Ta Là Chí Tôn

Chương 472: Tây quân tiếp viện



Đại soái khí thế ngất trời, nói năng vô cùng khí phách.

Nhưng vị này cũng chính là người được cả Ngọc Đường công nhận là thô lỗ nhất, không phân phải trái nhất, biết mắng chửi người nhất, thích mắng chửi tổ tông người ta nhất, giờ phút này không ai dám hoài nghi lời hắn nói.

Hắn thực sự có thể nói được làm được!

Nếu hắn đã nói ai hèn nhát sẽ lập bia trước cửa nhà đó, tuyệt đối có thể làm thật, hơn nữa còn nhất định sẽ làm, tuyệt không khoa trương giả bộ, càng không khoan nhượng.

Một đám tinh nhuệ tây quân ngao ngao xông ra ngoài.

Tất cả mọi người cùng thầm vang một câu, đánh chết cũng không thể làm đồ hèn nhát!

Nếu thực sự dựng một khối bi sỉ nhục trước cửa...

Mẹ nó, cả nhà ta về sau còn ngẩng đầu thế nào?

Huống chi, câu cuối của Vương Vân Chú càng làm huyết dịch bọn họ thiêu đốt kịch liệt.

- Phó Báo Quốc là tuổi trẻ Ngọc Đường đệ nhất danh tướng, đây là điều thiên hạ đều công nhận, lão tử cũng phục, nhưng Đông quân xưa nay đều xưng là Ngọc Đường đệ nhất quân, cái này lão tử không phục! Các ngươi phải đi qua, nhớ cướp lại xưng hào này cho lão tử, lão tử có thể thua người, nhưng thuộc hạ của lão tử cũng tuyệt không thể thua một phân!

- Cướp về! Nhất định phải cướp về!

Mười lăm vạn người cùng rống to, quả là chấn động đến đại địa cũng phải rung rẩy ba lần.

Lĩnh quân tiếp viện chính là tiên phong Tây quân Tôn Tử Hổ, hãn tướng đệ nhất dưới trướng Vương đại soái, trước khi đi, Vương đại soái đem Tôn Tử Hổ gọi sang một bên, trịnh trọng nói:

- Tôn Tử, ngươi phải nhớ kỹ...

- Đại soái, ngươi có thể gọi tên đầy đủ của ta không? Dù gọi là Hổ tử cũng được! Ngươi trịnh trọng gọi ta là Tôn Tử như thế, ngài cũng không cảm thấy khó chịu sao?

Gương mặt râu quai nón của Tôn Tử Hổ cực đoan không vui nhìn chủ soái của mình.

- Con mẹ nó, cút! Mau mau cút! Lão tử vốn muốn dặn dò ngươi hai câu, hiện tại cũng không còn tâm tình nữa, không thèm nói ngươi nghe nữa!

Vương Vân Chú một cước đá ái tướng của mình ra ngoài.

Tôn Tử Hổ lộn nhào, đứng lên liền đi.

Đại quân lập tức hô hô xuất chinh, cấp tốc đi xa.

Mắt thấy đại quân xa dần, Vương Vân Chú mới ảo não đạp tay lên đại thụ:

- Vốn định nói mấy câu với con hàng này, dặn hắn tận lực đem các huynh đệ còn sống trở về... Ta còn trịnh trọng chính thức như vậy, tên hỗn đản kia lại không hiểu phong tình... Nếu ngươi mà để các huynh đệ chết quá nhiều, lão tử sẽ biết Tôn Tử Hổ ngươi thành Tôn Tử thực sự!

Đám tướng quân còn lại không ngừng trợn trắng mắt.

Không hiểu phong tình?

Đại soái ngài há miệng mở miệng gọi người ta là Tôn Tử tám năm trời... Nào có lúc nào nói phong tình đâu?

Ngài trịnh trọng gọi người ta như vậy, thực sự quá trịnh trọng đi mất!

Đoán chừng Tôn Tử Hổ lần này không nháo với ngài, cũng là vì ngài quá trịnh trọng mà cho ngài chút mặt mũi...

Chỉ là bọn hắn cũng chỉ dám phỉ nhổ trong bụng, không người dám nói ra miệng, dù sao ai cũng có thể hiểu được tâm tư đại soái nhà mình.

Cho đến khi đại quân đi xa, rốt cục không thể nhìn thấy nữa, vị đại soái miệng đầy thô tục vẫn sừng sững chỗ cao, tựa như vẫn nhìn thấy thân ảnh tây quân khuất sau rặng núi đang gấp rút tiếp viện, lại dường như nhìn thấy thủ hạ binh sĩ bình yên trở về!

Hai tay đem chắp sau lưng, thân ảnh lẻ loi trơ trọi một mực chăm chú về chân trời, mãi cho đến trời tối, từ đầu tới cuối không dịch nửa bước chân.

Hoàn toàn không có người nào dám đi qua nhìn mặt của hắn.

Tất cả đám tướng quân, đều yên lặng trở về doanh trướng của mình.

Đêm đó, đại doanh tây quân hoàn toàn yên tĩnh.

Nghe nói, đại soái uống say một trận, say mèm...

...

Tôn Tử Hổ dùng tốc độ như chớp mà đi đường.

Nhất là lúc mới rời đi, tận sức khống chế không để mình quay đầu nhìn lại.

Hắn đi theo đại soái mười một năm trời, ở chung ròng rã mười một năm, bản tính của đại soái, hắn còn hiểu hơn cả bản thân mình.

Lúc cuối cùng, Tôn Tử Hổ nào có thể không biết đại soái muốn nói gì.

Thế nhưng, hắn không để đại soái nói ra khỏi miệng.

Bởi một khi đại soái nói ra, hắn sợ bản thân sẽ không kìm nổi mà rơi nước mắt.

Đại trượng phu thân cao bảy thước mà khóc, thực sự quá mất mặt.

Nhưng, lần này đi Đông tuyến... Tham dự chiến dịch có thể nói là tàn khốc nhất trong dòng sông lịch sử, mười lăn vạn huynh đệ mà hắn đem theo, đến cùng có thể trở về được mấy người?

Hắn cũng không thể cam đoan!

Thậm chí ngay cả bản thân hắn, đều không có bất cứ nắm chắc có thể còn sống trở về!

- Đại soái, nếu Tôn Tử Hổ ta còn sống trở về, sẽ tiếp tục làm tiên phong cho ngài! Lúc đó, coi như ngài còn gọi ta là Tôn Tử... Ta... Ta... Ta... Mẹ nó, khi đó có thể đừng gọi ta là Tôn Tử được không!

Tôn Tử Hổ vuốt vuốt hốc mắt ướt át, trong lòng thầm thay đại soái của mình nói một câu:

“Con mẹ ngươi! Lão tử không gọi ngươi là Tôn Tử, chẳng nhẽ còn phải gọi ngươi là gia gia sao! Lão tử gọi ngươi là Tôn Tử thì ngươi có mất miếng thịt nào không? Lão tử cứ muốn gọi ngươi là Tôn Tử, cả đời là Tôn Tử, Tôn Tử...”

- Con mẹ nó, đại soái thô lỗ như thế, đời này xem ra là không đổi nổi a!

Tôn Tử Hổ cười mắng một câu, đúng là ngậm nước mắt mà cười!

Phó tướng bên cạnh cũng là một gia hỏa cao lớn, có chút không dám tin nói:

- Tướng quân, ngài khóc?!

Tôn Tử Hổ nghe vậy giận tím mặt, nổi giận đùng đùng, dốc toàn lực gào thét:

- Con mẹ ngươi! Ngươi mới khóc! Mắt ngươi chỉ để nhìn đi tiểu thôi sao?! Ta khóc lúc nào? Tên hỗn trướng này, có ai không, bản tướng quân muốn xuất quân lệnh, Vương Đại Hùng xem thường thượng quan, phạt ba tháng quân lương!!

Vương Đại Hùng: “...”

Mẹ nó!

Rõ ràng là khóc còn không muốn để người vạch trần.

Động một chút là lại phạt lương! Không còn chiêu số nào khác hay sao... Quân lương ba năm nay của lão tử đều bị ngươi phạt, nếu không phải xem ngươi đem quân lương ra phân phát cho gia quyết chiến sĩ chiến tử... Lão tử đã sớm vác đao chém ngươi.

...

Một đường hành quân gấp gáp, một nắng hai sương, ngựa không dừng vó.

Cho đến khi Tôn Tử Hổ xuất lĩnh tây quân đến Thiết Cốt quan, sớm hơn dự định những một ngày rưỡi!

Đám quân tinh nhuệ tây quân một đường chạy tới, thời tiết giá lạnh nhưng trong người đều bừng bừng hơi nóng!

Cái này dường như đã thành chuyện thường, một đường tới đây, áo bông của mỗi người đều bị mồ hôi ướt đẫm không dưới ba bốn mươi lần!

Ướt đẫm vẫn phải mặc tiếp, dựa vào thân nhiệt của bản thân mà chống đỡ, dù không thoải mái cũng không dám cởi, một khi cởi ra, áo bông ướt mồ hôi nhất định sẽ bị khí lạnh ngoài trời biến thành khối sắt cứng rắn, khi đó có muốn mặc cũng không nổi!

Nhưng, đến lúc tận mắt nhìn thấy Thiết Cốt quan, mới khiến tròng mắt Tôn Tử Hổ trợn tròng tròng!

Lúc hắn chạy tới, Thiết Cốt quan mới chiến xong một trận công phòng.

Mà trên mặt đất trước Thiết Cốt quan, khắp nơi đều một màu đỏ máu!

Thiết Cốt quan mới được gia cố, lần nữa lại chằng chịt dấu hiệu tàn phá, không nói cái khác, chỉ riêng những vết tích khắc trên những viên đá mấy vạn cân đúc thành tường thành kia, đã đủ đển khiến toàn thân Tôn Tử Hổ phát lạnh, không rét mà run!

Đến cùng phải nhận công kích mạnh thế nào, mới có thể để lại vết tích như vậy?

Đập vào mắt, những tảng đá dường như không thể phá vỡ đã gắn đầy những vết nứt, tầng ở ngoài cùng đã bị sinh sinh móc mất một tầng.

Tôn Tử Hổ thân kinh bách chiến, đương nhiên có thể hiểu hoàn cảnh thế nào mới có thể xuất hiện tình trạng đó: Chỉ có khi binh sĩ tấn công đã xông lên tường thành, nhưng một khắc còn chưa cất bước vào, mới có thể xuất hiện tình trạng như vậy, nói cách khác, trận chiến vừa rồi, đã có người trèo lên đầu tường, hai tay nắm chặt đầu tường, chỉ cần xoay người một cái là có thể đi vào, ngay một khắc này, bỗng có người đẩy tới.

Tên lính rớt xuống đầu tướng, bản năng cầu sinh khiến hắn quơ loạn hai ta, hòng bắt lấy bất cứ thứ gì có thể ổn định thân hình, chỉ có dưới tình huống như vậy, mới có thể móc ra những tàn phiến trên tường thành!

Mà Thiết Cốt quan, tường thành ngoài quan ải, đều lộ ra tình huống như vậy.

Cái này, phải trải qua bao nhiêu lần công kích giằng co thảm liệt mới có thể như thế?

Suy nghĩ tỉ mỉ mới thấy cảm thấy cực sợ, nhìn mà phát khiếp, quả là đáng kinh ngạc đến đáng sợ, kinh tâm động phách!

Lúc này, binh sĩ Đông Huyền ngoài thành vẫn đang thu dọn hài cốt phe mình.

Cẩn thận nhìn xuống, Tôn Tử Hổ mới thấy sống lưng mát lạnh, trái tim xiết chặt.

Xa xa nhìn lại, thi thể tướng sĩ Đông Huyền đã không thể dùng cáng cứu thương mà khiên đi nữa, bởi vì thực sự quá nhiều, căn bản không có nhiều cáng hậu cần như vậy.

Binh sĩ Đông Huyền trực tiếp kéo xe ngựa, đặt lên một tấm ván gỗ thật rộng, đem thi thể binh sĩ chiến tử ném lên như bao tải rách, một cái xe gỗ, có thể chồng mấy chục cỗ thi thể, nếu chồng cao hơn một chút, còn có thể chồng thêm mấy người.

Mà đây vẫn chỉ là phần thi thể tầng ngoài.

Dời một bộ thi thể, phía dưới lại lộ ra càng nhiều thi thể, chuyển đi một tầng, lại chuyển đi một tầng... Mãi cho đến khi nhìn thấy tầng đất đỏ bừng ướt nhẹp, mới tính là tạm thời kết thúc!

Thế nhưng huyết thủy chảy xuôi trên mặt đất, đã bắt đầu rò rỉ khắp nơi, nhìn thôi cũng thấy giật mình...

Tinh nhuệ tây quân cùng hít một ngụm khí lạnh, lục phủ ngũ tạng đồng thời lạnh buốt.

Thảm!

Quá thảm!