Tuy Thu Kiếm Hàn tức giận trong lòng, nhưng chỉ có thể phối hợp với Vân Dương, trong lòng không thoải mái, sắc mặt cũng không khỏi có chút khó coi.
Mặt đen nói:
- Lời bệ hạ, lão thần có chút không hiểu nhiều lắm, bệ hạ đang thời thịnh niên, cho dù vất vả vì quốc sự, có lẽ nhất thời cảm thấy tinh lực không tốt, tinh thần mệt mỏi, nhưng sao lại có thể sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm?
Hoàng đế Bệ hạ lần nữa ray ray mi tâm, nặng nề nói:
- Gần đây Trẫm luôn có cảm giác tinh thần không chút tập trung, đêm không thể ngủ say giấc...
Con mắt Vân Dương nhìn mi tâm Hoàng đế Bệ hạ không dứt.
Tại sao Hoàng đế Bệ hạ lại thích ray ray mi tâm như vậy a?
Hắn sao có thể không biết, đây là tín hiệu Lão Nguyên soái đang nhắc nhở bản thân?
Nhưng gần đây, hiển nhiên Hoàng đế Bệ hạ không để ý bất cứ chuyện gì, đến mức sự anh minh thần võ, thông minh cơ trí lúc trước biến mất hẳn, vậy mà hoàn toàn không nghe ra thâm ý mà Lão Nguyên soái hỏi.
Thậm chí còn không để ý đến khẩu khí lời mới nói của Thu Kiếm Hàn, chớ nói chi là vẻ mặt không tốt lúc Thu Kiếm Hàn nói chuyện.
Điều này, không có một chút nào bình thường!
Vân Dương ho khan một cái:
- Bệ hạ luôn lấy tay xoa mi tâm, có phải cảm thấy bên cạnh đang có chuyện ầm ĩ làm phiền?
Thu Kiếm Hàn bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào mi tâm Hoàng đế Bệ hạ.
Thân là thần tử, điều tối kỵ chính là nhìn thẳng, nhìn thăng vào Chủ Quân, chớ nói chi là tập trung ánh mắt vào chỗ hiểm của Chủ Quân, cho dù là thần tử thân cận nhất cũng không ngoại lệ, nhưng lúc này sao Lão Nguyên soái còn nhớ được cái kiêng kị này.
Lúc trước đúng là cũng thấy số lần Hoàng đế Bệ hạ ray ray mi tâm có nhiều một chút, nhưng cũng không cho rằng có gì không ổn, dù sao, không biết từ mấy năm trước, Hoàng đế Bệ hạ đã có cái thói quen này.
Sớm đã quên có từ khi nào.
- Ân, Trẫm cảm thấy trong mi tâm hơi phình, rất không thoải mái, cả ngày cứ ngơ ngơ ngác ngác, chỉ muốn ngủ say một trận, nhưng lúc lên giường muốn nghỉ, lại ngủ không được, luôn cảm thấy có quốc sự quấn thân, vẫn không thể an giấc...
Hoàng đế Bệ hạ có chút buồn rầu, tiếp tục ray ray mi tâm.
Tựa hồ, động tác ray ray mi tâm này đã thành bản năng phản ứng, không cần đại não khống chế chi phối nữa.
Vân Dương nói:
- Thì ra là thế, chắc là do bệ hạ lo quốc sự quá mức, lại quá độ mệt nhọc, hai cái hợp sức, không khỏi khiến bệ hạ quá mức hao tổn, bất quá, bệ hạ ray ray như thế, chưa chắc có hiệu quả gì, tiểu chất từng theo dị nhân học qua một chút thủ thuật giúp người thư giãn, không bằng, tiểu chất cả gan xin xoa bóp cho bệ hạ hai lần thế nào?
Nói xong, lại liếc mắt ra ý cho Thu Lão Nguyên soái.
Thu Kiếm Hàn hiểu ý:
- Khó được khi tiểu tử này có hiếu tâm, bệ hạ không ngại để hắn thử một lần, đại khái như thế hệ con cháu hiếu thảo với trưởng bối.
Long thể của Hoàng đế Bệ hạ, há có thể để người thường tùy tiện chạm vào?
Chứ đừng nói vị trí đầu.
Một khi có chút sai sót, như vậy chính là tai họa ngập trời, tai nạn diệt môn nói không chơi!
Một câu nói này của Thu Kiếm Hàn, có thể nói là gánh lấy phong hiểm vô cùng to lớn.
Nếu Vân Dương thực có hai lòng, như vậy, sau ngày hôm nay, không chỉ có bản thân Vân Dương, Thu Kiếm Hàn là người mở miệng thuyết phục, cũng tất bị liên lụy, lúc đó chính là chém đầu cả nhà, tuyệt không may mắn!
- Cũng tốt.
Hoàng đế bệ hạ ngồi trên ghế, buông lỏng hai tay, mệt mỏi nhắm mắt lại, cả người dựa vào trên ghế.
Vân Dương đi đến phía sau hắn, duỗi ngón tay, nhẹ nhàng đặt hai ngón trỏ lên hai bên huyệt Thái Dương của Hoàng đế Bệ hạ.
Sinh Sinh Bất Tức Thần Công yên lặng vận hành.
Thu Kiếm Hàn đứng thẳng, có chút hơi cúi về phía trước, hai con mắt không nháy một cái mà nhìn tay Vân Dương.
Nếu Vân Dương có bất kỳ dị động, Lão Nguyên soái sẽ không chút do dự xuất thủ ám sát. Mặc dù trong lòng có tín nhiệm, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi có chút nơm nớp lo sợ.
Vân Dương vẫn Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, vận chuyển qua kinh mạch Hoàng đế Bệ hạ khoảng một chu thiên, sắc mặt lại càng thêm nặng nề.
Lão Nguyên soái nhìn sắc mặt của Vân Dương, trái tim cũng dần nặng nề.
Cho đến khi Vân Dương thu tay lại, Hoàng đế Bệ hạ đã an ổn ngủ say.
Đây có lẽ là một lần ngủ say hiếm có trong mấy năm nay, của vị quân chủ nhất quốc này đi...
- Tình huống thế nào?
Lão Nguyên soái khẩn trương hỏi.
- Quả nhiên giống như Lăng Tiêu Túy nói.
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Tình trạng trước mắt của Bệ hạ... Đã vô cùng bết bát. Nguyên nhân là do, thời gian dài liên tục dùng mấy loại độc dược kỳ dị, nếu không cũng không thể dẫn đến kinh mạch hỗn loạn như thế này.
- Tu vi của bệ hạ vẫn luôn tiến triển, huyền khí cũng không chịu cảnh sói mòn. Nhưng thực ra, kinh mạch của bệ hạ đã thủng trăm ngàn lỗ hổng, bệ hạ không cảm nhận được, vì trạng thái lúc này của kinh mạch như ngẫu đứt tơ còn liền, vẫn có thể vận chuyền huyền khí. Nhưng một khi độc tố tích lũy đến hạn mức nhất định, hoặc đột nhiên động thủ cường độ cao, kinh mạch toàn thân bệ hã sẽ lập tức không chịu tải nổi mà đứt thành từng khúc, thân thể cũng vì huyền khí không cách nào vận chuyển được mà lập tức chết bất đắc kỳ tử!
Thanh âm Vân Dương nặng nề:
- Về phần mi tâm cảm thấy khó chịu, chỉ là một biểu hiện nhỏ mà loại độc tố này biểu hiện ra bên ngoài, nhưng nó cũng có ý nghĩa, độc tố đã bắt đầu... Ăn mòn não bộ bệ hạ...
Lão Nguyên soái nghe được mà muốn nổ đom đóm mắt:
- Nghiêm trọng vậy?!
Vân Dương thở dài.
Độc tố ăn mòn não bộ, cho dù Lão Nguyên soái không tinh thông Độc Đạo, nhưng cũng nghe mà thấy kinh hồn táng đảm, phải biết, thói quen ray ray mi tâm của Hoàng đế Bệ hạ đã bắt đầu từ mấy năm trước, trong thời gian đó, loại độc tố kia đã ăn mòn não bộ tới tình trạng nào, ngẫm thôi cũng cảm thấy sợ hãi!
- Còn... Có thể cứu sao?
Lúc nói mấy chữ này, thanh âm Lão Nguyên soái cũng đang run rẩy.
- Hiện tại, cũng chỉ có thể nghe theo Thiên Mệnh.
Vân Dương nói:
- Vừa rồi ta quan sát tình huống của Hoàng đế Bệ hạ, quả thực không có chút lạc quan, vẻn vẹn dựa vào ba viên thuốc mà Lăng Tiêu Túy lưu lại, cho dù càng thêm hiệu quả, cũng chỉ là hiệu quả tức thời, trị ngọn mà không trị được gốc mà thôi.
Ánh mắt Lão Nguyên soái đầy vẻ bi thương, trong lúc nhất thời, không nói được gì.
Lúc này, ngay cả cảm súc tức giận cũng không thể thể hiện nổi.
Lúc này, lão chỉ thấy một cỗ bi ai khó tả, sợ hãi, còn có đau đớn sinh sôi.
Một vị Minh Quân như thế, một vị Đế Vương hùng tài đại lược, một người hết lòng chăm lo quản lý, vì nước vì dân, vất vả đến không thể chăm lo cho hình tượng bản thân, lại bị người hạ độc nhiều năm mà không hay không biết, trong chính thâm cung của mình!
Chuyện này, nghĩ qua cũng thấy hãi nhiên.
- Công pháp ta tu luyện... Không giống công pháp bình thường... Có thể trợ giúp khử độc, khôi phục.
Vân Dương khẽ cắn môi:
- Nhưng ta không thể thường xuyên tiến cung... Nếu Lão Nguyên soái có thể nghĩ biện pháp, cách mỗi nửa tháng, đưa bệ hạ đến Vân phủ, hoặc đến trong phủ Nguyên soái, ta có thể đến dùng huyền khí, giúp Hoàng đế Bệ hạ chăm sóc kinh mạch, thanh trừ độc tố... Lại thêm ba viên linh đan kia, có lẽ... Còn có một tia hy vọng...
Lời này của Vân Dương, cũng không phải là muốn lừa Lão Nguyên soái, mà thực sự là trong lúc kiểm tra, Vân Dương ngoài ý muốn lại phát hiện, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công của hắn đối với loại độc tố kia, tựa như thiên địch khắc tinh vậy. Sinh Sinh Bất Tức Thần Công vận chuyển đến vị trí nào, độc tố chỗ đó sẽ tự động né tránh.
Mà bộ phận né tránh không kịp, thì sẽ bị hoàn toàn tiêu trừ, tựa như cảnh tượng tưới nước sôi lên tuyết vậy.
Nhưng, dù Sinh Sinh Bất Tức Thần Công có thần kỳ hơn nữa, nhưng độc tố đã trải khắp toàn thân Hoàng đế Bệ hạ, vẻn vẹn chỉ với một hai lần thanh độc, coi như Sinh Sinh Bất Tức Thần Công của Vân Dương tiến thêm một tầng, cũng chỉ như cát trong sa mạc, không có tác dụng khống chế đại cục!
Trước mắt, chỉ có thể hy vọng vào biện pháp thanh độc nhiều lần, lại thêm sinh cơ tràn trề mà Lục Lục cung cấp, mới có một tia hy vọng.
Nhãn tình Thu Lão Nguyên soái sáng lên:
- Có biện pháp là tốt rồi! Những chuyện này đều tính lên người lão phu, ngươi xuất lực thanh độc điều trị là được.
Vân Dương nói:
- Việc này Vân Dương cũng không thể đùn đẩy cho người khác, nhưng về sau, càng phải chú ý... Tất cả đồ ăn của Hoàng đế Bệ hạ... Hoàn cảnh sinh hoạt hàng ngày... Trước mắt mặc dù chưa thể xác định nguồn gốc độc tố là ở đồ ăn hay đồ dùng sinh hoạt, nhưng không thể để loại độc kia có thêm cơ hội tùy ý xâm hại bệ hạ, nếu không, thực không có cách nào trị liệu!
Hàn quang lóe lên trong mắt Thu Kiếm Hàn:
- Nhất đinh là có loạn thần tặc tử âm mưu tính toán, nhất định phải trừ sạch mới hả hận!
Vân Dương giật nảy mình:
- Việc này tuyệt không thể làm như vậy!
Thu Kiếm Hàn nhíu mày, mặt hổ nghiêm khắc:
- Hửm? Chẳng nhẽ còn muốn để loạn thần tặc tử tùy ý làm ác?
Vân Dương cười khổ:
- Nếu trực tiếp bắt lại đối thủ, ép hắn giao ra giải dược, như vậy há chẳng phải vất vả một lần mà cả đời nhàn nhã? Nhưng, biện pháp này, khó có thể thực hiện, tuyệt đối không thể thành công.
- Vì sao lại không được?
Lão đầu nóng tính, phẫn nộ.
- Mời Lão Nguyên soái nghĩ kỹ, tặc nhân kia có thể âm thầm hạ độc bệ hạ, hơn nữa còn âm thầm làm được nhiều năm như vậy mà chưa từng bị phát hiện, điều này có ý nghĩa gì? Lại đại diện cho điều gì?
Vân Dương nói:
- Bản thân chuyện này, là một vấn đề vô cùng khủng bố!
- Thứ nhất, có thể hạ độc như thế, tất là cao thủ trong cao thủ. Thứ hai, chuyện này tất là có người đứng sau thao tác, thứ ba, trong lúc quốc gia nguy nan như vậy, không thể chịu được biến cố xảy ra, thân thể bệ hạ, cũng tuyệt không thể chịu được chấn động như vậy...
Vân Dương liên tục cười khổ:
- Ta cũng chỉ hỏi Lão Nguyên soái một câu, nếu, ta nói là nếu... Nếu điều tra được người đứng sau thao tác, là thái tử điện hạ... Lão Nguyên soái định làm thế nào? Nếu điều tra được người thao tác là Hoàng hậu nương nương, Lão Nguyên soái muốn chuẩn bị làm thế nào?
Thu Lão Nguyên soái trợn mắt há mồm, hiển nhiên là bị suy đoán to gan lớn mật của Vân Dương dọa sợ.
- Lão Nguyên soái có biết, hiện tại bên người thái tử có bao nhiêu người bày mưu tính kế, lại có bao nhiêu lực lượng thổi gió góp sức, vây quanh thái tử là tập đoàn lợi ích lớn chừng nào? Mà Hoàng hậu nương nương, hay các Tần phi, vây quanh họ là tập đoàn lợi ích nào?
- Thậm chí, nếu tìm ra tên cao thủ hạ độc kia, đối phương là tuyệt thế cao thủ với thực lực kinh thiên động địa, không người có thể địch, lại phải là thế nào? Lăng Tiêu Túy có thể tự do xuất nhập hoàng cung, không phải vì có một thân thực lực độc bộ thiên hạ sao?!
Vân Dương nói:
- Hiện ở trong nước, trước có họa hồng thủy, sau là các quốc ngấp nghé, có thể nói là hoàn cảnh thù trong giặc ngoài, Ngọc Đường đế quốc, liệu có thể chịu được phản loạn trên phạm vi lớn sao? Tình hình trước mắt của Hoàng đế Bệ hạ, có thể nói đã đến mức như đèn cạn dầu, độc tố đã trải rộng toàn thân, một khi kịch liệt tức giận, lúc nào cũng có thể tạo thành việc tiếc nuối cả đời... Lão Nguyên soái, hiện tại sao có thể là thời cơ xử lý tốt nhất?!