Ta Là Chí Tôn

Chương 286: Tuyệt đối không được khai



Từ lúc rạng sáng, Vân Dương đã bắt đầu tra hỏi Khương Trung, mãi cho đến bây giờ, cũng ròng rã qua nửa ngày. Mà hiện tại, bánh xe thời gian đã lăn đến thời khắc bóng đêm thâm thầm.

Ròng rã bảy canh giờ, Vân Dương dùng hết mọi thủ đoạn.

Phân cân thác cốt, tiệt kinh đoạn huyết, phần lạc thương nguyên.v.v. Phàm là những hình phạt tàn khốc mà Vân Dương biết đến, tất cả đều thay nhau ra trận, lần lượt chào hỏi cơ thể Khương Trung, thậm chí có rất nhiều chiêu còn được sử dụng không chỉ một lần.

Lúc này Khương Trung cũng đã hấp hối, lúc nào cũng có thể ô hô ai tai.

Nhưng Khương lão thái giám đứng trước sinh tử, mà ánh mắ nhìn Vân Dương vẫn hoàn toàn không mang theo một chút kính sợ, chỉ có giọng tràn đầy mỉa mai.

Khinh thường!

- Ngươi đừng hòng... Từ trong miệng ta, đạt được bất kỳ tin tức gì!

Khóe miệng Khương Trung không ngừng có máu tươi nhỏ xuống, dữ tợn cười:

- Vân công tử, Vân Hầu chi tử, hóa ra ngươi lại là Phong Tôn trong Cửu Tôn... Ha ha ha... Hiện tại lão tử rất sung sướng, rất vui vẻ, cho dù chết chắc, nhưng trước khi chết có thể xác định chân tướng của Phong Tôn, lão tử đã chết không oan, chết thật đáng giá!

- Lão tử đã thu đủ vốn để chết!

Khương Trung cười gằn:

- Ta biết ngươi muốn tư liệu tình báo từ ta, ta biết hết! Nhưng... Ngươi đừng có mơ lấy được bất cứ một chữ nào từ ta! Từng ấy năm tới nay, lão phu đã sớm nhìn thấu sinh tử, ngươi cho rằng chỉ cần tra tấn, là có thể khiến lão phu khuất phục? Hắc hắc... Buồn cười!

- Lão phu cũng không có điều kiện cho ngươi uy hiếp, lão phủ bao năm nay cô đơn, không chỉ không có thân quyến, ngay cả bạn bè thân thiết cũng không có! Coi như ngươi muốn áp chế, cũng không có đói tượng để áp chế... Hắc hắc...

Khương Trung vui vẻ cười to:

- Mặc dù cuối cùng lão phu nhất định phải chết trong tay của ngươi, nhưng... Chỉ cần thấy được cái bộ dạng vô pháp khả thi của ngươi với ta, cái bộ dạng thúc thủ vô sách, hữu tâm vô lực của ngươi, dù lão phu có bị hành hạ đến chết, trong lòng cũng vẫn cảm thấy thư sướng!

Vân Dương lạnh lùng nhìn lão già, tức giận trong lòng không giảm mà còn tăng.

- Ngươi sẽ nói!

Vân Dương cười nhàn nhạt, từng chữ bắn ra từ kẽ răng:

- Lão cẩu! Ngươi sẽ nói! Ngươi nhất định sẽ nói, ta cam đoan!

Khương Trung trào phúng nhìn Vân Dương:

- Chỉ nói mạnh miệng không có ý nghĩa, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa, mau mau xuất ra cả đi! Nếu chỉ là chút thủ đoạn như vừa rồi, thực sự quá mức bất nhật lưu, còn có chiêu trò gì mới hơn không? Tất cả đều dùng cả đi, để xem lão phu... Có thể đi vào khuôn khổ của ngươi hay không!

Vân Dương gật đầu:

- Xương cốt của ngươi đúng là đủ cứng, nói một câu trung thực, ta thực lòng rất hy vọng mấy khúc xương của ngươi có thể tiếp tục cứng rắn! Lão cẩu, ta cho ngươi biết, ngươi nhất tuyệt đối không được khai, nếu ngươi khai, ta sẽ rất thất vọng a!

Lời nói vừa ra, đã thấy Vân Dương chậm rãi duỗi tay, lòng bàn tay trắng noãn, những trong tay cũng không cầm hình cụ gì.

Vẻ trào phúng trong ánh mắt Khương Trung càng đậm.

Nhưng, tiếp đó, Khương Trung bỗng mở to hai mắt nhìn, bởi hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, trong lòng bàn tay Vân Dương, chậm rãi hiện lên một cỗ không khí mờ mịt xanh biếc.

Cùng lúc đó, một cỗ sinh mệnh chi khí tràn trề không gì đỡ nổi bành trướng, tràn ngập không gian mật thất.

Trong mắt Khương Trung toát lên thần sắc sợ hãi không biết tên.

Hiện tại hắn hoàn toàn không đoán được Vân Dương muốn làm gì, bởi, hắn chỉ mới ngửi được ngụm lục khí mờ mịt, lập tức cảm thấy thân thể chất đầy vết thương tra tấn đến mức không còn một miếng thịt lành lúc trước, trong nháy mắt không còn cảm thấy đau đớn.

Thay vào đó là cảm giác tươi mát, tinh thần uể oải lúc trước cũng phấn chấn hơn nhiều!

- Đây là thứ gì? Tại sao lại có thần hiệu như vậy?

Trong ánh mắt Khương Trung ánh lên một vòng cảnh giác, hắn đã ẩn ẩn đoán được con đường tiếp theo mà Vân Dương định đi, bỗng kêu lớn:

- Vân Dương, tên vương bát đản nhà ngươi, có gan thì giết ta đi!

Vân Dương tiếp tục thúc đẩy sinh mệnh năng lượng trong lòng bàn tay, thản nhiên nói:

- Lão cẩu, ta không ngại nói cho ngươi biết, chẳng những ta có thủ đoạn cấp tốc khôi phục thương tích, mà ta còn biết Di Hồn Đại Pháp, biết bí thuật thôi miên, càng có nghiên cứu đối với huyễn cảnh tinh thần... Những biện pháp này, vô luận dùng món nào đều có thể để ta thu hoạch được tin tức từ trong miệng ngươi! Ngươi cũng là hạng người có kiến thức rộng rãi, hẳn là có thể hiểu ta làm vậy là có ý gì! Đối phó với kẻ mất hết tu vi, ngũ chi không đủ, tâm cảnh lại thiếu hụt như ngươi, thực sự ta có mười vạn tám ngàn cách có thể khiến ngươi khai ra. Thật coi là đoạn tuyệt lục thân, không bạn không bè là ta không thể uy hiếp ngươi sao, quá ngây thơ?!

Trên gương mặt tuấn tú của Vân Dương lộ ra một tia cười nhe răng:

- Thế nhưng những thủ đoạn này ta sẽ không dùng trên người ngươi! Bởi những thủ pháp này đối với ngươi mà nói thì quá ôn hòa, quá nhân từ. Ta phải dùng thủ đoạn nghiêm hình tra tấn ngươi, sau đó lại khôi phục thương thế cho ngươi. Để cho ngươi một lần lại một lần nhấm nháp tư vị sống không được mà chết cũng không xong! Ta muốn dùng phương thức dài dòng này để ép hỏi ngươi! Ta rất chờ mong, hy vọng không làm phụ sự chờ đợi của ta, có thể nhẫn nại vĩnh cửu a!

- Quá trình này, càng dài càng tốt!

Hắn duỗi tay trái, nắm chặt lấy lỗ tay Khương Trung, chậm rãi dùng lực, trong sự thống khổ đến vặn vẹo của Khương Trung, sống sờ sờ từ từ xé từng chút một.

Sau đó lại thả về vị trí cũ, máu tươi vẫn chảy ra không ngừng.

Cùng lúc đó, sinh mệnh nguyên lực tinh thuần kia lập tức bị Vân Dương trút xuống lỗ tai Khương Trung.

Khương Trung chỉ thấy một cỗ sinh mệnh linh khí mênh mông kia từ lỗ hổng tiến vào thân thể, những nơi đi qua, kinh mạch đứt gãy nhanh chóng nối liền khôi phục, nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, miệng vết thương cũng nhanh chóng được khép lại.

Nhất là lỗ tai phải vừa được xé xuống, là vị trí được lợi trực tiếp nhất, đã truyền đến cảm giác ngứa ngáy.

Đó là dấu hiệu vân da bại lộ trong không khí, chúng tỏ vết thương sắp hoàn toàn khôi phục.

Hắn thậm chí còn cảm giác được, dục vọng ít ỏi của bản thân, dần đần chuyển thành sung túc, thịnh vượng, rõ ràng là một cảm giác thần hoàn khí túc.

Còn tinh thần, càng lúc càng vui vẻ, thư thái không thể tự kiềm chế!

Gần một canh giờ trôi qua...

Khương Trung kinh dị phát giác, lỗ tai mà hắn vừa bị xé xuống, thế mà đã mọc trở lại, ngoại trừ có chút xốp giòn ngứa ngáy, hoàn toàn không có chút gì khác biệt, châu liên hợp bích, tựa như chưa từng bị thương.

Toàn bộ các vết thương trên người hắn đã khép vảy.

Thậm chí một vài vết thương nhỏ đã tróc vảy, lộ ra da thịt hoàn hảo!

Nhưng đối với thần tích như vậy, Khương Trung hoàn toàn không thể vui vẻ, ngoại trừ khiếp sợ, trong đầu hắn cũng chỉ biết sợ hãi, cơn sợ hãi vô biên quanh quẩn trong lòng.

Bởi hắn hoàn toàn biết, Vân Dương tiếp đó sẽ làm như thế nào!

Khương Trung cúi đầu xuống, đột nhiên nhanh chóng thè lưỡi, dùng sức cắn mạnh!

Hắn muốn tự sát!

Lần này không phải giả vờ như trước mặt Hoàng đế Bệ hạ, mà thực sự muốn chết, tự kết thúc bản thân!

Hắn đã hiểu ý Vân Dương, người kia muốn lại tra tấn hắn lần nữa. Vì tra tấn hắn, ngay cả thần vật kỳ diệu như vậy cũng có thể không tiếc rẻ đem ra dùng.

Hận ý của Vân Dương đối với hắn thế nào, Khương Trung cũng không biết, nhưng không khó có thể tưởng tượng, đối mặt với hiện thực như vậy, hắn lần đầu sinh ra hoài nghi đối với ý chí của bản thân.

Cho nên hắn muốn tự sát, chết là hết, dùng cái chết đi thoát khỏi cơn ác mộng luân hồi này!

Cho dù ngươi có thần vật linh dị, có thể mọc thịt trên xương, nhưng ta không tin, ngay cả người chết mà ngươi cũng có thể cứu sống lại được!

Chỉ là hàm răng hắn mới cắn xuống, lại nghe ca một tiếng, hai hàm răng hắn lúc này cắn phải một cây đao.

Thiên Ý chi đao!

Cho dù chỉ trong sát na điện quang hỏa thạch, Vân Dương sớm đã đề phòng ung dung chém ra một chiêu, ngăn trở hàm răng của hắn, mà trong nháy mắt, cũng không biết từ lúc nào! Hàm răng dưới của Khương Trung đã bị Vân Dương đánh nát toàn bộ!

Chỉ có hàm trên vẫn hung hăng cắn xuống, chỉ tiếc là lại cắn trên Thiên Ý Chi Đao, không thể phát huy tác dụng.

Khương Trung vẫn không chịu từ bỏ, cố gắng vươn đầu ra trước, hiển nhiên là muốn mượn cây đao này để tự sát.

Nhưng cây đao kia sớm đã thu về, dường như so với lúc chém đao xuống lại càng thêm nhanh.

Vân Dương cũng không đáp lời, lập tức đập tới mười cái bạt tai, quất đến hàm răng vốn không trọn vẹn của Khương Trung không còn thừa một cái!

- Đến! Chúng ta chính thức bắt đầu!

Vân Dương lạnh lùng cười, đưa tay ra.

- Trước đó thấy ngươi rất có sức đề kháng với Phân Cân Thác Cốt Thủ, như vậy chúng ta bắt đầu đi vào từ lĩnh vực ngươi am hiểu nhất đi! Như vậy mới thú vị!

- Không nên khai, không nên yêu cầu ta tha, ta hy vọng ngươi có thể tiếp tục duy trì tôn nghiêm, giữ vững cái thân xương cốt cứng rắn này, mãi cho đến... Sống lâu trăm tuổi!

...

Trò chơi thú vị tiếp tục đến nửa đêm.

Khương Trung lại một lần nữa được Vân Dương dùng sinh mệnh chi khí cứu tỉnh, bất kể hắn quát mắt thế nào, cự tuyệt ra sao, sinh mệnh chi khí vẫn như giòi trong xương mà luồn lách vào cơ thể hắn.

Hắn hoảng sợ phát hiện, cơ năng trong cơ thể lần nữa được khôi phục lại!

Đây đã là lần thứ ba!

Khương Trung chậm rãi giương mắt lên, ánh mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vân Dương trước mắt mà như nhìn thấy ma quỷ yêu mị phía trước.

Bất kể Vân Dương có tra tấn như thế nào, nhưng chung quy vẫn không động vào mắt Khương Trung.

- Ta muốn để ngươi tận mắt nhìn thấy, nhìn thấy bản thân sống lâu trăm tuổi như thế nào!

Vân Dương nhìn chằm chằm vào con mắt Khương Trung, ôn nhu cười nói:

- Khương Trung, ta muốn để quãng đời còn lại của ngươi, luôn luôn phải sống trong hối hận, hối hận tại sao phải làm như thế!

Khương Trung không kìm nổi mà run lên.

Hắn là Ác Ma!

Cho đến tận bây giờ, Vân Dương đã hành hạ hắn nguyên một ngày một đêm, thế như nét mặt đối phương vẫn không chút biến hóa.

Trong mắt càng tràn đầy khoái ý, tràn đầy sự phấn khởi, tựa như nhìn hắn bị tra tấn đến biến giới tử vong, một lần lại một lần khôi phục, sau đó lại dày vò đến sắp chết, lại một lần nữa khôi phục...

Quá trình lặp đi lặp lại, khiến cho khoái cảm của tên Ác Ma trước mắt càng lúc càng mãnh liệt, sóng sau cao hơn sóng trước, nối nhau không ngừng!

Thậm chí Khương Trung còn hoài nghi, mục đích thực sự của người trước mắt này, sớm biết hết thảy, lúc này chỉ vẻn vẹn muốn tra tấn hắn mà thôi!

Hắn càng không nói, đối phương càng vui vẻ!

Càng nhiệt tình!

Càng có khoái cảm!

Đối phương thực sự muốn tiếp tục kéo dài tra tấn, mặc dù đúng là đối phương muốn thu được thông tin tình báo từ hắn, nhưng đối phương càng muốn hưởng thụ khoái cảm tra tấn hắn hơn!