Ta Là Chí Tôn

Chương 462: Gian nan cầu sinh!



Vân Dương thở dốc một hơi, nỗ lực khống chế thân thể giật giật, lấy tay phải chống đất, muốn đem thân thể nâng lên, một chớp mắt này, đau đớn lại đánh tới, lần này không phải từ não hải, mà là đến từ tay phải, truyền tới từ vị trí bị đứt gãy, sau đó, cơ nhục toàn thân như bị kích thích bừng tỉnh.

Vân Dương thống khổ kêu một tiếng.

Đau đớn từ nhục thể này cũng dị thường kịch liệt, không phải người thường có thể chịu được, chỉ là trải qua một ngày một đêm chịu đau đớn từ não hải, Vân Dương dù chưa đến mức không đáng lo, nhưng vẫn có thể nhịn chịu!

Thân thể hắn cố gắng di chuyển, hơi nhúc nhích lại hơi nhúc nhích, sau một cái xoay người, khôi phục trạng thái ngửa mặt lên trời, tuyết trắng bao phủ trên mặt toàn bộ rớt xuống.

Mà trước mặt hắn lúc này, chỉ có một bầu trời tối mịt.

Tuyết như lông ngỗng còn đang bay bổng.

Cảm giác lạch buốt lúc chạm vào cơ thể, lại như có thể làm thống khổ của hắn giảm đi một chút.

Sau đó Vân Dương mới kịp kiểm tra tình trạng cơ thể của bản thân, xác nhận đến cùng tổn thương thảm liệt tới trình độ nào.

Hoảng hốt nhớ lại, có vẻ như đùi phải của hắn bị đụng gãy lúc ở sông ngầm, hiện tại hơi động liền đau, càng khiến người hoảng sợ là nửa dưới đùi phải đã hoàn toàn không có cảm giác, Vân Dương muốn xác nhận tình huống lại không thể đứng dậy, chỉ có thể dùng tay sờ qua, phát hiện bộ phận bị gãy vẫn còn trên thân, cũng liền thở phào một cái.

Ngoại trừ đùi phải bị gãy, cánh tay trái cũng bị cắt thành mấy đoạn, quanh co khúc khuỷu như con rắn bên người, sương sườn cũng gãy ba bốn cái, tình huống này... Tốt ngoài dự liệu của hắn.

Vốn cho rằng chí ít cũng phải gãy tám chín cái... Hiện tại chỉ gãy có ba bốn cái, thực sự khiến Vân Dương cảm thấy hơi vui vẻ...

Cánh tay phải vốn bảo tồn hoàn hảo, chỉ tiếc vừa rồi để chịu đựng đã bị hắn tự bóp hỏng, năm đầu ngón tay toàn bộ gãy đến huyết nhục mơ hồ!

Chân trái đã hoàn toàn không có tri giác, có điều cũng không hề cảm thấy đau đớn, hẳn là do tư thế có vấn đề nên bị tê cứng.

Vừa rồi xoay người, có vẻ như cái ót cũng bị thương không nhỏ, có điều cũng không có máu chảy xuống, hẳn là đã đóng vảy.

Ngoại thương như vậy, cơ hồ mình đầy thương tích, không chỗ không tổn thương. Vân Dương lập tức muốn triển khai Nội Thị thuật, xác nhận nội thương, lại phát hiện sau một đâm, hắn vẫn không thể điều động nửa điểm linh lực, thương thế lục phủ ngũ tạng cũng vô cùng nghiêm trọng.

Điều khiến Vân Dương càng thêm mờ mịt, đó chính là Lục Lục, lúc này hắn hoàn toàn không thể liên lạc được với Lục Lục, điều này cũng có ý nghĩa, vương bài lớn nhất của hắn, lại không thể vận dụng!

Mà hiện tại mấy nhóc chít chít đều bị hắn ném vào không gian Lục Lục, muốn tìm hỗ trợ, lại không tìm được.

Vân Dương nằm trên mặt đất, thở nhỏ từng ngụm, khống chế hô hấp:

“Thương thế lần này, so với Thiên Huyền năm đó còn nghiêm trọng hơn!”

“Lần trước, tối thiểu còn có Lục Lục có thể cứu ta, nhưng lần này, ngay cả Lục Lục cũng mất tích.”

Vân Dương thở dài.

“Có điều, có vẻ như tình huống hiện tại của ta khác xa mấy trường hợp mà Lục Lục nhắc tới?”

“Không lập tức thần hình câu diệt, cũng không có biến thành ngớ ngẩn, càng không trở thành cao thủ thiên hạ vô địch... Ngay cả biến thành người bình thường, cũng không đúng...”

Vân Dương cảm giác được, đan điền của hắn không bị phế bỏ, dù hiện tại không đề nổi Huyền khí, nhưng rõ ràng chỉ bởi hư thoát.

Thoáng khôi phục thêm một chút, hắn sẽ có thể điều động được Huyền khí.

“Nói cách khác, ta cũng không bị phế bỏ.”

Vân Dương cảm giác trong tuyệt vọng bi thảm còn có một tia an ủi.

Có điều, Lục Lục nói đúng.

Trong cơ thể hắn, những lực lượng thuộc về Cửu Tôn đã không còn sót lại chút gì! Ngay cả một tơ hào vết tích, cũng không có lưu lại!

Nhưng, trong cơ thể hắn lại như xuất hiện thêm một loại lực lượng kỳ quái. Nhưng nguồn lực lượng này lại không nghe hắn sai khiến...

Vân Dương cũng không biết, vận khí của hắn tốt tới cỡ nào.

Vì sao mà Lục Lục mãi cho đến cuối cùng cũng không muốn vận dụng phương pháp này? Cũng bởi vì Vân Dương căn bản không có cơ hội chịu đựng nổi! Dùng, chỉ có một con đường chết.

Lấy phàm nhân chi lực, câu thông tinh thần chi lực, quá chú nhân thể!

Thể chất thế nào mới có thể tiếp nhận lực lượng khổng lồ như vậy?

Một vì sao có bao nhiêu lực lượng? Hoàn toàn có thể nói thế này: Một vì sao, hoàn toàn có thể là một cái Thiên Huyền đại lục!

Thậm chí còn lớn hơn Thiên Huyền đại lục!

Coi như một số ngôi sao nhỏ, cũng có thể tuyên cổ tồn tại trên trời, lại có thể nhỏ đến cỡ nào?

Một lần dẫn động Chu Thiên Tinh Thần Lực, người thế nào mới có thể ăn một miếng hết ngàn vạn cái Thiên Huyền đại lục? Khỏi cần phải nói, coi như đem hết đem hết thiên tài địa bảo trên Thiên Huyền đại lục, cũng đủ để khiến Vân Dương bạo thể ngót nghét vạn lần!

Lực lượng mà mỗi vì sao quán trú tới so với bản thể của nó cũng chỉ là một tia lực lượng, nhưng chất lượng quá tinh thuần!

Vân Dương cũng không thể may mắn thoát khỏi!

Nhưng... May mắn lớn nhất ở chỗ... Ngay khi tinh quang phủ xuống, Niên tiên sinh đồng thời khởi động Khống Linh đại trận!

Khống Linh đại trận, trực tiếp suy yếu một phần tinh thần chi lực, mà Vân Dương càng đã tiến vào sông ngầm, tuyệt đại đa số tinh thần chi lực dưới ảnh hưởng của Khống Linh đại trận không thể tiến đến.

Chờ khi tinh thần chi lực xông phá Khống Linh đại trận... Dưới sự dẫn dắt của sông ngầm, không biết Vân Dương đã trôi đi bao xa.

Tinh thần chi lực cứ vậy mà rơi xuống vùng đất kia, rơi vào trong cái phễu kia. Dần dần chuyển thành một phúc địa trời ban, đợi một thời gian, nhất định sẽ có thiên địa linh dược xuất hiện thành đàn.

Mà Vân Dương cũng thoát được nguy cơ bạo thể, càng bởi vì Khống Linh đại trận, Vân Dương hóa lại thành nhân thể, thế là may mắn phong tồn một một phần tinh thần chi lực.

Mà tinh thần chi lực này chính là lực lượng kỳ quái mà Vân Dương cảm nhận lại không thể khống chế được.

Nửa ngày sau, trên bầu mặt trời lên cao.

Vân Dương hít một hơi thật sâu, thân thể quay cuồng một chút., dùng sức đem cái tay gãy liều mạng chèo chống, rốt cục có thể ngồi dậy.

Mới phát hiện, vị trí của hắn ở một bãi cát lớn. Dưới thân, là những hạt cát tinh tế như bột phấn. Trước mắt không đến nửa thước, một con sông nhẹ nhàng chảy về phương xa

Mà chân của hắn, còn đang ngâm trong nước.

Hắn quay đầu, muốn nhìn sang nơi khác, lại phát hiện trong cổ phát ra tiếng răng rắc, đau đến muốn rơi lệ, lập tức bị sái cổ.

Hơi xác định phương vị, bả vai hơi dựng lên, răng rắc hung hăn vặn vẹo cái cổ, đem vị trí bị sai uốn trở lại. Toàn thân đau đánh run một cái.

Cái cổ rốt cục có thể chuyển động.

Toàn thân như bùn nhão, rách nát tung tóe. Vân Dương cảm thấy bản thân chẳng khác nào cương thi mới bò ra từ mộ...

Bốn phía, một mảnh non xanh nước biếc đều bị tuyết trắng bao trùm, phóng nhãn nhìn qua, trên mặt tuyết không hề có bất cứ dấu chân. Chỉ có mấy hình tam giác trảo ấn nhàn nhạt, chắc là một loại chim chóc nào đó từng ngừng chân.

Lấy lực lượng hiện tại của hắn, tuyệt không thể rời khỏi nơi này, nhưng nơi này, tựa như rất hiếm có người xuất hiện.

Nhớ tới trong những truyền thuyết kia, có một vị tiền bối rơi xuống vực sâu, rơi xuống xông ngầm, kiểu gì cũng gặp được cơ duyên tuyệt thế, gặp được cao nhân tuyệt thế, học được võ công vô địch thiên hạ...

Vân Dương nhìn hai bên một chút, tựa hồ cũng không có cơ duyên hay cao nhân nào, ngược lại chỉ thấy sắp phải chết đói.

Lúc bị Niên tiên sinh vây khốn thì còn có Lục Lục cung cấp năng lượng, đương nhiên sẽ không cảm thấy đói. Nhưng vây giờ, nhân thể hắn đã là huyết nhục phàm thai, không ăn cơm... Có thể sẽ chết đói.

Trên tay hắn còn mang theo không gian giới chỉ mà Lôi Động Thiên cho, nhưng... Hắn không có Huyền khí, ngay cả không gian giới chỉ cũng không mở được.

Vân Dương khó khăn xê dịch thân thể, rút chân ra khỏi nước, sau đó trên bãi bùn từng chút thay đổi thân thể, đau đến muốn ngất.

Sau đó hắn tìm một chỗ có thể dựa lưng, lúc này mới dám quỳ người xuống, hé miệng từng miếng từng miếng nuốt tuyết trắng bị hắn làm dính đầy bùn đất...

Một mảnh tuyết lớn vào họng, chỉ cảm thấy cái bụng như bị đóng băng, tinh thần lại thêm chút phấn chấn.

Liên tiếp ăn mười mấy miếng, cuối cùng ngậm tan một ngụm tuyết trong miệng, phun ra một nắm cát, Vân Dương thở dài, phát hiện bản thân đã có thể lên tiếng:

- Nơi này có ai không?

Bốn bề yên tĩnh, không có bất luận hồi âm.

Vân Dương lập tức đình chỉ hành động không khôn ngoan này lại, phóng nhãn nhìn lại, hắn hiện tại đang dưới lòng sông, mà đối diện lại có phần góc chìa, cho dù có người đi qua, cũng không thể nhìn thấy hắn.

Mà thanh âm của hắn lại quá yếu ớt, truyền không xa, gọi thêm mấy tiếng nữa e là chỉ tổ hao hết khí lực.

Trước mắt, cái cần nhất là tự cứu bản thân.

Vân Dương dùng cả tay chân, không để ý thân thể rách rưới của mình cố gắng bò lên mặt tuyết phía trước.

Phía trước, là một dốc thoải.

Hơn nữa, dốc thoải còn có mấy tảng đá bị tuyết trắng bao trùm, mà bên đó nước chảy tương đối chậm, chỗ nước cũng không sâu.

Bày mấy tảng đá này ở đây làm gì?

Chính là... Có người qua sông.

Dùng mấy tảng đá này để đệm.

Nói như thế, dốc thoải này mặc dù bị tuyết lớn bao trùm nhưng cũng là một con đường, một đầu phải qua khi qua sông.

Vị trí của Vân Dương, có thể nhìn thấy bên kia, nhưng từ bên kia nhìn lại thì lại có vách đá che chắn, không nhìn thấy hắn. Cho nên điều hiện tại mà hắn muốn làm, chính là leo đến bên kia!

Hết thảy chỉ có vài chục trượng.

Đổi lại lúc bình thường, Vân Dương nhắm mắt cũng có thể nhảy qua, nhưng lúc này đây, vài chục trượng này đối với hắn mà nói chẳng khác nào muôn sông nghìn núi!

Muốn vượt qua, lại vô cùng gian nan!

Hắn bò từng xíu từng xíu, cố gắng khống chế cân bằng, dùng cằm, tay gãy, bả vai thậm chí bụng dưới...

Từng chút bò về phía trước.

Hắn còn phải cố gắng không chế, về trước leo sau, tuyệt không không để bở tuyết trắng mà trượt trở về...

Lúc hắn bắt đầu bò mới là giữa trưa.

Nhưng đến lúc hắn bò tới dốc thoải, đã là trời tối.

Vân Dương đã không thể chống đỡ thêm được nữa, lẳng lặng nằm nhoài trong đất tuyết, hôn mê. Trước khi hôn mê, chỉ kịp đem cái tay phải đổ máu của mình duỗi về phía trước, để tay hắn so với thân thể cao hơn một chút.

Như vậy, nếu có người tới, cho dù thân thể bị tuyết lớn bao trùm, cũng có thể nhìn thấy cánh tay, cánh tay đầy máu đỏ tươi...

Làm xong việc này, Vân Dương liền ngất đi.

Còn lại, chỉ có thể phó thác cho trời.

Nếu có người đi qua, lại có thiện tâm thì hắn còn một tia hy vọng.

Nếu không có người đi qua, hoặc là... Người đi qua làm như không thấy, như vậy chỉ sợ hắn sẽ phải vĩnh biệt từ đây!

- Các ca ca, trên trời có linh, phái một người tới cứu ta a...

Vân Dương trong hôn mê, tự lẩm bẩm.