Ta Là Chí Tôn

Chương 538: Nhận tổ quy tông, kinh thiên hạ!



Tin tức đứa nhỏ Bảo Nhi này xuất hiện, lập tức cuốn lên một trận thao thiên cự lãng.

Trên thực tế, ngay xế chiều hôm đó, tin tức Hoàng đế Bệ hạ nước mắt tràn mi, thần sắc yêu thương không chút che giấu, không một cử chỉ nào mà không nói rõ lai lịch đứa trẻ kia không thể coi thường, càng có địa vị cực cao trong lòng Hoàng đế Bệ hạ.

Có lẽ, phải cao đến độ cao mà không ai có thể sánh được!

Tất cả những người ở đó, đều phải có những cảm xúc khác nhau.

Mà ngay sáng sớm ngày thứ hai, suy nghĩ của mọi người đã được chứng minh bằng hiện thực, Hoàng đế Bệ hạ trực tiếp đưa Bảo Nhi lên tảo triều, nắm bàn tay nhỏ, mặt đỏ bừng tuyên bố với văn võ bá quan:

- Đây là Hoàng trưởng tôn của Trẫm, nhi tử của Đại hoàng tử Ngọc Vô Hà, Ngọc Càn Khôn, nhũ danh Bảo Nhi.

Oanh!

Tựa như một quả bom đột nhiên nổ tung giữa thiên điện!

Trong lòng họ sớm đã có suy đoán, thế nhưng vẫn không thể tránh nổi hãi nhiên!

Dù sao tin tức này quá hung bạo, quá rung động, đủ để khiến toàn bộ Ngọc Đường vì đó mà rung chuyển!

Khuôn mặt của Thái tử điện hạ trực tiếp tái mét, cả người cương cứng.

- Phụ hoàng!

Thanh âm của Thái tử như tê tâm liệt phế. Khiến văn võ cả triều giật nảy cả mình.

Thanh âm này quá lớn.

Thậm chí bản thân Thái tử điện hạ nằm mơ cũng không nghĩ ra, bản thân lại có thể lớn tiếng nói chuyện với phụ hoàng mình đến như vậy:

- Huyết mạch hoàng gia, xin phụ hoàng thận trọng! Còn xin phụ hoàng nói cẩn thận!

Thái tử toàn thân run rẩy, một lời đã nói ra, con ngươi thậm chí hiện lên thần sắc điên cuồng.

Hắn hiểu rất rõ, đứa nhỏ Ngọc Càn Khôn này xuất hiện, sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào với hắn.

Mang ý nghĩa, hoàng vị đang ngay trước mắt hắn, trở nên lung lay bất ổn.

Thậm chí... Từ lúc Ngọc Càn Khôn xuất hiện, hắn đã bị phụ hoàng, tự tay gạt ra vị trí kế thừa!

Tai họa ngập đầu a!

Trước đó, tứ quốc vây kín Ngọc Đường, Ngọc Đường ngoại hoạn trùng điệp, nguy cơ vong quốc đứng ngay trước mắt, cả nước trên dưới đều đồng tâm hiệp lực, đồng lòng chống cự ngoại hoạn, thế nhưng tình hình theo hành động của Hàn Sơn Hà mà chuyển biến đột ngột, Thái tử từng bí mật triệt tập phụ tá, trù tính cắt đất cầu hòa, chỉ cần Ngọc Đường không thực sự vong quốc, như vậy hắn còn có thể thượng vị, cho dù cắt đi bao nhiêu thổ địa, đối với hắn cũng rẻ vô cùng.

Nhưng từ khi Cửu Tôn tái hiện, thế cục đảo ngược, trọng thương Đông Huyền, thậm chí bức tử Hàn Sơn Hà, thế cục tứ quốc vây kín hoàn toàn tan nát, ngoại hoạn trừ diệt, Thái tử điện hạ vui mừng quá đỗi, sau chiến dịch này, tứ quốc đều bị thương nặng, chí ít cũng phải có mười năm tám năm mới có thể nghỉ ngơi lại sức, nhất là địch nhân lớn nhất của Ngọc Đường là Đông Huyền, không có hai mươi ba mươi năm, căn bản không thể hồi phục được, cục diện như vậy, là cảnh mà Thái tử muốn nhìn thấy nhất!

Thái tử vẫn hiểu rõ bản thân, chuyện mở mang bờ cõi, khai cương khoách thổ không phải khả năng của hắn, nhưng nếu không có ngoại hoạn, như vậy chỉ giữ gìn cái đã có, cũng không thành vấn đề.

Mà cục diện trước mắt chính là như vậy, tứ quốc trọng thương, Ngọc Đường cũng chịu hao tổn, chính là cần một vị quân chủ có thể giữ nước như hắn.

Nhưng hiện tại, rõ ràng hết thảy như đã trong tầm tay, chỉ kém một bước kế vị cuối cùng, hết lần này tới lần khác lại đột sinh biến cố, hơn nữa còn là cơn sóng kéo tới tận trời, đủ để nuốt chửng lấy hắn, hoàn toàn nghiền nát hắn!

- Nói cẩn thận... Thận trọng...

Hoàng đế Bệ hạ lạnh lùng cười cười, đạm mạc nói:

- Chuyện liên quan tới huyết mạch Hoàng gia... Trẫm, tự biết thận trọng, càng biết thận trọng từ lời nói tới việc làm... Có điều, Thái tử điều mà ngươi muốn nhắc đến, đến cùng là Hoàng vị, hay là huyết mạch hoàng thất?

Câu nói này của Hoàng đế Bệ hạ, thực sự có chút tuyệt tình, càng trực tiếp khiển trách Thái tử không phải, không chút để lối thoát.

Thái tử toàn thân run rẩy:

- Hoàng gia huyết mạch, há lại trò đùa, càng không cho phép bất kỳ sơ sót!

Không có cách nào khác a, đây đã là phương pháp duy nhất để phủ nhận thân phận tiểu quỷ này mà Thái tử có thể nghĩ tới.

Hoàng đế Bệ hạ lập tức giận tím mặt, một tay đặp mạnh lên thành ghế rồng:

- Hóa ra Trẫm muốn nhận tôn nhi của mình, lại chính là một trò đùa? Cháu ruột của mình, Hoàng trưởng tôn của mình, lại là nói đùa sao? Ngươi cho rằng Trẫm đang đùa giỡn sao?!

Ánh mắt sâm nhiên lướt qua Thái tử, chợt chuyển sang văn võ bá quan, thanh âm lãnh đạm:

- Không biết liệt vị thần công, còn có ai cảm thấy Trẫm đang nói đùa?

Lúc này đây, lửa giận của Hoàng đế Bệ hạ đã chân chính bốc lên, khuynh sào huy sái.

Mà cảm giác đè nén này, trực tiếp khiến văn võ bá quan gần như thở không nổi.

Những người ở đây, đều hiểu chuyện này có ý nghĩa gì.

Chính là Hoàng vị!

Chuyện này trọng đại tới cực điểm!

Nó liên quan tới lập trường, những quan viên đi lại gần với Thái tử kia, dù là biết rằng giờ phút này mở miệng khuyên can, cũng chính là chọc giận thiên uy, lại vẫn là không mở miệng không được.

Dù sao một khi chuyện này định như thế, Thái tử lập tức thất thế, chẳng những tâm tư đầu nhập trước đó của bọn hắn trôi theo dòng nước, mà sau này cũng không thể dễ chịu nổi.

- Thái tử điện hạ nói có lý, còn xin Bệ hạ thận trọng, huyết mạch hoàng thất không thể khinh thường a!

Tổng cộng có tới hai ba mươi vị quan viên đồng thời quỳ xuống, một vị quan viên râu tóc bạc trắng run rẩy đứng ra, mở miệng lập tức than khóc:

- Bệ hạ xin mời tạm bớt lôi đình, sự việc không nói không rõ, đạo lý không nói không thông, chuyện trước mắt chính như Thái tử nói, không thể xem thường, huyết mạch hoàng gia liên quan đến Đại bảo vị... Đứa nhỏ này... Khục, hạ thần chưa từng nghe tới Đại hoàng tử có để lại huyết mạch... Đột nhiên xuất hiện một đứa bé như thế... Lão thần cho rằng... Bệ hạ cần phải thận trọng hơn mới là thỏa đáng.

Lời còn chưa dứt, lão thần tử kia đã bịch một tiếng quỳ xuống:

- Bệ hạ, liên quan tới Ngọc Đường quốc tộc, không thể không cẩn thận a Bệ hạ...

Theo lão thần kia quỳ xuống, lại có bốn năm mươi vị quan viên lần lượt bước ra, cùng nhau quỳ rạp xuống:

- Bệ hạ, chuyện này can hệ giang sơn xã tắc, quốc phúc thừa kế, còn xin nghĩ lại a!

Ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ lập tức sắc như chim ưng, nhìn xuống đám đại thần quỳ xuống, con ngươi lộ vẻ rét lạnh:

- Các vị thần công đang quỳ xuống, đều cảm thấy Trẫm làm như vậy... Thực sự là đại bất ổn?

Đám đại thần đều là hạng người thạo đời, nào có thể không hiểu ý uy hiếp trong lời Hoàng đế Bệ hạ, không khỏi có chút phát run, tất cả mọi người đều biết một khi trả lời khẳng định, vậy đồng nghĩa với việc triệt để đắc tội Hoàng đế Bệ hạ.

Thế nhưng, cưỡi hổ khó xuống.

Hơn nữa, cái gọi là pháp bất trách chúng, hai đợt quỳ xuống tổng có tới bảy tám chục vị đại thần, coi như Hoàng đế Bệ hạ cũng sẽ phải kiêng kỵ, tuyệt không thể một phát bài xích tất cả đại thần, nhất là thế cục trước mắt mới vừa ổn định!

- Còn xin Bệ hạ nghĩ lại!

Đám người muôn miệng một lời cùng kêu, thanh thế tràn trề.

- Tốt, tốt, tốt!

Hoàng đế Bệ hạ nói liền ba chữ tốt, một tiếng lại nặng hơn một tiếng, điềm nhiên nói:

- Đều là thần tử tốt của Trẫm! Thái tử tốt của Trẫm! Quả nhiên một lòng vì nước, không chút tư niệm! Lòng son dạ sắt, thẳng thắn khuyên can, quả là tốt!

Không ít đại thần, nghe được lời Hoàng đế Bệ hạ nói lập tức đỏ mặt.

- Còn các ngươi, các ngươi nghĩ thế nào?

Hoàng đế Bệ hạ nhìn đám triều thần khác, nhàn nhạt nói:

- Sao các ngươi không nói, phải chăng cũng cho rằng Trẫm làm việc này không ổn?

Ngay sao đó, Hình bộ Thượng thư Ngô Liệt đứng ra khỏi hàng:

- Thần không có ý kiến với cách làm của Bệ hạ. Lời Bệ hạ nói, cố nhiên là chuyện Hoàng gia, thế nhưng với Bệ hạ cũng chỉ là chuyện nhà, là tổ tôn đoàn tụ, chỉ những điểm này, thần tự nhận không thể xen ngang. Hơn nữa, nói một câu đại bất kính mà nói, Bệ hạ nhận lấy tôn nhi, đối với thần mà nói hoàn toàn không có cảm giác gì. Trái lại, nếu Bệ hạ không nhận đứa cháu này, đối với thần mà nói, vẫn như cũ không quan trọng.

Hắn nói đến đây, Hoàng đế Bệ hạ đã rất hài lòng nheo mắt.

Nhưng vị Thiết Diện Thanh Thiên này dường như vẫn cảm thấy bản thân chưa nói đủ, thế mà lại nói tiếp:

- Thần, chỉ là thần tử. Thần chỉ làm tốt bản phận của thần, làm tốt công việc được giao. Đối với chuyện khác, cần gì quá mức quan tâm. Nói đến đây, thần lại muốn hỏi mấy vị đại thần, đối với chuyện nhà của Bệ hạ, tại sao lại cảm thấy hứng thú như vậy? Động một chút là giang sơn xã tắc, thuận miệng lại là huyết mạch hoàng thất không thể qua loa. Thứ cho thần ngu muội, thực sự nghĩ mãi không ra, các vị đại thần ở đây rốt cục là có tâm tư gì? Thực sự nghiêm trọng đến vậy sao?!