Ta Là Chí Tôn

Chương 543: Cửu Tôn Khí Vận Biến, Thiên Cực Tử Khí Sinh!



Người áo trắng cau mày.

- Ngọc Đường đế quốc, đế quốc này sao lại có khí tượng bá chủ thống nhất thiên hạ?! Cho dù là mấy trăm năm trước lúc bắt đầu lập quốc khí vận cũng không thấy thịnh vượng như vậy, huống hồ trước nay chưa từng có được sự tán thành của thiên đạo. Khí số sẽ là đời sau suy bại hơn đời trước, cùng lắm kéo dài được bảy đời thì sẽ bị hủy diệt dưới quỹ đạo thay đổi hoàng triều. Ngọc Đường hoàng bây giờ là quốc chủ đời thứ sáu, khí số coi như vẫn còn được một chút nhưng cũng nên hiện rõ dấu hiệu suy bại mới đúng chứ, sao trước mắt lại thịnh vượng như vậy...

- Trong số chư quốc đương thời, nội tình khí vận thịnh vượng nhất không phải thuộc về Đông Huyền đế quốc sao. Quốc chủ Đông Huyền đế quốc nắm đại khí vận khai quốc, quốc vận lâu dài, khí mạch trầm sâu. Hai trăm năm sau khi lập quốc sẽ từng bước khuếch trương, Tử Vi tinh đã lấp lóe Đông Huyền, chỉ đợi thời khắc hiển lộ tài năng, cũng chính là lúc Đông Huyền nhất thống thiên hạ, đây là số mệnh không thể nghịch chuyển.

- Cho dù xét về nhân lực, vật lực, tài lực, quốc lực Đông Huyền đế quốc cũng là nhân tài kiệt xuất đương thời, đầy rẫy nhân tài văn võ, tất cả đều tài năng xuất chúng, thực sự có thực lực cường hoành xây dựng được thiên hạ, cho nên bổn môn mới có thể phát ra Giang Sơn Xã Tắc lệnh... tán thành Đông Huyền là thiên hạ chi chủ, tiếp nhận thiên mệnh, thuận theo thiên thời. Giờ sao thiên tượng lại rơi vào hỗn loạn chưa từng có thế này? Chiến dịch tất thắng của Đông Huyền cuối cùng lại thất bại?

- Đông Huyền nhất thời bại trận coi như bỏ qua, nhưng vì sao thiên tượng trước mắt lại hỗn loạn như vậy?

- Mấy năm trước, Cửu Tôn phủ đột nhiên giáng lâm, rõ ràng đã khiến quốc vận của Ngọc Đường tăng chưa từng có, dường như đã lộ rõ tia hy vọng thống lĩnh thiên hạ của Ngọc Đường, thời cơ thống nhất của Thiên Huyền không vì thế mà tận, vật cực tất phản, bổn môn vốn đã có định kiến với việc hiển lâm cường thế của Cửu Tôn phủ. Sự xuất hiện của chúng chẳng qua chỉ giúp Ngọc Đường đế quốc lóe sáng lần cuối, chỉ sẽ làm Ngọc Đường đế quốc trở thành mục tiêu công kích của các nước khác mà thôi... Khí vận quốc lực không còn lại nhiều cũng sẽ vì vậy mà ngày càng suy bại, như vậy sẽ càng gián tiếp giúp Đông Huyền tiêu hao quốc lực của những nước khác.

- Những việc sau đó đã chứng thực dự đoán của bổn môn, Cửu Tôn đều đã chết trong chiến dịch Thiên Huyền nhai kia, quốc vận hình thành từ khí vận thiên địa mà Cửu Tôn phủ đưa đến cũng tiêu tan sạch sẽ vào năm ngoái đã chứng minh vận thế thiên đạo là thứ sức người không thể nghịch chuyển, số trời không thể làm trái, dùng sức người chống lại trời sẽ như con thiêu thân lao vào lửa tự tìm đường chết. Thế nhưng bây giờ tình thế thay đổi, mọi thứ đã trở nên hoàn toàn khác...

Gã đứng trong đám mây, nhíu chặt lông mày, trăm mối không cách giải.

- Cả môn phái đều vì chuyện này mà trở nên hỗn loạn, luống cuống...

Gã thở dài một hơi.

Sự thật cũng đúng như gã nói, cả Thiên Đạo Xã Tắc môn đều hỗn loạn, phân chia thành hai phái vì biến cố trước mắt.

Người của hai bên dùng đủ các lời nói để công kích nhau, đã sắp phát triển dần đến tình trạng đấu võ rồi.

- Vạn năm không xuất hiện, vừa xuất hiện đã gây ra câu chuyện cười lớn nhường này, bản thân chuyện này đã là một câu chuyện cười cực kỳ hoang đường rồi!

- Chưa nhìn rõ gì, chưa xác định rõ ràng đã phát ra Giang Sơn Xã Tắc lệnh, giờ thì hay rồi nhỉ? Đông Huyền bại rồi! Không chỉ bại, ngay cả quân thần gì đó cũng bị người ta giết chết rồi... Danh tiếng môn phái chúng ta tích lũy mấy vạn năm giờ đã bị hủy hoại rồi. Từ một tồn tại được xưng là Thần minh của thiên hạ, giờ hóa thành câu chuyện cười lớn nhất thiên hạ rồi! Hừ!

- Còn có cách nào khác sao? Thiên tượng thể hiện rất rõ ràng, tinh lạc Đông Huyền, tử nhật sinh đằng. Đó chính là hiện tượng nhất thống, bá chủ chi tư! Điểm này, lúc đưa ra quyết định xác định thiên tượng như vậy sao không thấy ai có ý kiến gì? Lúc ấy sao các ngươi không phản đối đi?

- Hừ, thiên địa vốn bất toàn, thiên tượng cũng không phải tuyệt đối, lúc đó vì sao chúng ta không nói ư? Nói có tác dụng sao? Môn phái luôn bị các ngươi nắm giữ, ai dám nói không được chứ? Chúng ta cũng chỉ bực mình mà không dám nói ra mà thôi...

- Nói hươu nói vượn, lúc ấy rõ ràng là tất cả mọi người nhất trí cùng đưa ra quyết định, nhân cơ hội này để Thiên Đạo Xã Tắc môn tái xuất giang hồ, từ đó khôi phục vinh quang huy hoàng vạn năm trước, và cũng nhân đó cướp đoạt khí vận vạn năm có một này... Đây là quyết định mọi người cùng đưa ra, sao giờ xảy ra sơ suất thì đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng ta? Đời há có chuyện như vậy chứ?

- Ngày đó đưa ra quyết định này đúng là tất cả mọi người cùng quyết định chung, điều đó không sai, nhưng ai đồng ý đưa Giang sơn xã tắc lệnh ra ngoài? Thứ đó một khi đưa ra ngoài tức là kết luận, tức là đang chiếu cáo thiên hạ, Đông Huyền có được vương bài này há có thể không vì thế mà mưu đồ chuyện lớn sao? Rất nhiều tông môn ẩn thế tuân theo tổ tiên không xuất hiện giang hồ há không muốn nghịch thiên cải mệnh, dĩ nhiên phải nhân cơ hội này tái xuất giang hồ, nhưng... vừa tái xuất đã gặp phải tai họa ngập đầu, đến rồi, đến rồi, giờ đã thành Thiên Đạo Xã Tắc môn chúng ta đào hố người ta rồi!

- Ngươi đây là đang cưỡng từ đoạt lý, đã đưa ra quyết định rồi, đương nhiên Giang sơn xã tắc lệnh cũng được đưa ra ngoài, không đưa ra thì còn ra gì nữa? Giữ tiếp trong tay à? Vậy làm thế nào để trọng chấn uy danh? hơn nữa, không có Giang sơn xã tắc lệnh trong tay, ngươi cho rằng ngày đó Đông Huyền sẽ dốc hết sức tiến hành việc này sao?

- ... Kể một ngàn nói một vạn, kết quả là các ngươi đã gây ra một câu chuyện cười khiến danh dự bổn môn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, các ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm, đây là hiện thực không thể trốn tránh được...

Nội bộ Thiên Đạo Xã Tắc môn đấu đá lẫn nhau.

Đến cuối cùng mới miễn cưỡng đạt được một nhận thức chung không phải là nhận thức chung.

- Hiện thực đã vậy rồi, đã đến nước này cũng không thể cứ tiến thoái lưỡng nan được là chỉ có cách tiến thẳng lên không thể lùi. Danh dự của Thiên Đạo Xã Tắc môn không được phép tổn hại, quyền uy càng không thể bị khiêu chiến. Giờ con đường duy nhất chỉ là... Cho dù thế nào, Đông Huyền nhất định phải có được thắng lợi trong trận chiến tranh bá thiên hạ, vậy bổn môn sẽ không phạm phải sai lầm gì, Giang sơn xã tắc lệnh vẫn nằm trong tay người xứng đáng!

Quyết định được đưa ra, nội bộ đạt được thống nhất.

Nhưng trong trận đấu tranh bá giữa ngũ đại đế quốc của đại lục này há chỉ mấy người của một môn phái là có thể quyết định được?

Cho dù trong môn phái này của ngươi tất cả đều là cao thủ tuyệt thế...

Nhưng, đây không phải là trận quyết chiến giang hồ mà là trận chiến giành hoàng quyền của cả đại lục!

Thế là, cử trước vài người đi thăm dò, biết người biết ta là chuyện cần thiết...

Nhưng...

- Con đường này... phải thăm dò thế nào đây? Người áo trắng mặt mày ưu sầu, buồn muốn chết đi sống lại.

Đây là một vấn đề cực kỳ nan giải.

Bởi vì sự thật chắc chắn không cường thế như những gì họ nói, giờ rõ ràng đã tính sai rồi, sớm đã xác định biến khéo thành vụng rồi.

Cho nên, giờ có muốn bổ cứu cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, thực hiện kế sách gì.

Người áo trắng kia cau mày thật lâu, cố gắng suy nghĩ trù tính muốn tìm ra điểm mấu chốt nhưng tất cả chỉ là một đám sương mù, hoàn toàn không có manh mối.

Nửa ngày lại trôi qua, cuối cùng người kia đem hết u sầu trong lòng hóa thành một cái thở dài rồi cả người chầm chậm bay lên cao.

Giờ, người kia đã đứng trên không trung cao năm trăm trượng, đây chính là độ cao cực hạn tu vi của hắn có thể đạt được!

Gã một lần nữa mở to mắt, cố gắng quan sát thành Thiên Đường.

Lúc này, cả thành Thiên Đường đều nằm rõ dưới đôi mắt gã, không sót một thứ gì, cũng không bỏ sót gì.

- Dự đoán lúc đó không hề có sơ hở, giờ lại xảy ra nghịch chuyển kinh thiên như vậy chắc chắn là khí vận xảy ra vấn đề! Mà vấn đề này, chín phần là ở Ngọc Đường quốc. Những quốc gia khác cho dù ảnh hưởng như thế nào cũng rất khó để quấy nhiễu được như vậy. Còn nơi có khí vận thịnh vượng nhất của Ngọc Đường đế quốc, không đâu bằng đô thành Ngọc Đường, thành Thiên Đường. Cố gắng xem xét khí tượng của thành này có lẽ sẽ tìm ra được chút manh mối!

Người áo trắng thi triển tâm pháp độc môn của Thiên Đạo Xã Tắc môn, cẩn thận quan sát hướng đi khí mạch của cả thành Thiên Đường. Gã nhìn trọn vẹn nửa canh giờ, cho đến lúc tu vi bản thân dần ứng phó khó khăn thì bỗng nhiên một điểm linh quang lóe lên, cuối cùng đã phát hiện được chút manh mối rồi.

Phát hiện này khiến người áo trắng giật nảy cả mình, một hơi chân khí cũng không thả ra, cả người như lưu tinh rơi xuống. Cao thủ tuyệt thế bậc này mà suýt chút nữa ngã nhào xuống, miệng cắm vào đất.

- Hóa ra là ở đây! Sao lại ở đó chứ?

Hai ý niệm này đồng thời ào vào trong não người áo trắng, trăm mối vẫn chưa có cách giải càng khiến gã thêm mờ mịt.

Nửa ngày sau, sau khi người áo trắng điều tức một phen, tự điều chỉnh khí tức tu vi của mình đến trạng thái tốt nhất rồi một lần nữa vọt người đi, lần này gã dồn tất cả sự chú ý vào một vị trí.

Ánh mắt tập trung ở một nơi có mây mù nồng đậm bao phủ, không phải Cửu Tôn phủ mà là ở đó!

Người của Thiên Đạo Xã Tắc môn am hiểu nhất là xem hướng đi của khí mạch nhân thiên địa, trăm lần không sai một. Lần này Ngọc Đường đế quốc nghịch thế phá cục, khí vận từ suy thành thịnh, biến hóa vô cùng quỷ dị, người Thiên Đạo Xã Tắc môn không thể nào tưởng tượng được hiến hóa này dĩ nhiên đã vô số lần đi xem thử rốt cuộc là sai sót chỗ nào sao lại có dị biến như vậy, chỉ tiếc là từ đầu đến cuối không ai phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì.

Trong khoảng thời gian này người áo trắng cũng đã nhìn như ngày hôm nay rất nhiều lần, nhất là Cửu Tôn phủ, gã đã quan sát không dưới mấy chục lần nhưng trước đó không hề có bất kỳ phát hiện nào, thứ duy nhất nhìn thấy chỉ là một mảnh sương mù dày đặc không tan.

Sương mù dày đặc không tan kia là hiện tượng thần dị thuộc về Cửu Tôn phủ, luôn tồn tại, sớm không có gì lạ, được coi là trạng thái bình thường.

Có điều lần này khi đứng trên cao quan sát lại bất ngờ phát hiện trong Cửu Tôn phủ... có tồn tại...

- Thiên cực tử khí?! Quả nhiên là thiên cực tử khí!?