Ta Là Chí Tôn

Chương 190: Truyền thuyết Thượng Quan



Hàn Sơn Hà vừa nói, liền đơn giản phá cục.

Những lời của Hàn Sơn Hà rất có đạo lý, Thượng Quan tướng môn đúng là được quân nhân trên toàn đại lục kính ngưỡng, điểm ấy là không thể phủ nhận, không thể nghi ngờ. Nhưng rốt cục là tướng trên chiến trường, mấy đời chém giết lẫn nhâu, hiện nay Thượng Quan tướng môn chỉ còn lại mẹ góa con côi, nam tử trưởng thành đều đã hy sinh cả, nhưng số tướng sĩ các nước chết dưới tay họ có thể nói là đếm không hết, mà những tướng sĩ bỏ mình này cũng có hậu đại, coi như trong lòng kính ngưỡng Thượng Quan tướng môn trung nghĩa, nhưng vẫn có mối thù không đội trời chung, hôm nay là buổi tế bái Thượng Quan tướng môn, trong lòng oán hận không đi, cũng là hợp tình hợp lý, khó mà chỉ trích.

Vân Dương vẫn lẩm bẩm, kỷ kỷ oai oai, đi trước dẫn đường, vừa đi vẫn vừa mắng: “Mấy tên khốn kiếp... Nói tới làm khách lại không tuân quy củ, thời điểm quan trọng như vậy là cố tình gây chuyện, tự nâng giá trị bản thân... Lão tử nguyền rủa đám hỗn đản các ngươi, ngủ một giấc rồi không thể dậy được nữa...”

“Chuyện quan trọng như vậy mà không xuất hiện, còn sống để làm gì? Mau mau chết sớm siêu sinh sớm cho rồi.”

Chúng tướng tức đến thở hổn hển, mắt trừng như linh, một cỗ cảm giác uất ức ngậm bồ hòn tự động sinh ra, len lõi trong tâm trí.

Cho dù muốn mắng lại, nhưng cũng khó chọn từ để mắng.

Đi một đường, Vân Dương cũng mắng thầm một đường, chúng tướng cơ hồ bị hắn lải nhải đến sụp đổ. Chuyến đi này, thực sự là chuyến đi phiền muộn cùng biệt khuất chưa từng có trong cuộc đời họ.

Đi Cửu Tôn phủ, bị mắng một đường. Đi Thượng Quan tướng môn, lại bị mắng một đường...

Con mẹ nó a, lần này chúng ta đến Ngọc Đường, cho đến tận nay, có vẻ như là bỏ tiền ra để bị mắng a...

Lần này, ngoại trừ tốn không ít tiền bạc ra, trên cơ bản, kế hoạch nào cũng chưa đạt thành. Ngoại trừ hao binh tổn tướng, thực lực đại tổn, ngoài ra, còn lại... Cũng chỉ có bị mắng...

...

- Đám tướng quân bốn nước kia giờ đang làm gì?

Hoàng đế Bệ hạ thư thái ngồi đối diện Thu Lão Nguyên soái:

- Nghe nói đêm qua, động tĩnh bên Cửu Tôn phủ cũng thật lớn a, toàn bộ Thiên Đường thành đều có thể cảm ứng được...

Thu Kiếm Hàn ngồi một bên, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên đầu vai run run đứng lên, không nhịn được mà cười đến nở hoa, vừa hé miệng, lại là một trận ho khan:

- Khụ khụ khụ... Ha ha khụ khụ khụ... Ha...

Hoàng đế Bệ hạ trợn trắng mắt, lẳng lặng nhìn lão già này lên cơn.

- Có lẽ Bệ hạ không biết...

Lão Nguyên soái cười nửa ngày mới kìm lại được, có điều thân thể vẫn run rẩy, nhìn như tùy thời đều có thể nhếch môi mà cười:

- Cửu Tôn phủ tự nhiên vững như đại sơn, nghe nói bọn hắn để lại rất nhiều cao thủ trong đó, ngay cả đệ nhất cao thủ Đại Nguyên, Vân Hải Thần Long Lương Vân Kỳ cũng nằm lại trong đó, quả là khiến người vui sướng!

- Bất quá có một chuyện khác, khiến lão phu không thể khống chế nổi sự hưng phấn trong lòng. Không thể không nói, ánh mắt của Hàn Sơn Hà cũng thực quá độc, hắn vừa liếc đã có thể thấy tiểu gia hỏa Vân Dương khó lường, liền muốn tên này làm dẫn đường cho bọn hắn... Thực sự là chọn đúng người a.

Hoàng đế Bệ hạ buồn bực nói:

- Sao lại là chọn đúng người?

- Khụ khụ... Ha... Nghe nói, tiểu tử Vân Dương này sắp đùa chết đám sứ đoàn các nước...

Thu Kiếm Hàn thở không ra hơi:

- Tiểu tử này quả là nhân tài, kỹ năng miệng lưỡi tuyệt đối có thể ngạo thị thiên hạ, vô địch vũ nội, nghe nói....

Thu Lão Nguyên soái cũng thực kiên nhẫn, trực tiếp đem toàn bộ hành động của Vân Dương một năm một mười kể lại.

Con mắt của Hoàng đế Bệ hạ càng lúc càng mở lớn.

- Hắn trực tiếp dùng hai chữ kỹ viện mà khiến đám gia hỏa kia phải điên đầu? Lại còn củng cố mối thù chung của dân chúng, sĩ khí ngưng tự chưa từng có?!

- Hắn còn đúng trước cửa Cửu Tôn phủ, mắng đám tướng chư quốc tới cẩu huyết lâm đầu, một đám cũng không nói lại được lời nào?

- Đi một đường, mắng một đường?

- Sau đó còn bán rượu, kiếm một chút tiền phi nghĩa?

- Đến bây giờ vẫn còn đang mắng? Mắng đám tướng lĩnh các nước như mắng cháu trai?

Từ đầu cho đến hiện tại, Hoàng đế Bệ hạ cười đến phá tung đại điện, quanh quẩn trên không trung hoàng cung, khiến cho tất cả mọi người nghe được tiếng cười đều phải giật mình kinh hãi.

Có vẻ như đã rất lâu, không được thấy Hoàng đế Bệ hạ cười vui như thế, hôm nay có gì đó không đúng a?

Tiếng cười kia, quả thực là vui mừng hết sức, nhưng cũng thất thố quá mức!

Đến cùng có chuyện tốt gì đây?

Có thể khiến Hoàng đế Bệ hạ thất thố như vậy, chắc chắc là một chuyện tốt rất lớn?!

Sau khi cười đáp, Hoàng đế Bệ hạ có chút thở không ra hơi, nhất là nghe Lão Nguyên soái không ngừng bắt chước điệu bộ mắng chửi người của Vân Dương, chơi xấu, cố ý trở mặt, bạo tạo... Một giây trước kết giao bằng hữu, một giây sau đã chửi mẹ người ta... Đủ loại việc ác, Hoàng đế Bệ hạ cười cười, cười đến suýt nữa là tắc thở.

Đã nhiều năm như vậy, hôm nay đúng là ngày vui sướng nhất!

- Hôm nay hẳn là không có chuyện gì. Chỉ là đi bái anh linh tướng môn, tin rằng đám gia hỏa này cũng không dám hành động càn quấy ở tướng môn a.

Hoàng đế Bệ hạ cười ha ha:

- Bất quá, Trẫm có chút chờ mong, nếu gia hỏa Vân Dương này tiếp tục dẫn đường thì sẽ như thế nào? Lão Thu, sai người chú ý, tùy thời báo cáo tình huống.

Thu Lão Nguyên soái cười đến không nhìn thấy mặt trời:

- Bệ hạ yên tâm, chuyện vui như thế, lão phu sao có thể buông tha... Thậm chí lão phu còn an bài ám vệ, giăng trên khắp nẻo đường mà bọn hắn muốn đi! Nhất định phải ghi chép mỗi chuyện của bọn chúng, sau đó lại đến báo lại cho lão phu. Tốt nhất, là nhớ kỹ cả biểu lộ của tiểu tử Vân Dương kia, đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy vở kịch này, không khỏi có chút cảm giác ngọc bị tì vết a...

Hoàng đế Bệ hạ có chút ngạc nhiên, lão già này không phải có chút chuyện bé xé ra to a.

Vì chút chuyện như vậy, lại có thể xuất động nhiều Ám vệ như thế?

Nhưng, vở kịch thế kỷ như này, xuất động Ám vệ trợ diễn, cũng không tính là quá lãng phí a!

- Cả đời lão phu cũng không gặp được chuyện cười thư thái đến thế, đương nhiên muốn thu thập nhiều tư liệu một chút, lúc buồn bực nghĩ lại, tự nhiên sẽ thấy ý chí sáng sủa, không còn sầu não...

Thu Kiếm Hàn cười hắc hắc. Giờ khắc này, Lão Nguyên soái cười có chút hèn mọn...

Hoàng đế Bệ hạ ho khan một cái, nghiêm túc nói:

- Sau khi ghi chép tốt, gửi lại một phần cho Trẫm, Trẫm muốn kiểm tra xem các ngươi có dùng việc công để làm việc tư hay không, biết chưa?!

Ân, hóa ra vị Thiên Cổ Nhất Đế nào đó cũng là một nhân vật bụng dạ xấu xa, ngoài mặt nghĩa chính ngôn từ, kỳ thực lại có ý nghĩ khác.

...

Đối mặt với liên quân chư quốc bái phỏng, tướng môn tiếp đãi, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt.

Nói tóm lại, chính là đúng quy đúng củ. Có điều, trong tướng môn, Vân Dương cũng trung thực hơn nhiều, nói cũng không nói được vài câu.

Nói thật, trước mặt vị lão thái thái của tướng môn kia, Vân Dương cảm thấy có chút nhát nhát tự tận trong lòng. Luôn có cảm giác, không vung được tay chân cho đã...

Thượng Quan Linh Tú dẫn các vị tướng quân, đến bái từ đường. Có một vài vị tướng cảm thấy đặc biệt hứng thú với giáo trường nhỏ của Thượng Quan gia, vòng qua vòng lại rất nhiều lần.

Nhìn thập bát ban binh khí, bị vuốt ve đến sáng loáng, tựa như bôi lên một tầng sáp dầu, nhìn mặt đất giáo trường bị giẫm đạp cả trăm năm, đến nay còn cứng hơn sắt thép.

Nhìn từng dãy bài vị im lặng không lời.

Nhìn chuyện cũ của từng tộc nhân Thượng Quan gia...

Tất cả các tướng quân, đồng thời trầm mặc.

“Thượng Quan Thắng, 15 tuổi thành thân, 16 tuổi nhập ngũ, 18 tuổi thăng nhiệm tiên phong, 20 tuổi chiến tử Đông Cương...”

“Thượng Quan Kiệt, 18 tuổi nhập ngũ, mùa đông cùng năm, vì giải cứu đồng bào bị vây nhốt, suất lĩnh ba trăm kỵ binh xông doanh trại địch, chết dưới loạn tiễn, hài cốt không còn...”

“Thượng Quạn Đông, 16 tuổi phong hàm thiên tướng, 18 tuổi bổ nhiệm chủ tướng, 22 tuổi thống lĩnh một phương, 25 tuổi phong hiệu phó soái tam quân, 28 tuổi chủ soái Đông quân, 32 tuổi trở thành Đại soái Ngọc Đường, 35 tuổi bị tên lạc ám hại...”

“Thượng Quan Thiên Nam, 17 tuổi thành thân nhập ngũ, cùng tháng chiến tử Hắc Thạch quan...”

“Thượng Quan...”

Chúng tướng hãi nhiên phát hiện. Nam đinh Thượng Quan gia, chưa từng có người nào qua hai mươi mới nhập ngũ, bình thường đều là 16~17 tuổi liền ra chiến trường, sau đó bách chiến công huân, chinh bào máu nhuộm, da ngựa bọc thây.

(Chiến đấu, Vinh quang, Hy sinh)

Sau khi xuất chiến, chuyện tử vong trong cùng năm chỉ là rải rác. Đó thực là do vận khí không tốt, hoặc bị bố trí. Đại bộ phận đều có thể tấn thăng từng bước, tích lũy công huân, trở thành tướng quân, trở thành Đại tướng quân, trở thành Nguyên soái...

Nhất là là một người, người này đối với chúng tướng mà nói, quả như sấm đánh bên tai.

“Thượng Quan Vô Địch,... 28 tuổi đảm nhiệm vị trí tiên phong tướng Tây quân, vì huynh đệ kết nghĩa bị trúng mai phục, đơn thương độc mã trùng kích 20 vạn đại quân Tử U, giết tử đông tới tây, từ tây về đông. Tới tới lui lui giết tới bảy vòng, chém địch hơn vạn, lại bởi chiến mã kiệt lực, mã thất tiên đề, cuối cùng chết dưới vạn tiễn bủa vây...

Ghi chép này, khiến mấy vị tướng lãnh Tử U cảm thấy ngưng trọng, mà Tử Nguyên Long Nguyên soái của Tử U lại cảm thấy vô cùng khó coi.

Một vị tướng quân râu tóc bạc phơ khác của Tử U, Vương Ngọc Đường lộ ra một tia thổn thức:

- Năm nay lão phu 93 tuổi... Trong quân cũng thuộc hàng tuổi cao... Lúc Thượng Quan Vô Địch xông trận, năm đó lão phu mới 19 tuổi, bất quá cũng chỉ là một tên Ngũ trưởng, xuất lĩnh năm huynh đệ... Cho dù đã qua 74 năm, nhưng trận chiến ngày đó với lão phu vẫn còn mới mẻ, mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, tựa hồ lại có thể thấy Vô địch chiến tướng năm đó, thúc ngựa cầm thương, cường thế bá đạo...

- Năm đó, Thượng Quan Vô Địch cưỡi Tê Phong Thiểm Điện Thú, nắm Bá Vương Duệ Kim Thương. Một người một ngựa, tung hoành thiên quân vạn mã. Tới lui như gió, bễ nghễ tam quân... Cảnh tượng đó... Uy phong cỡ nào...

- Một mình hắn đứng trước vạn quân, đối diện 20 vạn đại quân Tử U nói: Không cho phép dựng soái kỳ, nếu không chém xuống!

- Lúc ấy, đại soái sao có thể bị hắn uy hiếp? Tức thời soái kỳ bay lên cao ngút, uy thế cuồn cuộn. Nhưng ngay lúc soái kỳ chuẩn bị tung bay, Thượng Quan Vô Địch đơn kỵ xông trận, lướt quan vạn quân, vọt tới dưới soái kỳ, một kiếm chém đứt, chợt quay lại, chớp mắt liền vô tung, như vậy, trong một tháng, tuần tự chém đứt 17 cán soái kỳ! Khiến đại soái lúc đó tức đến hộc máu mà chết...

- Lúc ấy, sự dũng mãnh của Thượng Quan Vô Địch, thiên hạ vô song.

Hàn Sơn Hà ở bên nói khẽ:

- Anh hùng như vậy, tại sao lại xông vào tam quân đến bảy lần, ngay cả sinh mệnh của bản thân cũng mài đến chết? Đến cùng là vị huynh đệ kết nghĩa nào... Có thể khiến hắn làm như vậy?

...

------------

Phóng tác: xonevictory