Đúng vậy a, nếu như không đề cập tới “Ta vừa mới tiến vào hoàng cung”, có vẻ như vị Vân công tử trước mắt này là người hiểu lấy mình, chỉ là một tên tự do, hoàn khố, có chuyện gì mà phải cần thương lượng với hắn, quả nhiên trong đó có uẩn khúc, khiến người khả nghi a!
Người quyền cao chức trọng, lại tìm một cái hoàn khố nói chuyện, như vậy mục đích cũng chỉ có thể là: vì lực lượng sau lưng hoàn khố này.
Sắc mặt Hàn Vô Phi dần biến đổi theo thời gian, hắn phát hiện, nếu cứ nói tiếp đề tài này, chỉ sợ lời nói Thái tử âm mưu phản loạn cũng sẽ được nói ra từ miệng Vân Dương.
- Vân công tử cần gì giảo biện như thế, việc này liên quan đến thanh danh của thái tử điện hạ, không thể để sai lầm!
Hàn Vô Phi quát lạnh.
- Không thể để sai lầm sao?! Có thể đổi câu uy hiếp mới hơn được không? Xin hỏi, nếu như ta không phải mới từ hoàng cung đi ra, thái tử điện hạ liền phái người đến tìm ta, vậy ta giảo biện như thế nào?
Vân Dương cười lạnh:
- Bây giờ các ngươi tìm ta, lại uy hiếp ta, bức bách ta đi đứng thành hàng, còn không cho phép ta nói chuyện, chỉ cần ta mở miệng cãi lại liền biến thành giảo biện, có đạo lý như vậy sao? Đúng vậy a, chỉ cần ta giải thích liền biến thành làm bẩn thanh danh của thái tử, quả nhiên không thể cãi lại được, quả nhiên là quá có đạo lý!
Hàn Vô Phi giận sôi lên:
- Thực sự là bị chó cắn một cái, cắn sâu ba phần.
Vân Dương kinh ngạc nói:
- Hiện tại ta lại trở thành chó? Coi như là ta cắn các ngươi một cái, nhưng xin hỏi, nếu ngươi không tới tìm ta, ta làm thế nào để cắn các ngươi sâu tới ba phần?
Hàn Vô Phi muốn chửi ầm lên:
- Thái tử điện hạ thành ý sai ta tới...
Vân Dương tiếp tục kinh ngạc:
- Thành ý đến uy hiếp ta? Thành ý như vậy, thực sự đủ đó a!
Hàn Vô Phi không thể nhịn được nữa:
- Im miệng! Vân Dương, chỉ cần ngươi nói thêm một câu, bản tọa liền đưa ngươi...
- Bản tọa nhà ngươi muốn liền đưa ta như thế nào?
Vân Dương ngắt lời giận giữ:
- Chẳng nhẽ ngươi còn muốn giết ta?
Hàn Vô Phi nổi nóng xông lên:
- Ngươi cho rằng ta không dám sao?!
Khẩu khí sâm nhiên, hiển nhiên đã động sát cơ.
Vân Dương cười hắc hắc:
- Ngươi lại uy hiếp ta! Lần này trực tiếp uy hiếp sinh mệnh ta, nếu ta không lựa chọn, xem ra thực sự nguy hiểm tính mạng!
Chủ đề lượn một vòng, lại vòng trở về chỗ uy hiếp.
Hàn Vô Phi bị tức tới muốn xỉu:
- Ta uy hiếp ngươi khi nào? Ngươi không nên nói bậy, việc này liên quan đến thanh danh của thái tử điện hạ, không thể để sai lầm!
“Xuỵt...”
Xung quanh truyền đến một mảnh hư thanh.
Rất nhiều người nhìn Hàn Vô Phi, đều như nhìn một tên ngốc.
Ngươi vừa lớn tiếng muốn giết người ta, thế mà câu sau lại nói: “Ta uy hiếp ngươi khi nào?”
Ngươi xác định ngươi thực quan tâm tới thanh danh của thái tử sao? Ngươi gậy sự, rõ là đang bôi đen thanh danh thái tử a!
Ngọa tào! Con mẹ nó, tên này đúng là cực phẩm!
Ta thấy kẻ đang sai lầm, chính là bản thân hắn mới đúng!
Hàn Vô Phi cũng là hạng người lão luyện, nhanh chóng phản ứng, dưới sức ép, lựa lời nói:
- Nhưng lúc nãy, ta cũng không uy hiếp ngươi!
Vân Dương làm bộ dở khóc dở cười:
- Vậy ngươi nói, đến cùng ngươi muốn như thế nào?
- Ta...
Hàn Vô Phi cả giận nói:
- Thái tử điện hạ sai ta đến mời ngươi...
Vân Dương tức xạm mặt lại:
- A? Nhà ngươi mời người, chính là mời như thế sao?
Người xung quanh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Hàn Vô Phi: vậy mà thái tử điện hạ lại phái một người như thế đi mời người, thực là...
Đây là muốn... Mời ngươi a, hay là muốn... Đắc tội với người a?
Chốc lát, Hàn Vô Phi chỉ thấy trong đầu như nổ tung.
Vân Dương thương hại nhìn hắn:
- Về đi, thứ nhất, ta sẽ không đi. Thứ hai, lấy thân phận của ngươi, còn chưa đủ tư cách mời ta. Vân Dương ta, dù sao cũng là hậu nhân Thiên Ngoại Vân Hầu, há có thể để người như ngươi hô tới hô lui. Thứ ba, từ đầu đến cuối ngươi vẫn luôn uy hiếp ta, ta không biết là ý ngươi hay ý thái tử. Nếu ý ngươi, vậy để thái tử điện hạ đổi người khác đến mời ta. Còn nếu là ý thái tử, thử hỏi sao ta dám đi.
- Còn nữa... Nhất mạch Vân Hầu, từ trước đến nay không dính dáng tới đại sự triều chính. Tổng lại mà nói, mời trở về.
Nhưng Vân Dương vẫn không quay đầu, đã chậm rãi rời đi.
Thân bị vô số người vây quanh, sắc mặt Hàn Vô Phi cực kỳ đặc sắc.
Thực không nghĩ tới, hôm nay lại có thể xem một vở kịch sống động đến vậy a!
Ân, hẳn là vở kịch một phương đơn phương ngược một phương, có thể xưng là kinh điển!
Vân Dương nhẹ nhàng dạo bước, bước thẳng về nhà.
Từ đầu đến đuôi, hắn vẫn không muốn đối nghịch với thái tử, Hàn Vô Phi có nói một câu rất đúng, thái tử là quân, những người còn lại đều là thần, nếu như không cần thiết, Vân Dương vẫn không muốn đối địch với thái tử đương triều, một khi chính diện đối địch, động tĩnh gây ra tất lớn, cực có khả năng dao động nền tảng lập quốc, cái này không phải là điều Cửu Tôn muốn thấy, đối với tình thế Ngọc Đường hiện tại, càng không nên làm thế.
Nhưng cách làm hiện tại của Hàn Vô Phi, chính là muốn làm cho cục diện càng thêm rối rắm. Nếu thái tử đã phái Hàn Vô Phi tới, như vậy liền dùng hắn khai đao a.
Đám người ở trước cung nghe được vở kịch này, cơ bản đều không phải là hạng người bình thường. Hắn nháo trò như thế, tất sẽ đem ánh mắt những người này tập trung lên người thái tử.
Chí ít trong thời gian ngắn, bất kể thái tử điện hạ muốn làm chuyện gì, đều phải cân nhắc kỹ càng mới dám thực hiện.
Mà cái này, mới chỉ là điểm xuất phát của cơn lốc.
Vào lúc ban đêm, Vân Dương biến thành một làn gió, đột nhập vào phủ đệ Tam hoàng tử.
Bỏ lại một phần tài liệu giả đã chuẩn bị sẵn.
“Thái tử bí mật mưu đồ tạo phản, chứng cứ vô cùng xác thực. Phía sau là...”
Rất nhanh, trong đêm phủ Tam thái tử đề phòng sâm nghiêm, mưu thần phụ tá ra ra vào vào, mưu đồ bí mật thương lượng...
Sau đó Vân Dương lại đến phủ Tứ hoàng tử, lần này lại đem một phần tài liệu cơ mật đặt lại trên bàn, trong thư phòng Tứ hoàng tử.
“Lão Tam cùng lão Ngũ đã hợp tác, mưu đồ bí mật, muốn trước làm Tứ điện hạ rơi đài, sau đó hai người hợp lực, đối phó thái tử. Bên trong là chứng cứ...”
Phủ đệ của Ngũ hoàng tử, Vân Dương cũng không buông tha, đột nhiên phủ Ngũ hoàng tử bất ngờ xảy ta hỏa hoạn, cũng là bị Vân Dương ném vào một mồi lửa.
Trận cháy này, thế hỏa ngập trởi, ánh lửa chiếu rọi cả một vùng, cơ hồ nhuộm đỏ nửa cái kinh thành.
Sau đó, phủ Thái úy, phủ Thái sư, Tĩnh Vương phủ... Đều lần lượt nhận dược một phần tài liệu bí mật. Lại có mấy nhà, cũng bị liệt hỏa thiêu đốt.
Toàn bộ kinh thành, người hô ngựa hí, loạn cả một đoàn.
Cuối cùng, Vân Dương lại đến Hà phủ một chuyến.
Chỗ khác đều đã đi, nơi này đương nhiên càng không thể bỏ qua.
Lúc này, Hà lão Hà Hán Thanh đang ngồi trong mật thất, bốn phía hắn là huyền tinh chất thành từng núi, tựa hồ đang bày một trận thế huyền diệu, hòng rút năng lượng từ trong huyền tinh ra chữa thương.
Lúc này, Hà lão trọng thương chưa khỏi, không thể vận dụng cao giai huyền khí, chỉ có thể dùng biện pháp này để chữa thương.
Làm người chuyên đùa bỡn tâm cơ, đương nhiên càng thêm kiêng kị người khác tính toán mình, lấy thân vào hoàn cảnh của đối thủ mà suy nghĩ, đương nhiên không dám vận công chữa thương ở ngoài! Vạn nhất bị người âm một cái, coi như đối phương không động thủ, chỉ cần nhiều loạn bản thân lão chữa thương, hoặc là kích thích tâm tình lão, thậm chí chỉ cần nhiễu động huyền khí của lão, đều sẽ tạo thành hậu quả, phi thường đáng sợ, vô cùng nguy hiểm.
Chỉ là, hành động không chữa thương ở bên ngoài của hắn, lại tạo thành thuận lợi cho Vân Dương.
Vân Dương hóa thành một đạo thanh phong đột nhập Hà phủ, bay tới bay lui khắp nơi, muốn tìm kiếm vài thứ hữu dụng, nhưng, Vân Dương kinh ngạc phát hiện, trong phủ Hà lão, bất luận ở nơi nào, không có một chút đồ vật vi phạm lệnh cấm.
Chính xác hơn mà nói, ngay cả đồ vật nhạy cảm một chút, cũng không có.
Ngay cả trong thư phòng của lão, ngoại trừ treo mấy tấm tranh chữ, cũng chả còn lại cái gì, chẳng những không có sách, ngay cả bút tích của lão cũng không có!
Vân Dương không tin tà, lục xoát tất cả kiến trúc trên mặt đất của Hà phủ, bất luận tài vật gì, bất luận trân bảo gì, có chút giá trị đều không thấy xuất hiện.
Tìm khắp nơi trên mặt đất đều không có kết quả, còn có mật thất dưới đất. Mật thất dưới đất mà Hà lão đang trú thân kia, dù Vân Dương có hóa thân thành gió, tu vi lại tăng thêm, nhưng vẫn không dám tiến vào.
Bởi, tại chúng quanh mật thất của Hà Hán Thanh, ẩn ẩn có tám cỗ khí thế cường đại vờn quanh, ẩn nấp bốn phía.
Tám cỗ khí thế này, mỗi một cỗ đều không yếu hơn Mễ Không Quần lúc trước!
Thậm chí, có mấy cỗ lực lượng trong đó, so với Mễ Không Quần còn mạnh hơn nhiều.
Mặc dù biết Hà Hán Thanh đang ở ngay dưới mặt đất, nhưng Vân Dương vẫn không dám đi xuống.
Nhưng nếu cứ đi như thế, Vân Dương sao lại cam tâm. Trong lúc nhất thời không kìm được tức giận: “Lão tử không đến ổ rùa đen nhà ngươi! Không giết được con rùa già, trước xử lý mấy con tiểu vương bát với lính tôm tướng cua!
Thế là, trong đêm hôm khuya khoắt. Phủ đệ Hà lão, đột nhiên không chút dấu hiệu mà bốc lên đại hỏa ngập trời.
Trận đại hỏa này, khác với những nhà trước.
Cơ hồ nay lúc bắt đầu thiêu đốt, đã phủ lấy toàn bộ phủ đệ.
Liệt diễm bôc lên, cao tới trăm trượng!
Ngay khi hỏa diễm bốc lên, liền đã đại biểu, trận hỏa này tuyệt không cách nào dập tắt.
Trừ phi thiêu đốt sạch sẽ!
Trong mật thất, Hà Hán Thanh đang chữa thương, mấy tên cao thủ hộ vệ đột nhiên biến sắc, sau đó một người nhanh chóng bay ra ngoài.
Sau đó lập tức trở lại, sắc mặt khó coi:
- Hà phủ cháy lớn!
Hai tên thủ hộ lưu lại, còn lai sáu người cũng đi ra.
Lúc đi ra, đã thấy đại hỏa trùng thiên, đám lửa này như có sinh mệnh. Tung tăng nhảy nhót khắp các ngõ ngách Hà phủ, nơi nào đi qua, đều lưu lại ánh lửu ngút trời!
Mấy người đồng thời hét lớn xông lên, chỉ dùng một chiêu, hoàn toàn đánh tan đầu nguồn ngọn lửa. Nhưng sau khi hỏa diễm tản mất, lại không có cái gì. Một trận gió thổi qua, không còn chút vết tích.
Lập tức, gió thu lại gào thét trên không trung!
Gió trợ thế lửa, cả Hà phủ đều bắt đầu cháy rừng rực!
Mấy người mang theo sắc mặt khó coi tiến vào mật thất.
Đại hỏa trên mặt đất, đã không còn cách nào ngăn chặn!
Một lát sau, đến khi lửa đã đốt gần trụi hết, mới mạnh mẽ dùng huyền khí dập tắt, nhưng, toàn bộ Hà phủ đã thành một đống tro tàn! Người trong phủ, không một người đào thoát! Tất cả, đều đã bị đốt thành tro bụi!
Lúc này, trong lòng tất cả thủ vệ đều hiện lên một cái tên của một người.
Hỏa Tôn!
Chẳng nhẽ, thực sự vị Hỏa Tinh linh này không chết?
Trong mật thất, Hà Hán Thanh đột nhiên biến sắc, bỗng nhiên há miệng, oa một tiếng, phun liền hai ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, răng rắc một tiếng, mấy trăm khối huyền tinh liền hóa thành bột mịn.
Sắc mặt Hà Hán Thanh trở nên trắng bệch.
Vừa rồi động lòng một cái, tâm cảnh mất thăng bằng, suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Nội thương không những không giảm, thậm chí còn tăng thêm một phần! Trên mặt đất, còn có người nhà của Hà Hán Thanh a...
Giờ phút này, hết thảy đều táng thân trong hỏa quật!
Không có người may mắn!
- Hỏa Tôn!
Hà Hán Thanh hư nhược phun ra hai chữ:
- Lão phu với ngươi... Thế bất lưỡng lập!
Tám người chung quanh quay mặt nhìn nhau.
Hỏa Tôn, quả nhiên chưa chết?
Lại nói... Ngươi thiếu chút liền diệt hết mấy huynh đệ người ta, thế bất lưỡng lập là tất nhiên, không cần lúc này mới nói.
...
Sau một trận tìm kiếm này, Vân Dương mệt mỏi tới mức vừa về phòng liền nằm bệt xuống.
Nhưng Vân Dương lại cảm thấy cực kỳ bội phục Hà Hán Thanh này, người xấu như Hà Hán Thanh lại không để lại chút dấu vết nào, kiếp này của Vân Dương, mới gặp lần đầu!
Quá sạch sẽ!
Tất cả mọi thứ... Đều sach không kẽ hở!
Thậm chí trên đường Vân Dương trở về, hắn vẫn đang nghi ngờ.