Ta Là Chí Tôn

Chương 407: Phản lão hoàn đồng



Có điều chuyện này Vân Dương vẫn chưa thể tin được, bởi nó thực sự quá khoa trương, quá bất hợp lý.

Không nói tới chuyện Hỏa Diễm Đế Quân vô địch thiên hạ, thế nhưng mới chỉ hấp thu được chưa đến một phần vạn?!

Chỉ nói tới viên Vẫn Tinh này là một Ngôi sao hoàn chỉnh, sao có thể chỉ nhỏ như vậy?

Một ngôi sao hoàn chỉnh, sao lại có thể từ trên trời rơi xuống?

Đối với hoài nghi của Vân Dương, Lục Lục càng thêm sợ hãi... Người không có kiến thức thực đáng sợ a...

“Ấy da da...”

“Cái gì?”

Vân Dương nổi giận:

“Ngươi dám mắng ta nhà quê? Xem ra ngươi thực sự không muốn nó rồi nha!”

“Ấy da da~~ “

Lục Lục lập tức sợ thật, biểu thị bản thân hơi quá phận, kỳ thực chủ nhân cũng không quá nhà quê!

Vân Dương hừ một tiếng, không chấp nhặt với gia hỏa này, ai bảo hắn kiến thức nông cạng, đúng là nhà quê a!

Hơn nữa, đồ vật trong đó chỉ bằng hắn thì không thể thu được, còn phải dựa vào Lục Lục xuất lực.

Về sau thu đủ chỗ tốt, lúc đó lại thu thập gia hỏa này cũng không muộn.

Lúc đó, nhất định phải cho kẻ nào đó biết, vì sao bông hoa lại có màu hồng, chủ nhân không thể tùy tiện gọi bậy là đồ nhà quê!

Đạt được đáp án, Vân Dương càng thêm nhiệt tình.

Dưới tiếng ấy da da hưng phấn của Lục Lục, Thiên Ý Chi Đao bổ xuống.

Tựa như thiểm điện chợt hiện!

Một đao này, Vân Dương nghĩ bản thân phải dùng tới mười hai thành lực lượng!

Tuyệt đối toàn lực ứng phó!

Dựa theo chỉ thị của Lục Lục, một đao này có thể trực tiếp lột một khối nhỏ vỏ ngoài.

Cũng bởi vậy mà lộ ra nội hạnh tử hồng.

Quả không sai!

Một đao của Vân Dương lập tức đưa đến hiệu quả, càng không chút do dự, trái một đao, phải một đao. Trước một đao, sau cũng một đao, đao nối đao không ngừng bổ xuống. Sáu đao đi qua, chỉ còn lại hạch tâm lớn chừng hai quả đấm.

Sau đó là lúc Lục Lục bắt đầu phát uy.

Một cỗ sinh mệnh chi lực nồng đậm chưa từng có cuốn trên tay Vân Dương, Vân Dương dùng một tay cố định Vẫn Tinh, tay kia cầm Thiên Ý Chi Đao chậm rãi đẽo gọt.

Hiện tại chính là lúc mấu chốt, có thể nói là quan trọng nhất, tinh túy trong này, dù chỉ tổn thương một xíu, cũng là tổn thất khổng lồ!

Thao tác này, nhìn trong đương thế, cũng chỉ có mình Vân Dương có thể làm được!

Ngoài trừ Vân Dương, kể cả Niên tiên sinh hay Lăng Tiêu Túy cũng không thể làm được!

Bởi thứ duy nhất có thể ngăn cản loại nhiệt độ này, cũng chỉ có sinh mệnh nguyên lực, dùng phương thức xa xỉ nhất để tiếp xúc nội hạch!

Đương nhiên, còn có công lao của Thiên Ý Chi Đao!

Đối với những người khác, không nói có thể chịu được nhiệt độ bên trong hay không, ngay cả muốn phá được vỏ ngoài, cũng là chuyện không có khả năng!

Bất kể cao thủ cao bao nhiêu đều không được!

Nội hạch hiện thế, nhiệt độ cực nóng khó tránh khỏi không tản ra, lại bị sinh mệnh chi khí bao dung triệt tiêu, vô số hơi khói dâng lên, trong nháy mắt phủ lấy cả căn phòng, khắp nơi một mùi khét lẹt.

Thứ thiêu đốt, đều là sinh mệnh chi khí tinh thuần nhất a!

Chỉ riêng sự xa xỉ này, đã đủ khiến người nghẹn họng nhìn trân trối!

Bên ngoài phòng, trên khu tiểu viện, sương mù nồng đậm đã phóng lên tận trời, già thiên tế địa, chỉ nhìn đám khói mù này, cơ hồ tưởng chừng như nửa cái Tử Long thành đều phát cháy!

Tôn Thừa Phong trong nội thất kinh sợ nhìn ra ngoài.

Từng đoàn từng đoàn sinh mệnh chi khí nồng đậm đang không ngừng thiêu đốt...

Tôn Thừa Phong đau lòng đến run rẩy.

Vân Dương tiếp tục cắt chém, Lục Lục hung ác vận chuyển, rốt cục...

Nội bộ vẫn tinh ánh lên một vòng hào quang nhàn nhạt, tựa như chất lỏng đang lưu động, óng ánh, trơn nhẵn, tựa như hơi chút sền sệt...

Sau một khắc, một cỗ kỳ hương truyền ra, đồng thời còn mang theo một cảm giác dày nặng như đại địa.

Vân Dương còn chưa kịp cảm thụ, thậm chí còn chưa kịp nhìn thoáng qua, đã thấy món đồ màu vàng mới lộ đã biến mất!

Lục Lục tựa như một con chồn đã đợi trăm ngàn năm, vừa nhìn thấy gà con xuất hiện, tròng mắt đổ hực xông ra, trực tiếp quét sạch sành sanh!

Thu!

Rốt cục thu được!

Chỉ một thoáng, đám Vẫn Tinh còn lại trở nên ảm đạm không sáng, chỉ để lại một cái xác nhỏ.

Trên xác có một lỗ hổng nhỏ.

Tựa như một quả trứng gà, nhưng lòng đỏ bên trong đã không có.

Vỏ ngoài mất đi nội hạch, không còn nửa điểm nhiệt độ.

Sau một chốc, khói đặc cũng biến mất.

Tôn Thừa Phong đứng trước cửa nội thất, cách cánh cửa cẩn thận hỏi:

- Lão tổ tông, ngài còn tốt chứ? Hết thảy thuận lợi a?

Vân Dương nháy mắt mệnh lệnh Lục Lục khôi phục trạng thái tốt nhất, mệt mỏi nói:

- Tạm thời... Xem như tốt. Có điều tu vi vẫn cần lần nữa luyện lại, dù cho đã trừ thương hoạn, cũng không có khả năng trong một ngày bù đủ ba trăm năm tu vi.

Tôn Thừa Phong vui mừng quá đỗi:

- Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Không có việc gì là tốt quá rồi!

Lời còn chưa dứt, không đợi thêm nữa mà trực tiếp lao ra, bắt mạch cho Vân Dương.

- Quá thần kỳ!

- Quá thần kỳ, thực sự quá thần kỳ mà!

Tôn Thừa Phong tấm tắc lấy làm lạ:

- Phương thuốc của lão tổ tông thực quá thần kỳ, quả là có uy năng đoạt thiên địa tạo hóa! Hiện tại, mạch tượng của lão tổ tông ngày căn bản không giống lão nhân nữa.

- Mạch tượng của ngài, hoàn toàn chính là của thanh niên mười tám mười chín tuổi. Nhịp tim, cơ năng... Cái này...

Tôn Thừa Phong càng xem càng kinh ngạc, cười không khép được miệng:

- Lão tổ tông, thực sự quá tốt rồi! Ngài... Rõ ràng là phản lão hoàn đồng!

Vân Dương cười ha ha:

- Xem như là một kiểu phản lão hoàn đồng khác loại đi, ha ha, với cái dạng này ra ngoài, nếu nói với người khác ta đã sống mấy trăm năm, đoán chừng sẽ bị đánh chết!

Tôn Thừa Phong ôm bụng cười lớn:

- Chuyện này không chừng là thực a, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, ta sẽ là người đầu tiên đứng ra vạch trần lão tổ tông ngài! Tình trạng của ngài hiện tại, từ đầu tới chân đều mang vết tích của người trẻ tuổi, nào có nửa điểm dáng vẻ già nua!

Lập tức lại thở dài:

- Chỉ tiếc chung quy quá muộn, tám thành tu vi của lão tổ, đoán chừng không thể lấy lại được.

Vân Dương cười cười:

- Đứa ngốc, hiện lão phu có thân thể như vậy, còn lo không luyện trở về?

Tôn Thừa Phong cười nói:

- Cũng đúng a, lấy tình trạng hiện tại của lão tổ tông, sống thêm ba năm trăm năm thậm chí trường sinh bất lão cũng là chuyện bình thường.

Lúc này Tôn Thừa Phong rất hưng phấn, lập tức muốn ra ngoài, thống báo tin tốt cho mọi người.

Lại bị Vân Dương ngăn lại:

- Chờ một chút.

- Ừm, xin lão tổ tông sai bảo.

- Trước mắt chỉ có hai chúng ta, người trong nhà nói chút chuyện riêng.

Vân Dương trầm ngâm một chút, nói:

- Thừa Phong, gia huấn năm xưa của Y Tiên thế gia, ngươi có còn nhớ?

Tôn Thừa Phong nói:

- Tôn nhi tự nhiên nhớ kĩ! Gia huấn Y Tiên thế gia, thầy thuốc nhân tâm, trị bệnh cứu người, hành y thiên hạ, tế thế an dân. Không lấy lợi làm vui, không được quên sơ tâm. Vương hầu bách tính, đều là bệnh nhân!

Vân Dương thâm trầm gật đầu:

- Tổ tông nhà ngươi có nói, ngươi chỉ có thể cứu chữa người Tử U không?

Tôn Thừa Phong nói:

- Tuyệt đối không có! Từ trước đến nay tôn nhi luôn vân du thiên hạ, mặc dù thời gian ở Tử U tương đối nhiều, nhưng luôn có thời gian hành y các nước.

- Thầy thuốc, chưa từng bị quốc vực hạn chế phân chia, chỉ có phân biệt lang băm và lương y.

Vân Dương vỗ vỗ bải vai Tôn Thừa Phong:

- Nhớ kỹ lời lão tổ tông ngươi, lương y như từ mẫu, phải có trái tim bao dung thiên hạ, Y Tiên thế gia, phải vĩnh viễn lưu truyền. Để cho thiên hạ đều được hưởng thụ nhân tâm Y Tiên, người có năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng cao, trên Lĩnh vực y đạo, ngươi là người có năng lực lớn, phải nhớ nhớ ban ân huệ cho chúng thương sinh!

- Tôn nhi cẩn tuân dạy bảo!

Tôn Thừa Phong thuần thuần thụ giáo.

- Tốt, ra ngoài đi.

Thanh âm của Vân Dương ung dung trầm thấp như mộng ảo:

- Nếu không có chuyện gì quan trọng, ta hy vọng ngươi không dính vào trận tranh bá của Tử U, đại chiến sắp tới... Nếu không muốn đếm xỉa, hãy nhanh chóng rời đi mới tốt.

Tôn Thừa Phong thấp giọng không thôi:

- Tôn nhi chỉ muốn ở bên cạnh lão tổ thêm mấy ngày...

- Ngày mai ngươi hãy rời đi.

Vân Dương thở dài vô cớ:

- Loạn cục đã đến, tu vi của ta cũng không khôi phục, chỉ sợ không lo được cho ngươi... Về sau tự có gặp lại, ta tìm ngươi, so với ngươi tìm ta dễ hơn nhiều, hiện tại số người biết ngươi, hơn xa số người biết ta nha!

Diễn kĩ của của người nào đó lại càng tiến bộ, câu cuối, thình lình thực như một vị tổ tiên trêu chọc đứa con cháu có thành tựu của mình, quả là cao minh!

Tôn Thừa Phong trầm mặc một chút:

- Vâng, nếu lão tổ tông đã phân phó, tối nay tôn nhi liền rời Tử Long thành, không tiếp tục ở lại.

Vân Dương vui mừng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tôn Thừa Phong, một đoàn sinh mệnh nguyên khí tinh thuần truyền vào trong kinh mạch Tôn Thừa Phong!

Tôn Thừa Phong sợ hãi quay người:

- Lão tổ tông, không thể làm thế a?

Hắn có thể cảm giác được, lần này lão tổ tông thực xuất đại thủ bút, thậm chí có thể nói đã vượt phạm trù đại thủ bút, bởi những sinh mệnh nguyên khí này, đủ để khiến hắn khôi phục lại thời tráng niên!

Quả thực như ân tái tạo, cùng ban ân phúc duyên!

Thậm chí có thể nói, một chiêu này của Vân Dương, trực tiếp đổi một bộ nhục thân cho hắn, tuổi thọ kéo dài chí ít thêm một giáp!

- Có thể sống thêm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!

Vân Dương lo lắng nói:

- Cũng có thể để Y Tiên thế gia cứu thêm mấy người trong thiên hạ. Lương y như từ mẫu, chớ quên, chớ quên!

Tôn Thừa Phong quỳ rạp xuống đất, lệ tuôn như suối.

...

Đối với lão tổ tông khôi phục, Lan Vô Tâm cũng hoan hỉ cực điểm, không chút đau lòng viên Vẫn Tinh kia!

Dù sao Vẫn Tinh của là của hoàng thất, hơn nữa chỉ có ý nghĩa tượng trưng.

Cho lão tổ tông, có thể khởi tử hồi sinh, điểm đá thành vàng... Ừm, không đúng, tối thiểu cũng phải là bạch kim, từ kim... Một người có thể trợ giúp Tử U đánh vững quốc vận, trở thành đại lão Định Hải Thần Châm, so với một thứ bài trí, một cái biểu tượng mạnh hơn vô số lần!

Vụ trao đổi này, tính thế nào cũng có lời, Tử U chiếm đại tiện nghi a!

Đương nhiên, Lan Vô Tâm căn bản không nghĩ tới, lần này Tử U bỏ ra, không phải chỉ là một vật bài trí, mà là một cơ hội sáng lập một vị thần thoại vô địch, thậm chí là Chúa Tể ngạo nghễ cửu thiên... Hơn nữa còn gói thêm ngàn năm quốc vận, toàn bộ đóng gói miễn phí tặng cho người!