải nhớ kỹ!
- Thu Lão Nguyên soái lại đến một lần nữa...
Lão Mai nhếch nhếch miệng:
- Bất quá lần này khác lần trước, lão nổi giận đùng đùng xông tới cửa, nhưng sau khi nhìn thấy tình trạng của ngươi, liền trợn trừng hai mắt... Sau đó liền rời đi... Sau đó lại mang một chút thuốc tới...
Vân Dương lập tức tỉnh tóa:
- Lão đầu này... Lại tới?
Lão đầu...
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai hai mặt nhìn nhau.
Trong thiên hạ này, người dám gọi Lão Nguyên soái là lão đầu, e cũng chỉ có một mình vị trước mặt này a?
Không biết phải làm sao cho phải, nếu là trước khi biết Vân Dương là Vân Tôn, hai người sẽ lên án với hành động này, thế nhưng hiện tại, nhiều lắm cũng chỉ oán thầm một chút mà thôi. Hiện tại, Vân Dương đã có thể nói năng trôi chảy, càng bắt đầu có tâm tình nói giỡn, chắc hẳn thân thể cũng không còn vấn đề quá lớn, vì vậy càng làm hai ngươi vui mừng, trái tim như treo đầu cũng đã được hạ xuống...
Thật tình họ không biết, thương thế lần này của Vân Dương so với trong tưởng tượng của họ còn nặng hơn mấy lần, muốn chân chính khỏi hẳn, nói thì dễ.
Lại qua hai ngày, Vân Dương vẫn cảm thấy toàn thân vô lực, mặc dù tình thế đã có nhưng biến chuyển tốt đẹp, thậm chí tốc độ hồi phục khiến người nghe mà khiếp sợ, nhưng Vân Dương sao có thể thỏa mãn?
Hắn vẫn không ngừng thu thập các tin tức từ Cửu Thiên lệnh truyền đến, điều này khiến Vân Dương ngày càng cảm thấy, động tác của Tứ Quý lâu, ngày càng gấp rút.
- Về phía phủ thái tử lúc này đang bắt đầu co lại phòng ngự, các mưu sĩ thủ hạ bắt đầu tạo quan hệ khắp nơi, tần suất liên lạc với các quan viên tướng lĩnh dị thưởng dày dặc, so với tháng trước, trọn vẹn tăng gấp ba bốn lần.
- Về phía phủ Tam hoàng tử, cũng bắt đầu liên hệ với quan viên, hơn nữa, trăm phương ngàn kế muốn liên hệ với người của Cửu Thiên lệnh, mặc dù hiện tại cũng không phát hiện điều gì, nhưng điềm báo này thực không tốt.
- Phủ Tứ hoàng tử cũng thế.
- Phủ Ngũ hoàng tử cũng thế.
- Trong thời gian này Thái sự có thái độ, hành động mập mờ không rõ, nghe nói từng có tranh chấp với Lãnh Đao Ngâm tướng quân, nguyên nhân cụ thể tạm thời không rõ.
- Nguyên soái Thiết Tranh trong thời gian này vay tiền bốn phương, trù bị các vấn đề hôn lễ...
- Các Ngự sử ngôn quan vẫn nhằm vào quân bộ, vạch hết thảy tội có thể vạch của quân bộ, Thu Lão Nguyên soái đem hết thảy đều đẩy trở lại, thái độ của hoàng đế rất tốt.
- Thuộc hạ tìm hiểu, thân thể hoàng đế bệ hạ trong thời gian này cũng không phải rất tốt... Hẳn là trong cũng xảy ra một số chuyện, nhưng ngoài tầm với của chúng ta, khó mà hiểu nội tình tròn đó kỹ hơn, càng không có cách nào tham gia...
- Tranh chấp của bá quan văn võ ngày càng lớn, văn phương cho rằng, nếu đã ký thái bình quốc thư, trong thời gian ngắn không thể có chiến sự, hoàn toàn có thể mượn cơ hội ngưng chiến giảng hòa với các nước, tranh thủ càng nhiều thời gian nghỉ ngơi lấy sức, phát triển dân sinh, phồn vinh trăm nghề, thích hợp xóa bỏ quân đội, tiết kiệm thuế ruộng, phát triển quản lý đường sông...
- Nhưng võ phương lại có ý kiến hoàn toàn tương phản, cho rằng mâu thuẫn của Ngọc Đường và các nước khác không thể hòa giải, quốc gia tồn vong chi chiến tùy thời có thể xuất hiện, cái gọi là thái bình quốc thư bất quá chỉ là cái mác hòa bình, là khúc nhạc dạo trước hồi bão tố... Coi như tất cả mọi người đều đến uống rượu mừng của Thiết Tranh, cũng bất quá là đến hạ chiến thư mà thôi.
- Song phương tranh chấp không ngừng, trong mấy vị hoàng tử, có Thái tử cùng Ngũ hoàng tử đứng ở bên võ tướng. Còn Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử thì lại đứng bên văn phương...
- Thái úy phủ quan môn quanh năm, nhừng ngày trước Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn đã từng đi vào, nói chuyện hồi lâu với Thái úy, nội dung nói chuyện không rõ. Tục truyền, thân thể Thái úy ngày càng kém, thọ nguyên sắp tận.
- Tĩnh Vương phủ gần đây thường xuyên liên hệ với phủ Thái tử. Đối với các phủ hoàng tử khác cũng liên hệ nhiều hơn, nhưng không thể so với phủ Thái tử. Thuộc hạ phân tích, Tĩnh Vương đã có lựa chọn.
- Trấn Bắc Vương vẫn tọa trấn phương bắc, trấn thủ thảo nguyên. Không có tin tức đáng chú ý truyền lại...
- Các tướng lĩnh ngoại quốc đến chúc mừng, cũng đã đi được nửa đường... Hôn lễ Thiết nguyên soái, thiết nghĩ hẳn là một hồi long tranh hổ đấu, là Thiên đường cho bát phương phong vũ tụ hội, cuối cùng có thể phát sinh chuyện gì, thuộc hạ khó liệu.
- Mười ngày gần đây, các nhân vật trên giang hồ tiến vào Thiên Đường thành cũng không nhiều, mật độ so với trước kia mà nói, ít hơn nhiều.
- Theo tin tức thuộc hạ điều tra, phát hiện có người thả câu ở Bách Trượng hồ, nhưng liên tục mấy ngày đều không có cá cắn câu, người thả câu, có vẻ như là một vị cao thủ, hành động của hắn rất khó hiểu. Không biết tin tức này có hữu dụng không...
Cái tin tức cuối cùng, mang theo một chút tâm tình thấp thỏm.
Hắn hạ lệnh điều tra tin tức, nếu có điều dị thường lập tức báo cáo, nhưng cái tin câu cá này... Cũng thực có chút bình thường.
...
Tin tức liên tiếp mà tới, chứng minh Ngọc Đường quốc hiện tại như một đống bột nhão, đã loạn thành một bầy.