Ta Là Chí Tôn

Chương 571: Nợ máu trả bằng máu



Tam đại Tôn giả, xin lỗi các ngươi, chuyện thần cốt lại lợi dụng các ngươi, thế nhưng các ngươi có long đong thê lương thì lại thế nào?

Năm đó, tám huynh đệ của ta bỏ mình, từng khâu từng khâu trong đó, đều có những người mà chúng ta hết lòng tin tưởng phản bội, cống hiến sức lực, cái cảm giác lạnh giá trong lòng ta khi đó, các ngươi có thể hiểu không?

Hiện tại, còn xa xa chưa đủ, tiếp đó còn càng nhiều chuyện chờ các ngươi cảm nhận, cảm nhận cái cảm giác hữu tâm vô lực, đau khổ không thể làm gì đi!

- Vân công tử.

Tuyết Tôn Giả chậm rãi đứng dậy, trường bào tuyết trắng không gió mà động:

- Đa tạ tấm lòng cao thượng Vân công tử, không kể hiềm khích mà đến báo tin cho chúng ta. Chỉ là, Tuyết mỗ muốn hỏi công tử một câu, cũng không phải có ý nghi ngờ công tử, còn xin công tử chớ có để ý.

Vân Dương nhất thời chuyển sang vẻ trầm thống, khàn giọng nói:

- Tuyết Tôn Giả cứ hỏi, mặc dù trước đó chúng ta cũng không hữu hảo là mấy, thế nhưng suy cho cùng vẫn là có duyên gặp mặt, chữ tin của mấy vị Tôn giả còn hiện mồn một trước mắt, người thiện tất có thiện báo, nếu là chuyện... Liên quan tới chuyện của Băng Tôn Giả, Vân mỗ nhất định biết gì nói nấy, không chút giấu diếm, đây là chút tôn trọng cuối cùng của Vân mỗ đối với một vị cường giả, cũng là chút tâm ý cho duyên phận gặp gỡ.

- Đa tạ thiện ý của công tử!

Tuyết Tôn Giả trầm giọng chậm rãi nói.

- Chúng ta muốn biết, Hồng Trảm... Giết huynh đệ ta thế nào? Lúc ấy sao công tử lại có thể chứng kiến?

Kiếm Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả đồng thời đưa mắt nhìn qua.

- Nói đến chuyện này đúng thực là trùng hợp, Vân mỗ may mắn gặp dịp, chính mắt nhìn thấy biến cố. Lúc đó, Vân mỗ rời thành làm chút chuyện riêng...

Vân Dương đem những suy đoán mập mờ của mình lần lượt nói ra.

Động tĩnh mà mấy ngày nay hắn gây ra quả thực không nhỏ, cơ hồ ai ai cũng biết, ba vị Tôn giả này hiển nhiên cũng nghe tin, nhưng bọn hắn cũng không quan tâm Vân Dương rời thành làm gì, chuyện mà bọn hắn quan tâm chỉ có một chuyện.

- ... Lúc ấy ta đến một sườn núi nhỏ tương đối bí mật, phát hiện có người ở đó tế diện... Thời tiết lạnh như vậy, lại có người tế diện, Vân mỗ cũng thực cảm thấy ngạc nhiên, đi qua xem xét, ngoài ý liệu lại thấy đúng là Băng Tôn Giả đứng trước mặt, mà bản thân Băng Tôn Giả lúc đó, cũng đã bị thương tương đối nặng!

Tuyết Tôn Giả bực mình thở dài một tiếng.

- Nơi đó chính là ngôi mộ chôn di vật mà Băng lập cho con trai của hắn... Ngày đó, Băng hại con trai mình nhà nát cửa tan, ngay cả di vật cũng không có, chỉ có một chút tiền bạc, mà năm xưa khi hắn rời đi, con trai hắn có đưa cho hắn... Hắn đem chôn ở đó. Chuyện này, còn là ta và hắn cùng nhau làm...

- Về phần trọng thương...

Ánh mắt ba người Thiết Tranh đồng thời lộ thần sắc lăng lệ.

Băng Tôn Giả bị trọng thương, chính là do Sâm La đình cùng Tứ Quý lâu truy sát.

Nhưng mà chuyện này, bọn hắn sẽ không nói với Vân Dương.

- Lúc ấy.. Ta thấy, Băng Tôn Giả rất thương tâm... Tuy giao tình nông cạn, nhưng chúng ta cũng coi như người quen biết cũ, ta liền muốn hiện thân, nói vài lời an ủi xã giao rồi rời đi, không ngờ đúng lúc đó Huyết Đao đường Hồng Trảm mang theo năm tên thủ hạ đến...

Vân Dương trầm thống nói:

- Trận đại chiến kia, ta tận mắt chứng kiến, chỉ tiếc tu vi thấp kém, khụ khụ...

Sương Tôn Giả liếc mắt.

Thầm nghĩ, tu vi ngươi mà cũng thấp?! Lấy tu vi Thiên cảnh hiện tại của ngươi, tuy không phải nói là vô tiền khoáng hậu, nhưng cũng đủ khinh thường đương đại. Có điều, hiển nhiên tuyệt sẽ không giúp chúng ta làm việc.

Nếu ngươi thực sự tương trợ Băng, rất có thể Băng sẽ không vẫn lạc!

Nhưng mà coi như biết rõ như vậy, Tuyết Tôn Giả vẫn không nói gì, hai bên vốn dĩ có lập trường đối lập, Vân Dương chịu đưa tin giúp, thậm chí không nuốt riêng thần cốt, đã là nhân tình to lớn, nếu lại yêu cầu xa vời, chính thực là bất cận nhân tình!

- ... Dưới tình huống song phương một lời không hợp, đột nhiên phân tranh, cuối cùng Băng Tôn Giả trọng thương, nhưng cũng giết được ba người của đối phương, cho đến thời khắc cuối cùng, Băng Tôn Giả đột nhiên kêu tên ta.

Vân Dương có vẻ ngơ ngác kinh ngạc nói:

- Đối với tu vi của bản thân, ta cũng có mấy phần tự tin, vốn tưởng rằng Băng Tôn Giả cũng không biết ta ở ngay đó, mặc dù ta cũng đã có dự định hiện thân, nhưng bởi vì đám người Huyết Đao đường đến, mà không muốn quan tâm.

Sương Tôn Giả hừ lạnh một tiếng, cố kìm không để bật thốt một câu.

Tiểu tử ngươi đúng là có tu vi không thấp, nhưng dưới thời tiết này mà cũng muốn giấu diếm hành tích trước Tuyết Sương Băng chúng ta, thực sự đúng là mơ mộng hão huyền, si tâm vọng tưởng!

- Lập tức, Băng Tôn Giả lao tới chỗ ta, sau khi phó thác mấy chuyện... Lập tức quay người tự bạo... Mà khối... Này...

Vân Dương có chút không hiểu nói, tựa như không biết thứ này là gì.

- Tự bạo... Sao có thể...

Sương Tôn Giả tự lẩm bẩm.

Vân Dương vẫn tràn đầy vẻ không hiểu nói:

- Việc này ta cũng rất nghi vấn, mặc dù bản thân Băng Tôn Giả chịu trọng thương, thế nhưng hắn còn sức vọt tới, phó thác mấy chuyện với ta, như vậy chưa hẳn đã không có cơ hội phá vây... Nhưng hắn lại không hề có ý phá vây, ngược lại chọn cách tự bạo? Chuyện này thực sự không hợp lý... Nói một câu hơi khó nghe, chuyện lúc đó chính là như thế, các ngươi có tin hay không thì tùy.

Ba người Tuyết Tôn Giả đồng thời thầm thở dài chua xót, mấy chục năm tung hoành giang hồ, bọn hắn sao có thể không hiểu suy nghĩ hiện tại của Vân Dương, thế nhưng bọn hắn lại càng hiểu suy nghĩ lúc đó của Băng Tôn Giả.

Vì sao không trốn đi?

Vì sao phải tự bạo?

Vì sao?

Đây là một câu chuyện đầy chua xót!

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, tự mình đứng trước mộ của đứa con trai mà tự mình hại chết, bản thân lại bị lừa gạt cả một đời... Thân mang trọng thương, nhà cũng không thể về...

Chẳng khác nào, trời đất tuy lớn, lại không có chốn dung thân!

Quả là nản lòng tới cực điểm, thực sự... Không muốn tiếp tục sống.

- Vậy tên Hồng Trảm kia còn sống không?

Tuyết Tôn Giả lạnh lùng nói.

Trong trận chiến đó, có thể nói hắn là kẻ lành lặn nhất a!

Vân Dương nói:

- Năm tên thủ hạ của hắn, ba chết hai trọng thương, cho dù hai tên may mắn không chết, cũng nửa chết nửa sống... Thứ cho ta nói thẳng, chỉ nhìn kết cục đơn thuần, ta cảm thấy... Tu vi chiến lực của Hồng Trảm kia còn cao hơn Băng Tôn Giả rất nhiều, rất có thể... Đây chính là nguyên nhân khiến Băng Tôn Giả không tiếc dùng chiến pháp cực đoan?!

Kiếm Tôn Giả nghiến răng ken két:

- Hắc hắc, Đường chủ Huyết Đao đường, tu vi đương nhiên cao cường, danh tiếng vang dội, thực lực cũng không thể thấp đi đâu, hắc hắc...

Trong tiếng cười gằn, xen lẫn oán độc chi ý khó nói thành lời, khiến cho người ngoài cuộc như Vân Dương nghe được, đều không nhịn nổi mà thầm run một cái.

- Chúng ta lần nữa cảm tạ Vân công tử đã báo tin.

Tuyết Tôn Giả đứng dậy, đi tới một bên, giọng khàn khàn nói:

- Ba huynh đệ chúng ta, nợ Vân công tử một đại nhân tình, sau này nếu có cơ hội... Chúng ta nhất định sẽ báo đáp, quyết không nuốt lời.

Câu nói này vừa lộ thiện ý, vừa có ý đuổi khách.

Vân Dương hiểu ý đứng dậy:

- Cuối cùng cũng không phụ nhờ vả, Vân mỗ cũng xin cáo từ. Ba vị Tôn giả xin bớt đau buồn, dù sao người chết cũng đã chết...

Tuyết Tôn Giả mệt mỏi khoát khoát tay, tang thương:

- Ngươi đi đi...

- Cáo từ.

...

Vân Dương quay người, bước ra khỏi cửa, vẫn đứng lại trong thính đường một hồi, nhìn thấy gian phòng kia không truyền ra nửa điểm động tĩnh, tựa như căn bản không có người sống tồn tại.

Vân Dương im lặng một chút, rốt cục cất bước mà đi.

Vân Dương trực tiếp tới chỗ phần mộ của Dương Ba Đào cùng phu nhân của hắn.

- Dương Ba Đào, ân oán một nhà của ngươi, cứ như vậy kết thúc, ngươi yên tâm, con nhỏ của ngươi... Không có việc gì.

Vân Dương quay người rời đi.

Ban đêm.

Trong Thiên Đường thành, đột nhiên gió nổi mây phun, khắp nơi đều ngửi được một mùi tinh phong huyết vũ, màu đỏ bao trùm khắp nơi.

Ba khu mật cứ của Huyết Đao đường thiết trí trong Thiên Đường thành, đột nhiên xuấ hiện ba người cường thế tấn công, đơn giản như bổ dưa thái rau mà chém giết tất cả những vật sống tồn tại.

Quả là chém tận giết tuyệt, ngay cả chó giữ cửa, hay... Mấy con gà kiếm ăn phụ cận, mấy con mèo hoang đều không thoát được vận rủi!

Đúng nghĩa gà chó không tha!

Phen giết chóc này tuy cực đoan, nhưng dù sao cũng chỉ là báo thù giang hồ... Có điều, chẳng biết thế nào, một trong ba khu mật cứ cùng với tám người chủ trì khu mật cứ này, không biết đi cửa nào, lại đem cứ điểm thiết lập trong biệt viện của Tứ hoàng tử.

Nhưng mà cho dù là biện viện của Tứ hoàng tử, ba người kia vẫn hoàn toàn không chút kiêng kỵ, nửa đêm gần sáng đột nhiên xuất hiện, trực tiếp giết vào.

Toàn bộ những người trong biệt viện, tất cả đều bị giết sạch sẽ, bao gồm... Ba trăm tên thị vệ quản gia thị nữ... Toàn bộ bị diệt, không một ai may mắn sống sót!

Huyết án kinh thiên như thế, nhất thời tạo ra một cơn địa chấn bao phủ cả Thiên Đường thành!

Nhưng mà... Điều càng nóng hơn còn ở sau đó, ngay trong đêm đó, tại một chỗ mật cứ cuối cùng của Huyết Đao đường sau khi bị ba người này cường thế nhổ tận gốc, một âm thanh trong trẻo như rồng ngâm hổ gầm đột nhiên vang lên...

- Hồng Trảm! Không phải luôn nói ngươi sâu không lường được sao? Tại sao giờ lại co đầu rụt cổ như đám con cháu rùa vậy, hành vi như vậy, ngươi có tư cách gì chấp chưởng Huyết Đao đường? Mau mau đi ra nhận lấy cái chết!

Cùng lúc thanh âm vang lên, vô số cao thủ Ngọc Đường cùng nhau bay tới.

Nhưng chỉ cách một lát, thanh âm kia đã lại vang lên lần nữa:

- Hồng Trảm! Là đàn ông thì mau ra đây!

Cứ thế hô ba bốn lần, bốn bề không có bất cứ động tĩnh nào truyền lại.

Chờ đến khi vô số cao thủ Ngọc Đường vây quét đến đầu nguồn phát ra tiếng động. Đỉnh cao nhất của Tiếp Thiên lâu, trên một mảnh tuyết trắng lạnh lẽo, đã thấy xuất hiện hơn bốn mươi cái đầu người đẫm máu.

Tất cả đều là cao thủ Huyết Đao đường.

Ngoại trừ đầu người, còn có hơn bốn mươi cây Huyết đao bị cắt thành hai đoạn, chỉnh tề bày trên mặt tuyết.

Ở giữa, còn có mấy chữ lớn viết bằng máu tươi: “Hồng Trảm, nợ máu trả bằng máu!”