Ta Là Chí Tôn

Chương 433: Đó là cái gì?!



Có người như nghĩ đến cái gì đó, nhưng lúc này chỉ có lòng đầy hổ thẹn, nào dám mở miệng nói chuyện.

- Không muốn nói? Các ngươi có biết, vì sao hắn lại có tự tin đến vậy hay không, xác định chúng ta nhất định cho hắn thứ mà hắn muốn?

Tử U Hoàng lần nữa hỏi.

Vẫn không có người mở miệng.

- Được rồi, không cần các ngươi nói, Trẫm biết!

Tử U Hoàng mệt mỏi nói:

- Trẫm biết hắn cần cái gì!

Các vị đại thần đều im lặng, cả phòng lạnh ngắt như tờ, lúc này tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

- Vân Tôn hy vọng, có người có thể đối thoại với hắn.

Tử U Hoàng mệt mỏi thở hổn hển, ánh mắt thầm trầm:

- Trẫm cảm thấy, toàn bộ Tử U đế quốc, không còn người nào có tử cách đối thoại với Vân Tôn hơn Trẫm! Chí ít ý của Vân Tôn, chính là như vậy!

- Cho nên Trẫm quyết định, Trẫm tự mình ra nói chuyện với hắn! Tự mình lãnh giáo một chút thủ đoạn của người mới phá nửa cái Tử Long thành của Trẫm!

Tử U Hoàng hờ hững nói:

- Các ngươi cũng có thể đi cùng, nếu như các ngươi dám đi.

- Bệ hạ không thể a! Thường nói, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ!

Một vị đại thần vội vàng đứng lên cản trở:

- Vân Tôn quỷ kế đa đoan, càng có vô số thủ đoạn lợi hại, Bệ hạ vạn kim thân thể, há có thể tự mình mạo hiểm?! Như vậy không khỏi cũng quá coi trọng hắn!

Tử U Hoàng ung dung nói:

- Coi trọng hắn? Hắc hắc, chỉ bằng một trận chiến hôm nay, Trẫm phải coi trọng hắn! Phóng nhãn toàn bộ Tử U, còn có người nào dám xem thường Vân Tôn này? Thậm chí thần dân toàn bộ Tử U, đều phải sùng bái vị quân này!

- Về phần thân thể vạn kim, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ...

Tử U Hoàng lộ ra một tia cười mỉa mai:

- Không sao cả! Dù Trẫm có bị Vân Tôn đánh chết tại chỗ, cũng không oán không hối! Cứ cho là... Tử U đế quốc, hôm nay mất nước đi!

Câu nói này, thực sự quá nghiêm trọng, quá nặng nề.

- Chúng thần có tội!

- Các vị đại thần nghe vậy, cùng nhau quỳ rạp xuống, toàn thân run rẩy.

- Cứ quyết như vậy, mọi người cùng đi!

Tử U Hoàng nhàn nhạt nói:

- Các ngươi ở đây, nhất là những đại thế gia nhà cao cửa rộng, đều đi! Thiếu một người cũng không được, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ?! Các ngươi đừng có sỉ nhục hai từ quân tử này!

Ánh mắt hắn u lãnh, sát cơ lộ rõ:

- Nếu ai không đi, Trẫm, ngay hôm nay tru di cửu tộc hắn! Các ngươi nói Trẫm có dám hay không? Có thể hay không?!

Quần thấn vốn muốn khuyên thêm, thế nhưng vừa nghe được câu cuối, lại đồng thời đánh run một cái. Lại nhìn gương mặt Hoàng đế đầy sát cơ, ánh mắt hung hãn không chút che giấu, người người đều biết, câu nói này, tuyệt không phải đùa giỡn!

- Vô luận sinh tử, chúng ta cũng phải cùng Bệ hạ ra đó!

Đám người đồng thành kêu to.

Tử U Hoàng lộ ra một tia mỉm cười mỉa mai:

- Chỉ cần chư vị đều đi, Trẫm an toàn! Trên thế giới này, lại có người nào có thể công nhiên đánh chết Trẫm trước mặt chư vị!

- Điểm này, trâm có mười vạn phần nắm chắc! Ha ha ha...

Trong tiếng cười dài sau cùng, ẩn chứa bi thương vô tận.

Vị nhất quốc quân chủ trong giờ phút này, không ai có thể hiểu được tâm tình của hắn! Càng không có ai biết, trong lòng hắn đã triệt để dụi tắt tất cả hy vọng, chỉ để lại một mảnh tuyệt vọng bi thương!

Cả trái tim, đều như muốn nát!

Thường nói, thiên uy khó dò! Gần vua như gần cọp! Quân vương hỉ nộ vô thường...

Còn nói, Thiên gia không có tình thân, Đế Vương máu lạnh, càn cương độc đoán, đỉnh phong cô độc...

Còn có, chim chết bẻ cung, thỏ chết nấu chó...

Vô số Đế Vương từng khiến lương thần lạnh giá trái tim, vô số Đế Vương từng khiến trùng thần thất vọng... Vô số Đế Vương từng khiến hạ thần thay lòng...

Nhưng, Tử U Hoàng lúc này đâu có thể cam đoan: Từ cổ chí kim, tất cả các Đế Vương, chưa có ai tuyệt vọng như hắn lúc này, đau lòng như hắn lúc này.

Thất vọng đau khỏ!

Một người bình thường đau lòng, sẽ làm thế nào?

Một người phú quý đau lòng, sẽ làm thế nào?

Một vị trung thần lương tướng đau lòng, sẽ làm thế nào?

Những thứ đó đều đã có người nghiên cứu, bởi trong sử sách, trong nhân sinh kinh lịch, có thể gặp được vô số ví dụ thực tế...

Thế nhưng một vị Đế Vương đau lòng... Lại sẽ làm thế nào?

Có vẻ như chưa từng có ai được trải nghiệm, chưa từng được nghiên cứu a?!

Hắn tự giễu cười một tiếng, trực tiếp bước ra ngoài.

Quần thần im lặng, sau đó đuổi theo.

Người người đều đang nghĩ, chuyện hôm nay, nên bổ cứu thế nào? Phải làm gì?

Tử U Hoàng hiện tại, bất kể người nào cũng khó mà tưởng tượng được sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra?!

Đối với vị Đế Vương này mà nói, không có cái gọi là không dám, không nên!

...

Ngoài thành, Tử U Hoàng tự nhiên đứng đó, bốn phía đều là quân đội, đều là đại thần, cùng đám hộ vệ mà các đại thần mang theo.

Ý trào phúng trên miệng Tử U Hoàng càng thêm đậm đặc.

Không sai, Trẫm nói một chút cũng không sai.

Một khi liên lụy tới an nguy của bản thân, cái gọi là Đao Vương Đao Thánh, còn không phải đều sẽ xuất hiện sao?!

Cho nên, chỉ cần chư vị đại thần ở bên cạnh Trẫm, thiên hạ này, không có bất luận kẻ nào có thể đánh giết Trẫm!

Chỉ là, hiện thực này, càng khiến vị Đế Vương này thêm thất vọng đau khổ!

Đại thần của Trẫm, thứ mà bọn hắn quan tâm nhất, quả nhiên vẫn là tính mệnh bản thân, là tông tộc, là tư lợi!

Quốc gia xã tắc, giang sơn vạn dặm, lê dân bách tính, xưng bá thiên hạ...

Cũng chỉ là chuyện của Trẫm!

Chuyện riêng của Trẫm!

Tử U Hoàng đứng ở chỗ cao, lâm phong mà đứng, nghiêng nhìn phương xa, lúc này Tử U Hoàng, phát hiện bản thân thực sự rất khát vọng nhìn thấy Vân Tôn, Vân Tôn trong truyền thuyết.

Với Tử U mà nói, hoặc có thể nói ngoài Ngọc Đường, đối với bất cứ quốc gia nào, Vân Tôn đều là Ác Ma chính cống!

Nhưng mà đối phương lại là anh hùng Ngọc Đường, hành động của hắn, đều không hổ hai chữ anh hùng!

Mà bây giờ, Tử U Hoàng cho rằng, đối phương không chỉ là anh hùng của Ngọc Đường. Hành động của hắn, đối với bất cứ quốc gia nào, cho dù là địch quốc, đều xứng với hai chữ anh hùng!

Mấy vạn người tụ cùng một chỗ, thế nhưng khung cảnh lại vô cùng yên lặng, tinh kỳ phần phật, quân dung chỉnh tề, quân uy hùng tráng.

Phô trương thanh thế như vậy, lại chỉ vì chờ một người đến.

Ngọc Đường Vân Tôn!

Vị Vân Tôn khiến nửa cái Tử Long thành biến thành phế tích!

Vân Tôn vẫn chưa tới.

Nửa canh giờ.

Một canh giờ.

Thời gian ước định, đã qua thật lâu.

Người nên tới, chưa có tới.

- Bệ hạ, chúng ta về đi. Chỉ sợ tên Vân Tôn kia đã sớm trốn xa, cái gọi là hẹn gặp, chỉ là kế sách công tâm.

Có vị đại thần tiến lên nói.

- Tuyệt đối không!

Tử U Hoàng chắc chắn nói:

- Nếu như các ngươi nói câu này, Trẫm căn bản không tới, bởi Trẫm khinh thường. Thế nhưng Vân Tôn nói câu này, vậy hắn nhất định sẽ tới!

Câu nói này, trực tiếp khiến chúng đại thần nghẹn họng không nói ra lời.

Cái gì gọi là chúng ta nói ngươi sẽ không tới? Khinh thường tới?

Mà Vân Tôn nói ngươi lại tin tưởng như vậy?

Bọn ta đều theo ngươi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chỉ được một câu đánh giá như thế?!

Mấy nhà chúng ta đời đời kiếp kiếp làm thần tử Tử U, có đến mức như thế sao? Ngay cả tín nhiệm tối thiểu cũng không còn lại chút gì?

- Bệ hạ!

Thân thể cong cong của Lan Vô Tâm tiến lên hai bước, từ khi chuyện Vân Tôn bộc phát, cái lưng của lão chưa từng thẳng lên:

- Bệ hạ, nói cẩn thận a.

Hào quang trong mắt Tử U Hoàng lóe lên, mỉm cười nói:

- Trẫm, biết!

Đối với tất cả mọi người không làm gì sai lầm, đều nghiêm nghị, châm chọc khiêu khích. Duy chỉ đối với tội nhân lớn nhất như Lan Vô Tâm, lại ôn hòa, ôn nhu!

Trạng thái này khiến tất cả đám đại thần đều tức giận không vui, bất mãn trong lòng càng thêm bạo thịnh.

Chúng ta làm gì hả?

Nếu không phải Lan Vô Tâm làm bậy, cục diện sao có thể đi đến nước này?

Nếu không phải Lan Vô Tâm, sao lại hủy mất nửa cái Tử Long thành?

Nếu không phải Lan Vô Tâm, sao lại có chuyện tử thương mười vạn đại quân?

Nếu không phải Lan Vô Tâm...

Đó, dựa vào cái gì mà kẻ gây tội lại không có chuyện, còn chúng ta lại phải nhận nhiều chỉ trích như vậy?

Bệ hạ, ngài cũng quá không công bằng, quá bất công đi?!

Trong lúc nhất thời, đám người ngoài miệng không nói, thế nhưng trong lòng đã sớm oán khí ngập trời.

...

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Vân Tôn vẫn chưa tới.

Trong lúc đám người nôn nóng khó chịu nhất, đột nhiên có người kinh hô:

- Đó, đó là cái gì?

Đám người đồng thời quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên biến sắc!