Ta Là Chí Tôn

Chương 305: Cưỡng từ đoạt lý



- Sau khi người này kinh hãi nhận ra, hối hận vì bản thân lãng phí thời gian, dưới cơn nóng giận, trực tiếp ném bỏ dược cao mà mình mất bao công sức mới chế được, cứ như vậy mà cùng thê tử sống nốt quãng đời còn lại, đến lúc chết cũng không động lại một chữ y. Mãi cho đến trước khi thê tử hắn chết, nắm tay hắn nói... Năm đó, ta suy nghĩ đơn thuần... Dung nhan vĩnh trú chính là hạnh phúc lớn nhất cả đời của nữ nhân. Nhưng đến giờ ta mới biết, có thể cùng người mình yêu làm bạn đến cuối đời, mới là hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân!

- May mắn hạnh phúc cả đời của nữ nhân, ta đã sớm thu được, đó chính là làm bạn của ngươi. Cái gọi là tiếc nuối dung nhan không già, cũng không phải là tiếc nuối thực sự, với thứ phía trước, thứ phía sau đã không còn quan trọng.

- Nói xong câu đó, thê tử của hắn chết đi. Mà vị y sư này mới hiểu rõ, dù có Trú Nhan cao, dù cho dung nhan bất lão, thanh xuân vĩnh trú, nhưng, trong mắt thê tử hắn, cũng không bằng vợ chồng cùng nhau làm bạn, bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm...

- Sau đó, hắn lại tiếp tục nghiên cứu Trú Nhan cao kia, hắn nói, bản thân cùng thê tử bởi vì Trú Nhan cao này mà bỏ lỡ nửa đời. Nhưng Trú Nhan cao đã nghiên cứu ra, nếu bỏ đi thì thực lãng phí. Nếu hậu nhân có thể dùng đến, vậy liền có thể thỏa nguyện gắn bó, lại có thể dung nhan bất lão, thanh xuân vĩnh trú, mộng tưởng trở thành sự thực, để hai đại hạnh phúc đều được thực hiện.

- Bởi vì Trú Nhan cao này hắn phải trải qua chín lần sinh tử mới nghiên cứu dược, vì vậy dược cao liền có tên là Cửu Tử Trú Nhan cao!

Vân Dương nói khẽ:

- Lúc đầu Cửu Tử Trú Nhan cao đã hoàn mỹ, nhưng vị dược sư này vì kỷ niệm thê tử của mình, cố ý thêm Khô Hoàng Đằng. Bất kể là ai, bất kể thích chưng diện thế nào, chỉ cần sử dụng Trú Nhan cao, trong vòng ba năm, dung nhan tiều tụy, tựa như lão ẩu. Chỉ có đợi ba năm, mới có thể khôi phục dung mạo vốn có. Mà ba năm này cũng không phải uổng không, da thịt người dùng thuốc sẽ càng trở nên non mịn, dung mạo sẽ càng thêm xinh đẹp. Mà từ đây thanh xuân vĩnh trí, hồng nhan trường tồn!

- Thứ ta để các ngươi sử dụng, chính là Cửu Tử Trú Nhan cao.

Vân Dương nói:

- Trước khi vận dụng dược cao, vốn dĩ ta định hỏi ý kiến các ngươi, nhưng người truy sát các ngươi đã tới phụ cận Thiên Đường thành tìm kiếm... Tin rằng lấy năng lực của bọn hắn, nhất định có thể thu được tin tức Linh Tê từng đến chỗ ta, giữa chúng ta còn có giao ước...

- Cho nên lúc đó hắn nhất định sẽ tìm tới cửa, có dược cao này che lếp, đủ để khiến người kia không nhận ra các ngươi. Điều này là thứ nhất, còn thứ hai, ta chuẩn bị cho Lan tỷ cùng Linh Tê một chút lễ vật nhỏ, ừm, lễ gặp mặt, lễ nhỏ hy vọng hai người chớ chê.

Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan nhìn nhau.

Chân tướng là vậy sao?

Nghe được cố sự thê mỹ, trong lòng hai cô gái đều chất đầy sự cảm thông, nửa ngày không mở miệng nói chuyện, chỉ thấy trong lòng đầy nặng nề.

Cố sự này thật thê mỹ, dư vị cũng kéo dài.

Dược sư này vì thê tử mà tốn cả đời đi khắp thiên hạ tìm linh dược. Điều này phải có thâm tình cỡ nào mới được a?

Mà vị thê tử này, sau khi trượng phu trở về mới biết được, thứ mình cần nhất, không phải là dung nhan bất lão. Mà là một phần tình nghĩa thiên trường địa cửu/

Cùng trượng phu của mình, sống quãng đời còn lại.

Mặc dù dung nhan đã không còn, nhưng hạnh phúc lớn nhất lại đạt được.

Hai cô gái nhẹ giọng thở dài.

Cố sự dược sư này, khiến hai người vừa cảm thấy tiếc hận, lại càng cảm thấy hâm mộ.

Trên đời này, lại có mấy nam nhân có thể khiến nữ nhân không quan tâm dung nhan của mình, chỉ cần cả đời làm bạn?

Lại có bao nhiêu nữ nhân, sẽ thực sự hiểu đạo lý nào?

Nguyệt Như Lan thầm buồn bã.

Không sai, mặc dù dung nhan bất lão, nhưng nếu không tìm được người có thể trân quý che chở thưởng thức dung nhan này, lại có ích lợi gì?

Nếu như người yêu dấu nhất không thấy được dung nhan đó.

Như vậy, dù dung mạo tuyệt thế, thanh xuân bất lão, lại có ý nghĩa gì?

Mà tâm tử của Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan, đương nhiên khác nhau rất lớn.

Nguyệt Như Lan ngoại trừ thở dài một hơi, lại cảm thấy thản nhiên mừng thầm: từ đó về sau, có thể thu được dung nhan bất lão a? Chỉ cần nhẫn nại ba năm thôi... So với mỹ lệ cả đời, ba năm cũng không nhiều lắm a...

Hơn nữa còn có thể hoàn mỹ né tránh truy sát...

Vấn đề này, rõ ràng là chuyện tốt a!

Còn Kế Linh Tê: a, là vậy sao? Tại sao vừa rồi ta không thể tức giận với Vân Dương a?

- Lễ vật nho nhỏ, hai người chớ tránh.

Vân Dương mỉm cười:

- Hy vọng Lan tỷ cùng Linh Tê có thể ưa thích.

Kế Linh Tê hừ một tiếng, cố gắng giả bộ không thể bỏ qua, tức giận nói:

- Coi như ngươi có lý do tốt thì sao? Cái giọng của ngươi nói chuyện với ta là có ý gì? Thực như ông cụ non làm người chán ghét. Cái gì mà phải ngoan, phải nghe lời Lan tỷ... Ngươi coi ta là đứa nhỏ ba tuổi sao!

Lời này, lúc bắt đầu đúng là làm bộ tức giận, vừa nói chuyện sóng mắt vừa chuyển, nhưng càng về sau, lại là tức giận thực sự.

Cái giọng đó, thực không thể nhịn a.

Ách.

Vân Dương sờ sờ mũi, chuyện này nếu muốn giải thích rõ ràng, chẳng phải sẽ liên lụy tới chuyện Bát ca? Thậm chí tất cả mọi chuyện của Cửu Tôn sao?!

Hiện tại Vân Dương còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện này với hai người như thế nào mới được, dù sao chuyện này, đối với hai cô gái mà nói, thực sự quá tàn khốc.

Ngừng lại một chút lại nói tiếp:

- Ngươi vốn nhỏ hơn Lan tỷ, không nghe lời Lan tỷ thì nghe ai? Chẳng lẽ ngươi không muốn nghe lời Lan tỷ hay sao?

“...”

Kế Linh Tê không phản bác được.

Hình như ý của nàng cũng không phải như vậy a? Rõ ràng tên hỗn đản này đang cố tình đem râu ông nọ cắm cằm bà kia, muốn họa thủy đông dẫn a?

Nhưng, chẳng lẽ nàng phải nói: ta thích ngươi, cho nên ngươi không thể dùng giọng trưởng bối để nói chuyện với ta?

Vậy chẳng phãi sẽ mắc cỡ chết người sao?

...

Chạng vạng tối.

Mấy nha hoàn mà Vân Dương nói đã tới nơi.

Lúc Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan nhìn thấy mấy nha hoàn, lại cảm thấy kinh hãi cực điểm.

Bốn nha hoàn này chỉ chừng 14~15 tuổi, ai nấy bộ dạng ngây thơ hồn nhiên, nhưng lại cơ linh đến cực điểm, điều càng khó hơn, mỗi người đều có thể giữ lại một phần tính trẻ con, điều này không phải tùy tiện có thể tìm được/

- Môn hạ Liễu tam nương?

Kế Linh Tê hỏi.

Bốn nha hoàn đỏ mắt gật đầu.

Nguyệt Như Lan giật mình không nhỏ.