Ta Là Chí Tôn

Chương 277: Bảo đồ Da rồng



Sinh mệnh nguyên khí trong không gian sinh tồn của Lục Lục nồng đậm đến cực điểm.

Trước giờ đều là Lục Lục cướp linh khí của thứ khác, còn chưa bao giờ bị thứ khác cướp lại.

Nhưng khối ngọc bội này lại có thể.

Mặc dù chỉ cần Lục Lục không trực tiếp phun lên miếng ngọc bội, ngọc bội cũng không chủ động cướp đoạt, chỉ an tĩnh bất động.

Nhưng chỉ cần Lục Lục phun qua nó, lập tức bị nó hấp thu!

Lục Lục đối với chuyện này đương nhiên vô cùng kinh ngạc.

“Ấy da da...”

Lục Lục non nớt kêu lên, lại lần nữa nhấc ngọc bội lên, lập tức vèo một cái...

Ném?

Vân Dương nhìn miếng ngọc bội bị ném ra không gian thần thức, không khỏi cảm thấy mộng bức.

Bất kể thế nào, dù sao đây cũng là một khối mỹ ngọc a?

Lục Lục từ trước đến nay cái gì cũng súc, đồ ăn với nó luôn trong trạng thái thiếu thốn vậy mà cũng không cần?

“Ấy da da...”

Lục Lục vung vẩy dây leo, hay đầu dây leo thế mà tách ra làm hai, gục xuống. Cực kỳ giống một người mở hai tay, làm vẻ bất đắc dĩ.

Không thể hấp thu được thì cũng thôi đi, ngược lại còn muốn hấp thu sinh mệnh khí tức của ta, giữ hắn lại làm gì?

- Là đồ tốt, nhưng ngươi không thể hấp thu?!

Tròng mắt Vân Dương cơ hồ trừng ra ngoài.

Khối ngọc này tuyệt đối là đồ tốt, năng lượng bên trong càng thêm tràn trề, nhưng Lục Lục cũng không thể hấp thu?

Vân Dương gãi gãi đầu.

Cái đồ chơi này xem ra là thứ tốt, hơn nữa còn là thứ tốt trong những thứ tốt!

Chỉ là trước mắt không thể dòm ngó được bí mật trong nó mà thôi, nhưng vậy cứ để lại chờ cơ duyên đi!

Vân Dương thu khối ngọc vào trong ngực mình.

Hà Hán Thanh không thể nghiên cứu được, chưa hẳn hắn cũng không nghiên cứu ra a?

Đem ngọc bội tạm gác lại một bên, Vân Dương lại xem xét những vật khác.

Ánh mắt liếc xuống phía dưới, một cái túi nhỏ đập vào mắt Vân Dương. Vân Dương mở túi, phát hiện bên trong chỉ có một khối da rách, bên trên vễ vô số đường cong...

Khối da này thế nào mà có chút quen mắt a...

Ừm...

Vân Dương nhanh chóng nhớ tới khối da mà hắn lấy được từ chỗ của Hàn Vô Phi, có vẻ như cũng là cái bộ dạng này...

Hắn nhất thời dùng sức xé miếng da, phát hiện đúng như tấm kia, cũng không thể xé được, mềm dẻo dị thường!

Lại lấy khối da lấy được từ chỗ Hàn Vô Phi ra, sau đó đặt chung một chỗ, cẩn thân so sánh, phát hiện có một cạnh có thể nối liền, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

- Nhìn bộ dạng này... Xem ra chính là một khối bản đồ.

Vân Dương cau mày, tinh tế quan sát, lẩm bẩm:

- Gom hai khối này lại cũng chỉ là một góc mà thôi... Còn thiếu rất nhiều. Muốn thu được nội dung hoàn chỉnh trong bản đồ, ít nhất còn phải thu được năm miếng mảnh vỡ như vậy trở lên, mới có thể nhòm ngó mánh khóe.

- Hàn Vô Phi có một tấm, điều này cũng không có gì. Cấp độ của Hàn Vô Phi cũng không cao lắm, nhưng may mắn trùng hợp thu được một miếng tàng bảo đồ hay địa đồ thần bí gì đó, cũng không thể nói gì, nhưng món đồ đó chưa hẳn đã rất cao cấp... Nhưng vấn đề hiện giờ, Hà Hán Thanh vậy mà cũng có một tấm?!

- Hà Hán Thanh là ai, tấm bản đồ này có thể được hắn cất giấu, hơn nữa còn được hắn trân trọng, ngay cả trong lúc đào mệnh cũng không bỏ qua... Vậy chứng tỏ cũng không phải chuyện đùa!

Vân Dương nhạy bén phát hiện, cách mà Hà Hán Thanh bảo tồn miếng bản đồ này cẩn thận hơn Hàn Vô Phi nhiều!

Cái này cũng chứng tỏ một điều... Hà Hán Thanh rất coi trọng tấm bản đồ này.

- Thứ tốt nha.

Vân Dương thuận tay thu hai tấm đồ cùng ném vào không gian thần thức:

- Lục Lục, giúp ta giữ kỹ, nhớ là không được thôn phệ đó.

“Ấy da da? Ấy da da...”

Lục Lục đối với tính chất của hai tấm da này có vẻ như có chút ngoài ý muốn, dùng dây leo cẩn thận kiểm tra lại, đột nhiên kêu lên:

“Ấy da da, ấy da da, ấy da da...”

- Cái gì?

Vân Dương bỗng quay đầu:

- Ngươi nói đây là da rồng?!

“Ấy da da”

Lục Lục khẳng định, dây leo vung vẩy, đặc biệt nghiêm túc gật đầu đáp lại.

“...”

Trong chốc lát, trong đầu Vân Dương dấy lên kinh đào hải lãng.

Da rồng!

Cái này lại là lấy da của một con rồng làm chất liệu chế tác bản đồ?!

Rồng!

Đại biểu cho cái gì?

Đó là Thần Thú trong truyền thuyết!

Phi thiên độn địa, không gì không làm được, siêu cấp Thần Thú uy lực mạnh mẽ, pháp lực vô biên, lịch đại Hoàng đế đều lấy rồng làm biểu tượng hoàng gia!

Trên thực tế, tuyệt đại đa số thời điểm, rồng trên Thiên Huyền đại lục chỉ tồn tại với tư cách truyền thuyết, tất cả mọi người đều biết rồng, nhưng lại không có mấy người thực sự được thấy rồng. Trước đây Vân Dương cũng cho rằng, rồng chỉ là một biểu tượng, không phải tồn tại thực.

Chỉ là truyền thuyết, chỉ là hư ảo, chỉ là thứ được tưởng tượng ra mà thôi!

Nhưng bây giờ, hai tấm bản đồ trong tay hắn, lại là da rồng?!

Vân Dương cảm thấy thế giới quan của bản thân như muốn bị lật đổ.

- Lục Lục, ngươi xác định chứ?

Vân Dương cảm thấy có chút chóng mặt, theo bản năng hỏi lại một câu.

Lúc này Vân Dương nói chung tựa như một người bình thường, đột nhiên được cho biết: trên đời có Thần tiên. Thứ đồ trong tay ngươi, chính là vật dụng của Thần tiên...

“Ấy da da!~”

Lục Lục bị Vân Dương hoài nghi, nhất thời có chút không vui vẻ.

Da của một đầu sâu nhỏ, ta có thể nhận lầm?

Hừ...

Vân Dương choáng một hồi, rốt cục xác nhận tình huống trước mắt.

Đây là da của rồng!

Là địa đồ chế tác từ da rồng!

Như vậy địa đồ này vẽ cái gì?!

Mà ai có thể đánh chết rồng? Không những đánh chết còn lột da?

Đối với da rồng mà nói, dùng để chế tác một tấm bản đồ, thực sự là phung phí của trời, thử nghĩ một chút, nếu lấy da rồng mà chết tạo một món giáp gia toàn thân, như vậy căn bản không cần sợ người ta làm thương tổn?

Người này thế mà chỉ chế một tấm bản đồ...

Vân Dương đột nhiên cảm giác, có vẻ như có một cái đại bảo tàng, đột nhiên đập vào đầu hắn...

- Bây giờ khoảng cách chạm tới bí mật kia còn tương đối xa xôi, phải lấy được mấy tấm bản đồ khác mới được...

Vân Dương sờ cằm, được một tấc lại lại mặc sức tưởng tượng muốn tiến thêm một thước.

Vốn dĩ hắn cũng không có quá nhiều tưởng niệm đối với tấm bản đồ của Hàn Vô Phi, nhưng hiện tại, lại đột nhiên thấy hào hứng dạt dào!

...

Ban đêm.

Trên quảng trường Thiên Đường thành, trước pho tượng Cửu Tôn, đột nhiên được bày một cái bàn cao, phía trên chỉ bày một cái đầy người!

Chủ nhân của đầu người... Đương nhiên là Hà Hán Thanh!

Bên cạnh có một tấm vải đỏ thẫm, phía trên dày đặc vết mực, nói rõ các loại tội ác của Hà Hán Thanh.

Tứ Quý lâu Xuân Hàn Tôn Chủ, nằm vùng Ngọc Đường vố số năm... Tầng tầng bố cục đối phó Cửu Tôn như thế nào, chuẩn bị âm mưu phương thức như thế nào...

Bao gồm cả mấy tên đồng đảng trước đó, tất cả đều là thuộc hạ trực hệ của Hà Hán Thanh...

Lúc đội ngũ tuần tra phát hiện tấm vải đỏ, đã sớm có không ít người thấy được, vội vàng thu lại, cấp tốc mang về nha môn.

Tin tức nhanh chóng khuếch tán.

Triều chính chấn động!

Sớm ngày hôm sau.

Bầu không khí tảo triều như đọng lại.

Hoàng đế Bệ hạ nổi trận lôi đình, giận không kiềm chế.

Tội ác trên tấm vải đỏ chỉ là da lông, một góc của băng sơn, tội trạng chân chính, sớm đã được đưa tới tay của Hoàng đế Bệ hạ cùng Thu Lão Nguyên soái, hai người vừa xem, liền thấy như bị ngũ lôi oanh đỉnh!

Hà Hán Thanh ở Ngọc Đường có thân phận địa vị như vậy, thế mà cũng có thể là gian tế Tứ Quý lâu?!

Nguyên lão tam triều, ba đời Đế sư?

Ngọc Đường văn tông, Nho môn lãnh tụ!

Người như vậy mà lại là kẻ cầm đầu mưu hại trụ cột đế quốc!

Ảnh hưởng mà chuyện này tạo ra, thậm chí những người có liên quan há chỉ có thể hời hợt từng đó? Quả là nhìn thấy mà giật mình, nghe thấy mà kinh sợ.

Hà Hán Thanh kinh lịch ba đời Ngọc Đường đế quốc, môn sinh vô số, sớm có thể xưng là thâm căn cố đế tại Ngọc Đường, chỉ riêng việc cắt ngang kết luận vụ lật án Thượng Quan tướng môn lần trước là có thể thấy được lốm đốm thực lực của hắn, bây giờ nếu tra tường tận... Chẳng khác nào... Một lần tẩy bài văn chúc quan viên Ngọc Đường!

Nhưng không tra không được.

Từ lần Lăng Tiêu Túy đột nhiên giáng lâm, cao tầng Ngọc Đường cũng đã sớm đem ánh mắt tập trung lên người vị lão thần tam triều này, Thái tử điện hạ cũng dần xa lánh chính vì lẽ đó, hiện tại thu được vô số chứng cứ, có thể nói là bằng chứng như sơn, Hà Hán Thanh rắp tâm hại người, là tên cự gian muốn diệt vong Ngọc Đường đế quốc, cái gọi là đại gian như trung, đại lừa như thật chính là như vậy!

Môn hạ của hắn, phụ thuộc của hắn, sao có thể không toàn diện loại trừ, cẩn thận phân biệt, quyết không thể nhân nhượng dù chỉ một chút, thà uổng chớ tung, trừ cho sướng!

- Từ trên xuống dưới, tất cả đệ tử, môn sinh, cấp dưới của Hà Hán Thanh...

Hoàng đế Bệ hạ gọi Hình bộ Thượng thư vào Ngự Thư phòng, sắc mặt âm trầm, phân phó:

- ... Toàn bộ tra cho trẫm, lần này... Thà uổng chứ không bỏ sót, tuyệt không nhân nhượng!

- Thần tuân chỉ!

Ngô Liệt lĩnh mệnh rời đi.

Hoàng đế Bệ hạ thở dài một hơi.

Hiện tại, cũng may là còn có Ngô Liệt, cái tên thần tử toàn cơ bắp tử trung với Ngọc Đường!

Bất kỳ vụ án này, giao cho Ngô Liệt, nhất định có thể thu được kết quả công bằng, sẽ không oan uổng bất cứu kẻ nào!

Mà chuyện này, cũng chỉ có Ngô Liệt mới có thể chân chính tra xét rõ ràng!

Toàn bộ Ngọc Đường, cứ vậy mà chấn động.

...

Sáng sớm, Vân Dương lại đến Thanh Vân phường.

Lúc này trên đường cái, đang có người của Hình bộ áp giải từng hàng phạm nhân, thong thả đi qua.

Chuỗi phạm nhân bị dây thừng xâu lại đều trông vô cùng bẩn thỉu, hiển nhiên đã ăn không ít đau khổ, nhưng mặc dù quần áo trên người cực kỳ dơ bẩn, nhưng nhìn kỹ có thể thấy chất liệu lại cực tốt, chứng tỏ trước đó sống không tồi.

- Đây đều là môn nhân đệ tử hoặc là những kẻ kết bè kết đảng với Hà Hán Thanh a? Động tác của Hoàng đế Bệ hạ đúng là cực nhanh, nếu đã là phụ thuộc gian nhân, chính là trừng phạt đúng tội, thiên lý rõ ràng, quả báo đã đến!

Vân Dương thầm nghĩ.

Thanh Vân phường.

Lần này Vân Dương gặp Vân Túy Nguyệt, vừa thấy đã ý thức được người trước mắt rất không bình thường.

Con ngươi Vân Túy Nguyệt không còn vẻ trong trẻo thanh thoát, ngược lại quanh quẩn một tia mê võng, tinh thần lộ vẻ hoảng hố, tựa như một người quanh quẩn trong mộng.

Vân Dương thấy dị trạng, không khỏi ngây người một chút, giật mình kinh hãi.

Chuyện gì xảy ra?

Trong ấn tượng của Vân Dương, cho dù Vân Túy Nguyệt có biết tin Ngũ ca chết, cũng chưa hẳn sẽ chán chường đến mức độ đó, hôm nay có chuyện gì vậy?!

- Nguyệt tỷ?

Vân Dương nhẹ nhàng kêu một tiếng, đã thấy Vân Tuý Nguyệt vẫn mê mang, thoáng như chưa nghe thấy, bất đắc dĩ lại kêu to hơn một tiếng:

- Tẩu tử?

- A...

Vân Túy Nguyệt lúc này mới giật mình tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn quanh quẩn bầu không khí giật mình lo lắng.

- Nguyệt tỷ, ngươi sao vậy? Ngủ không ngon sao?

Vân Dương hỏi.

Vân Túy Nguyệt mê vong cười cười, ôn nhu nói:

- Không có gì, tiểu đệ ngươi thường này bận rộn, chắc hẳn là có chuyện gì muốn nói hả?

Vân Túy Nguyệt không muốn nói?

Nhưng, đến cùng là xảy ra chuyện gì?