Ta Là Chí Tôn

Chương 272: Một đao chặt đầu



Kiếm quang chợt hiện lao tới như thủy triều, đem theo xu thế không gì ngăn nổi mà điên cuồng xông tới.

Áo trắng, kiếm quang như tuyết.

Trong nháy mắt Đao Tôn Giả liền có thể biết đối phương là ai, phẫn nộ quát:

- Bạch Y Tuyết, ngươi muốn chết!

Bạch Y Tuyết mặc dù dương danh trong mười vị trí đầu Kiếm Khách bảng, nhưng nếu muốn so với Đao Tôn Giả, chênh lệch cũng không phải lớn bình thường, thậm chí không nói tới Đao Tôn Giả, ngay cả Hà Hán Thanh ở trạng thái đỉnh phong, muốn giết Bạch Y Tuyết cũng không phải việc khó, nhưng lúc này Hà Hán Thanh đã hoàn toàn mất hết chiến lực, Đao Tôn Giả cũng đã chiến đấu cả nửa đêm, hơn nữa đối thủ của hắn đều là siêu cấp cao thủ có cấp bậc tương ứng, vừa rồi để chạy ra cũng thi triển bí pháp nên hao phí rất lớn nguyên khí, lúc này cơ hồ cũng đã gần đến trạng thái nổ mạnh hết đà, thể lực cũng không còn được bao nhiêu.

Còn Bạch Y Tuyết vẫn luôn được nghỉ ngơi dưỡng sức, trong lúc nhất thời Đao Tôn Giả cũng không thể bắt được đối phương.

Kiếm khí của Bạch Y Tuyết như sương như tuyết, khí thể trực tiếp kéo lên đến đỉnh phong, lãnh đạm nói:

- Mặc dù tu vi của ngươi vô cùng cường hãn, hơn xa ta, thậm chí còn cao hơn cả Hà Hán Thanh lúc toàn thịnh, cây đao của ngươi lại càng xuất thần nhập hóa, thầy uy khó lường, nếu là ngày thường, e là ta có thể chống lại ba năm mươi chiêu của ngươi cũng đã có thể coi là vạn hạnh, chỉ tiếc, hiện tại ngươi cũng sắp đến lúc sức cùng lực kiệt, khó có thể chống tiếp. Hiện tại ngươi đã không thể gánh nổi Hà Hán Thanh, chỉ cần ngươi giao Hà Hán Thanh cho ta, từ đây thiên nhai cách trở, giang hồ gặp lại. Nếu không nghe ta khuyến cáo, lại bị ta giết chết, không khỏi có chút oan uổng a.

Đao Tôn Giả thốt nhiên cả giận nói:

- Thứ chuột nhắt dậu đổ bìm leo, chỉ bằng ngươi cũng xứng kêu gào trước mặt lão phu?!

Nói rồi hít một hơi thật dài, đột nhiên đứng thẳng, đao trong tay đón gió bổ xuống, khí thế cường thịnh chưa từng có.

Bạch Y Tuyết thét dài một tiếng, trường kiếm trong tay hóa thành bông tuyết đầy trời, phiêu phiêu rơi xuống.

Đương đương đương...

Đao kiếm liên tiếp tương giao, Bạch Y Tuyết chỉ thấy từng lần đao kình trùng kích, chẳng khác nào từng nhát đại chùy, hung hăng đập lên lồng ngực hắn, trong lúc nhất thời, sinh ra cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt.

Tu vi của người trước mắt, quả là cao thâm đến mức độ khiến người phải thấy khủng bố, sợ hãi.

Rõ ràng đã rơi vào thảm trạng như vậy, lại còn có thể phát huy sức chiến đấu vượt cả hắn!

Như vậy, há có thể chỉ dùng hai chữ cao minh để hình dung!

Bạch Y Tuyết thấy nếu bản thân tiếp tục chính diện đối kháng, tuyệt đối khó mà chống lại Đao Tôn Giả, đao công cuồng mãnh, đập Bạch Y Tuyết không ngừng lui bước. Dao quang buộc kiếm ảnh, vừa đuổi vừa đánh, một người lui, một kẻ tiến, chỉ cần một lát, cũng đã bước đến bên cạnh rừng cây!

- Giết!

Một tiếng rống lớn.

Một đạo kiếm quang đột nhiên lao ra từ dưới đất, Phương Mặc Phi mặc áo đen che mặt, tựa như một đầu Cự Long lão ra từ hắc ám.

Hắn đưa trường kiếm như một cây gậy, hung hăng nện xuống đất.

Đối với cao thủ siêu phàm thiên biến vạn hóa như Đao Tôn Giả, nhất định không thể so đấu kỹ xảo. Chỉ có thể thừa dịp thân thể hắn suy yếu, lấy cường lực phá vỡ.

Đao Tôn Giả hừ lạnh, đao trong tay có chút chếch đi, một đạo đao mang trực tiếp bay ra, chính xác ngăn cản kiếm của Phương Mặc Phi.

Đạo đao quang kia cũng không dừng lại ở đó, càng tực tiếp đảo ngược lại nghịch tập, “Hô” lập tức lưu lại một vết thương thật sâu trên ngực Phương Mặc Phi, máu tươi bắn ra tung tóe.

Chỉ một kích này, Phương Mặc Phi đã thụ thương không nhẹ, nhưng dường như hắn hoàn toàn không thèm quan tâm đối với thương thế bản thân mình, trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo quang hoa huyết sắc từ miệng bắn ra ngoài.

Đan Tâm Ngọc Kiếm Phương Mặc Phi!

Mặc dù Phương Mặc Phi đã mất Ngọc Kiếm, nhưng Đan Tâm vẫn còn đó!

Ngày hôm nay, rốt cục phát ra sát chiêu trí mệnh của bản thân!

Biến cố này, lại khiến Đao Tôn Giả cảm thấy ngoài ý liệu, đao quang đã ở bên ngoài, Bạch Y Tuyết lại lao tới dây dưa như điên, trường kiếm bộc phát cực hạn, tựa như vạn đạo bông tuyết đang bay múa, có điều từng mảnh đều ẩn chứa sát cơ.

Sau khi Phương Mặc Phi phát ra quang hoa huyết sắc, tai họa đã đến sát nách Đao Tôn Giả, tốc độ lại mau chóng vô cùng, căn bản không kịp cho hắn cơ hội ứng biến ngăn cản, hơi suy nghĩ, đầu gối bỗng nâng lên, phù một tiếng đè vào phía sau lưng Hà Hán Thanh, đồng thời buông nhẹ tay, thân thể Hà Hán Thanh cứ vậy bay ra ngoài, nghênh tiếp đoàn quang hoa huyết sắc.

Trong lúc nguy hiểm, Đao Tôn Giả ngang nhiên lấy Hà Hán Thanh ra làm tấm chắn!

Mặc dù Hà Hán Thanh rất quang trọng, nhưng trước mặt sống chết, có quan trọng đến đâu cũng không thể quan trọng bằng cái mạng của hắn.

Trước bước ngoặt nguy hiểm, Đao Tôn Giả tự nhiên có thể biết cái nào nên lấy, cái nào nên bỏ.

Cùng lúc đó, đao quang cũng lần nữa ngưng tụ, hung hăng bổ vào trên kiếm của Bạch Y Tuyết.

Toàn bộ thân thể Bạch Y Tuyết chấn động như bị điện giật, dây dưa cong vẹo bay ra ngoài, chỉ có điều Đao Tôn Giả cũng không dẽ dàng, thân thể cũng cùng lúc bay ngược lại, há miệng, một ngụm máu tươi cứ thế phun ra, hai lỗ tai như nghe thấy trăm ngàn tiếng trống, ngũ quan thất khiếu đồng thời phun tơ máu.

Đao Tôn Giả đem lực đạo của bản thân phân làm hai, vừa chú ý Phương Mặc Phi, lại kích lại Bạch Y Tuyết, chiến lực trước mắt của hắn đã không mạnh hơn Bạch Y Tuyết là bao, hơn nữa lại phải phân lực thành hai phần, mặc dù vẫn có thể đánh bay Bạch Y Tuyết, nhưng cũng khiến bản thân tự tổn thương!

Hà Hán Thanh vốn đã hôn mê, lúc này bất ngờ bị hất ra, đau đớn hét lên một tiếng, sau khi phun một ngụm máu tươi thì bắt đầu tỉnh lại, trong nháy mắt, lại đã thấy một đạo quang hoa huyết sắc chém tới.

Tốc độ nhanh đến cực điểm.

- Đao Tôn ngươi...

Trong nháy mắt Hà Hán Thanh có thể hiểu rõ tất cả, nhất thời cố gắng mắng to, nỗ lực đè khí, dùng một chút sinh lực cuối cùng đẩy thân thể vọt lên.

Phốc!

Đao quang huyết sắc nhanh như chớp chui vào ngực Hà Hán Thanh.

Toàn thân Hà Hán Thanh chấn động lần nữa, trên mặt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

Đạo đao quang quyên qua thâm thể hắn, thế đi không giảm tiếp tục chém tới Đao Tôn Giả.

Nhưng đao quang đã lóe lên.

Coong!

Quang hoa huyết sắc bỗng run rẩy, xoay tròn một cái, thế mà vặn vẹo vèo một cái bay trở về.

Mà Phương Mặc Phi cũng đã phun máu tươi, trực tiếp ngã xuống đất. Thậm chí so với Hà Hán Thanh còn chạm đất sớm hơn.

Tu vi của hắn thực kém Đao Tôn Giả quá xa, sau một kích nỗ lực, rốt cục cạn sức duy trì.

Thân thể Bạch Y Tuyết lê đi vài chục trường, há miệng hộc ba ngụm máu tươi, thần sắc uể oải, chiến lực duệ diệt.

Thân thể Đao Tôn Giả xoay tròn trên không trung, đao quang nhanh chóng hóa thành gió lốc, đuổi theo thân thể Hà Hán Thanh.

Tu vi của hắn vô cùng thâm hậu, chỉ mất một giây hồi khí, chiến lực cơ bản hồi phục được vào phần, sát cơ đã qua, vẫn phải cố gắng mang Hà Hán Thanh rời đi.

Hà Hán Thanh lại lần nữa rơi xuống một đống hỗn loạn, lần này so với trước đó càng thêm thảm hơn, ngay cả một chút năng lực tự chủ xoay người cũng bị tước mất.

Đao Tôn Giả liếc mắt, đưa tay tóm lấy quần áo Hà Hán Thanh...

Đột nhiên, một đạo đao quang diễm lệ lóe lên, cắt giữa Đao Tôn Giả cùng Hà Hán Thanh.

Đao quang chói lọi, tựa như một đạo lưu tinh xuất hiện trong Tinh Hà.

Đao khí tràn đầy Đại Đạo chi khí đường hoàng, đao quang lướt qua, Thiên Mệnh sở quy, đao quang hướng tới, mệnh trung chú định!

Lại còn có người ẩn tàng phục kích!

Đao Tôn Giả giật nảy cả mình, lập tức thu tay, hắn có thể cảm hận được sát khí thấu xương trong ánh đao chợt hiện kia, tâm niệm nhanh như thiểm điện, lập tức lui lại.

Xoát!

Một đao đao quang sắc bén xẹt qua bụng dưới Đao Tôn Giả, cảm giác đau nhức kịch liệt lóe lên trong đầu.

Đao Tôn Giả quát to một tiếng, trong mắt dâng lên thần sắc kinh hãi.

Phải là đao thế nào mới có thể xuyên qua huyền khí hộ thân mà tổn thương bụng dưới của hắn?

Trong một cái chớp mắt chần chờ, Đao Tôn Giả không ngờ lại cảm thấy áp lực trong lồng ngực đột nhiên tăng mạnh, tựa hồ như lục phủ ngũ tạng đều như muốn chui ra từ vết thương, Đao Tôn Giả hoảng hốt một trận, nhanh chóng xé ra một mảnh vải, chăm chú buộc vết thương lại.

Huyền khí như không cần tiền mà vận khởi toàn bộ, toàn bộ đưa đến bưng lấy vết thương, mãi cho đến khi không còn cảm thấy cảm giác nguy hiểm nữa, lúc này mới rốt cục yên tâm.

Có điều, ngay khi Đao Tôn Giả ngẩng đầu lên lần nữa, đã thấy một đạo đao quang, ưu nhã hiển hiện trong cổ Hà Hán Thanh.

Hắn trơ mắt nhìn, đầu Hà Hán Thanh cứ vậy mà bay lên, bị người kia ôm đồm vào trong tay.

Thân thể mất đầu như cái bao tải bị quẳng xuống đất, hai cái cẳng chân vẫn con rút hai lần.

Chiêu thức mà đột nhiên xuất hiện chém ra, là một chiêu mạnh mẽ mà cuộc đời này của Đao Tôn Giả chưa từng được thấy.

Gọn gàng!

Một đao chặt đầu!

Hà Hán Thanh chết rồi.

Đao Tôn Giả nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Từng ấy năm tới nay, Tứ Quý lâu lần đầu tiên có cao tầng như tứ đại tôn chủ bị giết.

Ngay cả lúc đối mặt với Lăng Tiêu Túy, Tứ Quý lâu cũng chưa từng chịu tổn thất lớn như vậy.

Mà bây giờ, Xuân Hàn Tôn Chủ một trong tứ đại tôn chủ lại bị giết trước mặt hắn.

Đao quang lại lóe lên, Đao Tôn Giả cảm giác được, một cỗ đao khí sắc bén đang bay tới chỗ hắn, hơn nữa, lại ẩn ẩn có xu thế khóa chặt bản thân hắn.

Hiện tại nội ưu ngoại hoạn, không sai biệt lắm cũng đến lúc dầu hết đèn tắt, nếu tiếp tục ở lại, sợ là cũng phải rơi vào kết cục như Hà Hán Thanh.

Từ khi Sâm La đình đánh giết, liền bắt đầu không ngừng có từng đợt từng đợt chuẩn bị...

Mỗi một lần, đều xuất hiện ngoài dự liệu.

Một lần lại mạnh hơn một lần!

Đạo đao quang cuối cùng, càng trực tiếp vượt qua hiểu biết của Đao Tôn Giả đối với Đao đạo.

Lúc này chiến ý của Đao Tôn Giả đã hoàn toàn duệ diệt!

Ai biết đối phương còn có chuẩn bị càng cường đại hơn ở phía sau hay không? Lại nói, Hà Hán Thanh đã chết, ở lại liều mạng còn có ý nghĩa gì?

Đao Tôn Giả hét dài một tiếng, một đạo đao quang phóng lên tận trời, trong nháy mắt xông lên tầng mây, lóe cái biến mất.

Xa xa một âm thanh oán độc truyền về.

- Sâm La đình, Xuân Thu Môn! Chuyện này còn chưa xong đâu!

Chưa xong?

Vân Dương từ từ hiện thân giữa hư không, sờ soạng trên người Hà Hán Thanh một cái, hừ một tiếng:

- Chúng ta đi!

Nói liền đi, mang theo Phương Mặc Phi cùng Bạch Y Tuyết, nhanh chóng rời đi.

Chưa xong? Ta còn sợ các ngươi cho xong đấy!

Ba người Vân Dương nhanh chóng biến mất trong rừng cây.

Chỉ một lát sau, một trận minh vụ cuồn cuộn bay tới, Thập Vương Sâm La đình rốt cục chạy tới nơi. Đám người bọn hắn thực sự không có ai giỏi về tốc độ, mà chuyện bên này lại xảy ra quá nhanh, chờ khi bọn hắn tới, hết thảy đã kết thúc.

Cho nên khi mười người bay tới, chỉ thấy một cái bóng mơ hồ biến mất trong rừng cây, bốn phía chỉ còn lại khung cảnh yên tĩnh.

Trên mặt đất, chỉ còn lại một bộ thi thể không đầu.

Mười mấy người cùng hít vào một ngụm khí lạnh.

Thi thể kia...

- Đây là Hà Hán Thanh!

Thân thể Tần Quảng Vương hạ xuống xác nhận, đột nhiên kinh hô một tiếng, có chút giống như hòa thượng ngốc sờ đầu không thấy não.

Thi thể không đầu kia đúng thực là của Xuân Hàn Tôn Chủ Hà Hán Thanh!

Nhưng...