- Kỳ Lân Ngư này, cũng chính là thất lân thần tiên trong miệng các ngươi, chính là thần vật trời ban. Tương truyền chính là Thiên Hà linh vật, miễn dịch tất cả các loại bí thuật công kích, chỉ có dùng phương thức câu cá thuần túy mới có khả năng đạt được. Mà nếu đơn thuần ăn hết, công hiệu tuy mạnh, thậm chí có thể nói là nghịch thiên. Nhưng thực tế, còn xa xa mới có thể phát huy giá trị của loài cá này.
- Bởi trời sinh Kỳ Lân Ngư đã có linh tính. Ngươi câu nó, giết nó, ăn nó. Thì oán hận, oán niệm, oán khí mà bản thân Kỳ Lân Ngư sẽ sinh ra, đồng thời đều bị ngươi ăn hết. Mà loại oán ý này, sẽ dẫn đến Thủy Hồn tinh hoa bị hạn chế cực lớn, nhiều nhất chỉ có thể đạt được Thủy Hồn Chi Hoa, mà không phải là Thiên Thủy Chi Tinh.
- Hôm nay ngươi câu chúng lên, lại bởi thiện tâm mà thả chúng, con cá lấy báo ân chi tâm mà đáp lại, nhổ ra tinh hoa của bản thân nó, mà cái này cũng chính là Thiên Thủy Chi Tinh. Càng là Thủy Hồn năng lượng thuần túy nhất trong thiên địa này.
Lăng Tiêu Túy thở dài:
- Ta không biết người làm thế nào, một lần có thể câu được nhiều Kỳ Lân Ngư như vậy. Càng không hiểu ngươi sao có thẻ thu dược Kỳ Lân Ngư cảm kích như vậy... Lại khiến chúng không tiếc hao tổn chính bản thân mình, chủ động nhả ra tinh hoa... Người xưa kể lại, trước kia mặc dù cũng có người cùng Kỳ Lân Ngư này kết duyên, được cá tự nguyện thả ra một đạo Thiên Thủy Chi Tinh tặng lại, người hữu duyên này ngày sau thành tựu truyền thuyết, cũng đều bởi có Thiên Thủy Chi Tinh tương trợ, nhưng hôm nay, ngươi lại được đông đảo Kỳ Lân Ngư tặng lại, càng cùng nhau quyến luyến không đi, trong nhận thức của ta, quả là tuyên cổ có lần thứ nhất, xưa nay chưa từng có, tin rằng, sau này cũng tuyệt không có người có khả năng phục chế!
Vân Dương thầm run lên, hắn cố nhiên biết là người khác không thể làm được như bản thân, nhưng lại không biết, một màn này vào trong mắt Lăng Tiêu Túy lại rung động như vậy, đương nhiên, điều này nói rõ thu hoạch hôm nay của hắn, vượt xa dự tính ban đàu, chính là kinh thiên thu hoạch.
- Lão phu tuy chỉ lấy được ba đầu cá nhả ra Thiên Thủy Chi Tinh, xa xa không thể so với thu hoạch của tiểu hữu ngươi, nhưng cũng đủ để thân thể ta triệt để lột xác một lần, càng xua tan tất cả oán khí Kỳ Lân Ngư khi trước.
Lăng Tiêu Túy rất thẳng thắn nói:
- Chuyện này đối với ta mà nói, tuyệt đối là ân tái tạo! Nói đến, mục đích ta đến đây thả câu cố nhiên là vì Kỳ Lân Ngư, lại tuyệt không thể tưởng tượng có thể có thu hoạch như vậy, nguyên bản dự tính ban đầy nếu có câu được một đầu cũng đã là thiên đại thu hoạch, lại không nghĩ tới mới gặp tiểu hữu lần đầu mà có thu hoạch lớn như vậy, đợi lần này lột xác thành công, gông cùm xiềng xích tu vi của ta sẽ đạt được đột phá chưa từng có. Cái gông cùm này, đã khốn chặt ta hơn trăm năm nay!
- Cho nên, sự tạ ơn này, ngươi, hoàn toàn xứng đáng!
Lăng Tiêu Túy nói vô cùng trịnh trọng.
Vân Dương cũng thận trọng gật gật đầu:
- Như vậy, ta liền nhận lấy sự tạ ơn của Lăng lão. Ân, Lăng lão, ngươi mới chỉ nhận tinh hoa của ba đầu liền có thể lột xác. Như vậy bản thân ta...
Vân Dương biểu thị bản thân rất bức thiết.
Thiên thủy tinh hoa mà hắn tiếp nhận, ít nhất cũng gấp Lăng Tiêu Túy cả trăm lần, nếu Lăng Tiêu Túy có thể thay đổi tư chất, như vậy phải chăng hắn cũng được, hoặc nói, càng dễ dàng hơn mới đúng?
Coi như Lăng Tiêu Túy là thiên hạ đệ nhất cao thủ, tư chất thiên phú cũng không thể gấp bản thân cả trăm lần chứ? Hắn bây giờ cũng đã là tuyệt thế thiên kiêu, thành công khai bát khiếu a!
Lăng Tiêu Túy ho khan một cái, trong giọng nói mang theo tiếc hận mãnh liệt:
- Đúng là lần này tiểu hữu ngươi thu hoạch gấp lão phu cả trăm lần... Nhưng thể chất hỗn tạp của ngươi cũng thật... Mặc dù Thiên Thủy Chi Tinh có thể giúp ngươi thoát thai hoán cốt. Nhưng lại bị một nguyên nhân khác ảnh hưởng... Ân, nói như vầy, về sau nếu ngươi tu luyện thủy công pháp, sẽ có tiến triển cực nhanh. Nhưng, sẽ phải gặp một cái bình cảnh, bình cảnh này sẽ khiến ngươi giậm chân tại chỗ.
- Trừ phi, trừ phi ngươi có thể tu luyện tất cả công pháp phù hợp với thân thể ngươi, hơn nữa còn duy trì được trình độ và tiến bộ tương đương nhau, như vậy, sau khi đạt tới trình độ nhất định, mới có thể đem thủy hành công pháp lần nửa tăng lên, nếu không...
Nhìn thấy một người có được một phương diện nào đó siêu quần bạt tụy, nhưng lại bị yếu tố thân thể ảnh hưởng, lại chỉ có thể biến thành người bình thường, giờ khắc này Lăng Tiêu Túy không khỏi cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Sắc mặt Vân Dương vẫn không thay đỏi, thậm chí còn hơi cười, không chút nào thất vọng.
- Kỳ thực, ta còn một biện pháp khác có thể giúp ngươi.
Lăng Tiêu Túy do dự một chút, cuối cùng cũng không nhịn được sự tiếc nuối trong lòng mà nói ra.
- Biện pháp gì?
Vân Dương nói.
Căn cơ trước mắt của tiểu hữu ngươi còn thấp, chỉ cần ta dùng tu vi của bản thân, kết hợp Thủy Hồn Thiên Băng mà ta tu luyện, có thể đóng băng tất cả tư chất không phải thủy hệ trong cơ thể ngươi lại!
Lăng Tiêu Túy nói:
- Như thế, ngươi có thể có được thể chất đơn Thủy thuộc tính, từ phế vật biến thành tuyệt thế thiên tài, đợi đến khi tu vi ngươi đạt trình đột nhất định, có thể triệt để dung hợp Thiên Băng nguyên khí mà ta trồng trong cơ thể ngươi, có thể tự đem những bộ phận mà ta đông cứng lại, chuyển hóa thành Thủy thuộc tính thiên chất!
- Chỉ là nếu làm như vậy, sẽ tạo thành tổn thất rất lớn với ta. Mà tương lai của ngươi, cũng chỉ có thể đạt đến trình độ hiện tại của ta, không thể tiến bộ.
Lăng Tiêu Túy thở dài:
- Nhiều Thiên Thủy Chi Tinh như vậy, tuyệt đối có thể giúp ngươi đi được xa hơn ta hiện tại... Đáng tiếc.
- Nói cách khác, sau khi ta bị ngươi đóng băng, về sau nếu muốn tu luyện những công pháp thuộc tính khác, liền không thể tu luyện thành công rồi? Tỉ như nói, hỏa hệ công pháp?
Vân Dương hỏi.
- Không chỉ là không thể tu luyện thành công, mà là không thể tu luyện được, bất quá, ở phương diện tu luyện Thủy thuộc tính, ngươi sẽ có tiến cảnh cực kỳ kinh người. Nhiều nhất chỉ mất mười năm, ngươi có thể có tên trong hàng ngũ cao thủ đỉnh cao đương thời.
Lăng Tiêu Túy nói.
- Vẫn là thôi đi.
Vân Dương nói:
- Ta cảm thấy mọi chuyện đều đang tốt đẹp, cái gọi là dục tốt bất đạt, phương pháp lợi hại như vậy, ta không nên ngấp nghé vẫn hơn!
Lăng Tiêu Túy nghe vậy không khỏi vì thế mà ngạc nhiên.
Phương Mặc Phi đứng sau lưng nghe vậy cũng nhấp nhoáng một cái, suýt ngã vào trong hồ, trong lúc nhất thời, hai người không dám tin vào tai mình.
Nhất là Phương Mặc Phi, chỉ cảm thấy trong đầu mình ầm ầm rung động.
Cải biến thể chất, Thủy Hồn thiên tài, tương lai có thể đạt đến cảnh giới vô địch thiên hạ như Lăng Tiêu Túy...
Ngươi, thế mà cự tuyệt?!
Ngươi, còn là ngươi a?!
Đã như vậy, mà ngươi còn không vừa lòng? Công tử, không lẽ trong lòng ngươi thực sự nghĩ mình là yêu nghiệt, muốn lật trời sao?!
Phương Mặc Phi cảm thấy cả người bức bối khó chịu.
Lăng Tiêu Túy cùng ngạc nhiên, nhìn bộ dáng trầm ổn khẩu khí kiên định không chút do dự trả lời của Vân Dương. Không hề có một tia rung động.
Lấy lịch duyệt mấy trăm năm của hắn, sao có thể không biết Vân Dương không phải là hành động theo cảm tính, mà là đã suy nghĩ kỹ, rồi mới đưa ra quyết định, rốt cục thở dài khe khẽ.
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt.
Nếu ta từ bỏ tất cả, tuy trong thời gian ngắn có được thực lực siêu tuyệt, bản thân có được thành tựa lớn lao, thế nhưng.... Thanh danh, truyền thừa của các huynh đệ ta... Lại làm sao bây giờ?!
Những thứ kia tồn tại trên người ta, chẳng khác nào huynh đệ ta!
Chết, ta cũng không từ bỏ.
Dù là củi mục cả đời!
Lại nói, ta hao phí bao nhiêu tâm lực, khiến ngươi nợ ta một nhân tình, lại há có thể khiến ngươi dễ dàng trả rồi đi mất như thế?
Vân Dương leo lên xe ngựa, Lăng Tiêu Túy cũng chui vào trong, dựa sát vách xe, nhắm mắt, lộ vẻ hài lòng.
Hắn không hỏi lại chuyện đánh cược với Vân Dương, đối với chuyện Vân Dương muốn hắn làm, căn bản không biết một chữ.
Vân Dương cũng không nói.
Hai người đều giữ im lặng, Vân Dương đang kiểm tra, xem sau khi mình nhận được nhiều Thiên Thủy Chi Tinh như vậy, thân thể đến cùng có biến hóa gì không?
Mà Lăng Tiêu Túy hiện tại, cũng đang ôn dưỡng thân thể mình.
Lúc này là thời khắc trọng yếu nhất, nào còn có tâm trạng nói chuyện phiếm...
Câu cá một ngày, tâm tình căng cứng cũng đã được buông lỏng, vừa bị trọng thương, khiến Vân Dương cảm thấy mệt mỏi. Dù sao hắn cũng không thể dùng huyền khí phụ trợ, lục lục càng bởi lúc trước tiêu hao quá nhiều mà hiện tại cũng không thể giúp thêm, sau khi tâm thần buông lỏng, hắn lại cảm giác được cánh tay lại đau nhức.
Hoàng hôn, bóng đêm dần buông xuống, một mùi son phấn nhàn nhạt truyền đến, đó là bờ đông huyên náo, sênh ca ung dung vang lên, vô số thanh lâu kỹ viện, đều thắp sáng đèn lồng trước cửa.
Xe ngựa vẫn tiếp tục tiến lên.
Với khung cảnh phồn hoa bên ngoài chẳng thèm ngó tới, Phương Mặc Phi đang ngồi trên càng xe, phụ trách làm xa phu.
Một tên cao thủ thất trọng thiên đỉnh phong làm xa phu, nhưng Phương Mặc Phi không hề cảm thấy mất mặt.
Trong lòng hắn rất rõ ràng người ngồi trên xe này là ai.
Một cái là Vân Tôn danh chấn thiên hạ, hóa thân của trung nghĩa. Một cái càng là thần thoại trong truyền thuyết, thiên hạ đệ nhất cao thủ Lăng Tiêu Túy!
Với hai người này, Phương Mặc Phi thậm chí cảm thấy làm xa phu là một loại tự hào!
“Nghĩ rằng tùy tiện người nào đều có thể đánh xe cho bọn hắn sao? Muốn làm cũng cần phải có tư cách, có thực lực, càng cần có cơ duyên!”
...
Lúc này sớm đã không còn nhìn thấy Bách Trượng hồ.
Hai bên ven đường, cờ hoa nhộn nhịp, đèn lồng treo cao. Trong màn đêm, khắp nơi là bống người rộn rộn ràng ràng.
Từ trên con đường này mà nhìn lại, trình độ phồn hoa của thiên đường thành đúng là xứng danh đệ nhất thiên hạ.
Phương Mặc Phi rất điệu thấp xua ngựa, hành tẩu ven đường, e sợ quấy rầy hai vị đại lão trong xe.
Nhưng...
Sau khi vượt qua Bách Trượng hồ không đến ba dặm, một đoàn người từ phía sau nhanh chóng vượt qua xe ngựa, trực tiếp chắn trước xe ngựa, cản xe ngựa lại.
Phương Mặc Phi nhất thời còn không hiểu chuyện gì xảy ra trước mắt.
Đây... Đây là gặp được kẻ chặn đường sao?
Chuyện gì vậy?
Muốn cướp, cướp tiền, cướp sắc hay cướp người?!
Ngươi ngươi ngươi... Các ngươi biết người trên xe là ai a?
Một người cầm đầu, thân mặc áo gấm hoa phục, đứng chắp tay, không mặt ánh lên vẻ cao ngạo, tư thái từ trên cao nhìn xuống.
- Các hạ, xin ngừng một chút, chủ nhân nhà ta muốn gặp đại nhân nhà ngươi thương lượng một chút chuyện.
Phương Mặc Phi nghe vậy không biết nên khóc hay nên cười, nói:
- Xin hỏi chủ nhân nhà ngươi là ai? Lại biết chúng ta là ai a?
Tên cẩm y đại hán cầm đầu hừ một tiếng, ngữ khí chuyển thành không vui, nói:
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau chóng gọi chủ nhân nhà ngươi đi ra, chúng ta muốn thương lượng chút chuyện với hắn.
Phương Mặc Phi cũng không muốn làm lớn chuyện, nỗ lực đè nén hỏa khí trong lòng, trầm giọng nói:
- Vậy ngươi cũng phải cho ta biết, các ngươi là ai, chủ nhân là người nào a? Ta bẩm báo cũng phải có một cái tên a.
Đại hán kia vung tay lên, giọng điệu không được phép nghi ngờ nói:
- Ngươi nói cho đại nhân nhà ngươi biết, là khách khanh môn hạ của Tứ hoàng tử điện hạ, phụng mệnh hoàng tử đến đây, thương lượng chút chuyện với chủ nhân nhà người.