Ta Là Chí Tôn

Chương 589: Chúng ta chưa chết a...



Vân Dương triệt để ngốc trệ, chuyện quái dị liên tiếp xảy ra, từ lúc mới đầu là mây đen vô lượng che phủ Thiên Đường thành, tình huống này vượt xa nhận biết của Vân Dương đối với giới tu giả, Vân Dương tự hỏi bản thân, dù vân tướng thần thông của hắn có thể khôi phục, cũng khó có thể hội tụ được nhiều vân khí như thế, chớ nói chi trong mây đen này còn dưỡng dục ra uy thế dọa người, sau đó lại là tu vi thực lực của người áo đen, Vân Dương có thể khẳng định, tu vi người này tuyệt đối không thấp hơn Lăng Tiêu Túy, Quân Mạc Ngôn thậm chí là Niên tiên sinh.

Cho dù là hiện tại, toàn thân Vân Dương vẫn không thể kiềm nổi mà cứng ngắc, trái tim phốc phốc nhảy loạn, tựa như tùy thời đều có thể nhảy ra từ miệng.

Cảm giác tử vong dày đặc trước đó vẫn chưa từng tiêu tán, lông tơ toàn thân vẫn chưa thể cụp xuống, vẫn duy trì một trạng thái rùng mình.

Chuyện vừa rồi thực sự là tử quan trước mắt, tình huống không thể không chết, tuyệt không có may mắn!

Mây đen chân thực, ma diễm chân thực, cao thủ chân thực, sát cơ chân thực, sát chiêu chân thực, chuyện hắn hẳn phải chết cũng là chân thực... Thậm chí, gương mặt dữ tợn, cánh tay đoạt mệnh kia đã đến trước mắt hắn...

Tất cả đều là chân thực, tuyệt không có nửa điểm hư giả!

Vân Dương có thể cam đoan, cũng có thể khẳng định, hết thảy, đều là tồn tại chân thực, thực sự đã phát sinh!

Nhất là tốc độ di chuyển của người áo đen lúc rời đi, tuyệt đối vượt qua nhân biết của Vân Dương đối với giới tu giả, cho dù là Lăng Tiêu Túy, Niên tiên sinh cũng không thể có tốc độ kinh người như vậy!

Nhưng.... Hết thảy, hết thảy đều theo một tiếng “Ầm” kia mà quy về hư ảo.

Tựa như chưa từng xuất hiện.

Đảo mắt tới, tinh không vạn lý, chỉ có từng đóa mây trắng lượn lờ, không khác ngày thường, có thể xa xa nghe được tiếng xì xào bàn tán của đám người trên phố, tiếng ồn càng lúc càng lớn, văng vẳng không dứt...

Vân Dương thở một hơi thật dài, rốt cục xác định một chuyện, nguy cơ đã qua, tử ách đã giải!

Mặc dù gặp phải chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng cuối cùng cũng đã xong!

Trong ngực, Kế Linh Tê vẫn duy trì tư thế ban đầu như cũ, ôm Vân Dương thật chặt, sống lưng liều mạng đẩy lên...

Một cảm giác ấm áp cùng cảm kích đồng thời dâng lên trong lòng Vân Dương.

Cùng với đó, một cảm giác vi diệu “Cùng khanh đồng mệnh, đồng sinh công tử” dâng lên trong đầu.

Tựa như nữ tử trong ngực này, tại thời khắc này, gắn chặt với sinh mệnh của hắn, như hợp thành một.

Ta sinh, ngươi tại.

Ngươi tử, ta đi.

Một câu mà Vân Tiêu Dao thường xuyên nói lại hiện bên tai hắn: “Trên thế giới này, cái gì là quan trọng nhất? Sinh mệnh! Nếu có một ngày, có một người, có thể vì ngươi mà bỏ qua sinh mệnh của mình. Như vậy, nếu người đó là nam nhân, vậy hắn là huynh đệ đáng tin cậy nhất! Nếu người đó là nữ nhân, cũng sẽ là hồng nhan chung tình nhất với ngươi!”

“Gặp được huynh đệ như vậy, chính là tam sinh tam thế cũng khó gặp tuyệt thế chân tình, ngươi, chớ có xa lánh. Còn gặp được nữ nhân như vậy, chính là vĩnh thế khó gặp chân ái, ngươi, chớ có cô phụ!”

Linh hồn Vân Dương thầm chấn động.

Huynh đệ đáng tin nhất, chớ có xa lánh!

Vĩnh viễn chân ái, chớ có cô phụ!

Vân Dương hít một hơi thật sâu.

Ta sẽ không xa lánh, cũng sẽ không cô phụ!

Nhìn Kế Linh Tê trong ngực, Vân Dương đột nhiên cảm thấy an tĩnh tường hòa, tựa như, có nữ tử này bên người, hắn... Đời này đã trọn!

- Linh Tê...

Vân Dương thì thào thì thầm.

Nụ cười ấm áp nở rộ trên môi.

Sau đó, nhưng trong lòng hắn bỗng hiện lên một ý niệm...

Vừa rồi từ trên người Kế Linh Tê hiện lên... Một đạo hồng quang, hơn nữa... Tiếng mắng chửi người kia... Người kia liệu có phải cũng chính là người mà ngày đó hắn ngẫu nhiên đụng chạm thân thể nàng mà bị kẻ đó đánh bay không?!

Chỉ là ý nghĩa này vừa lóe lên đã lại biến mất, bất kể là có phải hay không đều không quan trọng, thực sự không quan trọng, đầu nguồn của hồng quang kia không phải thứ hắn có thể phỏng đoán, tựa như kiến vậy, dù có suy nghĩ sâu xa thế nào, cũng không có lợi ích gì cả!

Sau khi tĩnh hồn lại, Vân Dương nhẹ nhàng vỗ bả vai Kế Linh Tê trong ngực mình, ôn nhu nói:

- Linh Tê, không sao, thả lỏng đi.

Sau một tiếng trấn an, thân thể mềm mại của Kế Linh Tê mới run rẩy một chút, lóng ngóng ngẩng đầu, ánh mắt tập trung lên mặt Vân Dương, trong mắt vẫn đầy mê võng, lập tức lại bi thương không hiểu, đưa tay chạm mặt Vân Dương, nói khẽ:

- Vân Dương, chúng ta đã chết rồi sao?

Chết rồi?

Vân Dương không nhịn được mà nháy mắt mấy cái, liệu có phải chết rồi không? Hôm nay thực sự quá nhiều điều khó hiểu, quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, coi như chân chính chết rồi, rơi vào U Minh, tựa như cũng không phải là chuyện không thể nào!

- Ta chỉ hy vọng người có thể sống sót... Không nghĩ tới, chúng ta đều đã chết.

Kế Linh Tê đau thương nói:

- Chúng ta đang ở Âm Tào Địa Phủ sao? Nơi này cũng không quá lạnh nha, quỷ sa đâu? Ta không muốn uống Mạnh Bà thang, ta không muốn quên ngươi!

Vân Dương ho khan một tiếng, có chút cổ quái nói:

- Nơi này... Vốn cũng không lạnh.

Kế Linh Tê vẫn rúc vào trong ngực hắn, có chút ngốc ngếch đáng yêu, lại có chút thỏa mãn, buồn bã nói:

- Tuy nói là chết rồi... Nhưng chỉ cần đi cùng ngươi, chết cũng không sợ.

Nàng cắn môi, tựa như hạ một quyết định trong đại, vừa nghĩ dù sao cũng đã chết, lấy dũng khí nói:

- Vân Dương, kỳ thật... Ta không muốn ngươi làm ca ca ta, cũng không muốn ngươi làm đệ đệ ta... Ta thích ngươi... Hiện tại hai ta đều đã chết, chẳng cần quan tâm những chuyện...

Kế Linh Tê dũng cảm ngẩng đầu, nhìn vào mắt Vân Dương, kiên cường nói:

- Ta không muốn làm muội muội ngươi, ta muốn làm thê tử của ngươi! Ta không muốn ngươi làm ca ca của ta, ta muốn để ngươi làm... Trượng phu của ta!

Nếu đã bắt đầu, vậy câu nói khó mở miệng nhất cũng, Kế Linh Tê cũng bỏ tất cả ngượng ngùng, trực tiếp một hơi lưu loát. Tựa như câu nói này, đã được nàng tập đi tập lại vô số lần!

Nhưng mà Vân Dương vừa nghe được, lại như nghe sấm giữa trời quang, long trời lở đất, đại não vừa mới thanh tỉnh của hắn lại ong ong tác hưởng.

Vân Dương tự nhiên không phải người ngu, danh xưng Trí Tôn, hắn sao có thể là kẻ thực sự đần độn, chỉ là từ khi vác lên người vô số huyết hải thâm cừu, đối với tình yêu nam nữ, hắn đã sớm bỏ ra ngoài sinh mệnh của mình.

Thù lớn chưa trả, sao có thể yêu đương?

Nếu trong lúc này, hắn lại có suy nghĩ tìm một cô vợ trẻ mà hưởng thụ sinh hoạt mỹ mãn, vậy nào có xứng với các ca ca ở trên trời?!

Cho nên, một khi Vân Dương cảm nhận được bất cứ mầm móng nào, đều lập tức chủ động cắt đứt.

Trên thực tế, từ lúc Kế Linh Tê rời Thiên Đường thành lần trước, Vân Dương liền đã có cảm giác, trong lòng chua xót khó tả, nhưng vẫn dứt khoát quyết nhiên để nàng đi!

Còn có Thượng Quan Linh Tú, vừa rồi Đông tuyến đại thắng, Ngọc Đường có thể kiếm được ít nhất mười năm yên ổn, Thượng Quan cô nương cũng chậm rãi thổ lộ tình cảm trong lòng. Vân Dương dứt khoát tránh không gặp mặt. Thượng Quan Linh Tú tới Vân phủ mấy lần, mỗi lần nhìn thấy cũng chỉ có thể thấy đám người Vân Tiêu Dao, không gặp được Vân Dương lấy một lần.

Trước đó, lúc Nguyệt Như Lan còn ở, từng kiệt lực kéo tơ hồng cho Kế Linh Tê cùng Vân Dương, Vân Dương cũng chỉ tự làm vẻ u mê mà thôi.

Cho dù đối mặt với Kế Linh Tê gấp gáp muốn phát cáu, Vân Dương hắn tuy thực đúng là ngây thơ trên diện tình trường, thế nhưng nguyên nhân càng lớn chính là hắn luôn cố ý che đậy tình cảm của mình.

Dứt khoát liền giả bộ hồ đồ!

Nhưng bây giờ, tất cả ngụy trang, tất cả trốn tránh, tất cả hồ đồ, dưới một câu nói dũng cảm của Kế Linh Tê, triệt để không còn chỗ dung thân, đều tan thành mây khói!

Hồi tưởng lại, lúc nãy Kế Linh Tê nghe được hắn chủ động mời cơm, đuôi lông mày khẽ hiện ý xấu hổ...

Nghe được hắn muốn ăn cái gì, đều âm thầm suy nghĩ...

Cho đến khi thấy hắn nguy hiểm, không để ý tính mệnh mà xông lại...

Dùng thân thể mảnh mai của mình ngăn trước Vân Dương, vẻn vẹn chỉ cầu Vân Dương chịu tổn thương ít một chút...

Còn hiện tại, nhất niệm si mê nghĩ rằng cả hai đều đã chết, lại đem lời từ đáy lòng nói ra toàn bộ, trong thời khắc cuối cùng này, làm tròn vai trò của một thiếu nữ si tâm.

Câu nói kia của Vân Hầu.

Một màn này, không ngừng hiện lên trước mắt Vân Dương.

Vân Dương chỉ cảm thấy trái tim nhảy loạn, miệng đắng lưỡi khô, hết thảy đều lộ rõ một điều, trong suy nghĩ của Kế Linh Tê, hắn, xa xa quan trọng hơn chính nàng, quan trọng hơn rất nhiều!

Vì hắn, nàng có thể bỏ qua sinh mệnh của mình!

Phần tình cảm này, nàng vốn một mực chôn sâu, cho tới bây giờ, tới giờ khắc nàng cho là hai người đã chết, lúc này mới không cố kỵ mà thổ lộ nội tâm.

Vân Dương không tự chủ mà cảm thấy nhu nhu ấm áp, đó là một loại ấm áp, ê ẩm của hạnh phúc, tựa như trong lúc này, trên đời này.

Hắn đã không còn lẻ loi hiu quạnh, rốt cục có thân nhân, có gia đình...

Nói chung là một loại hạnh phúc chua chua, thứ mà hắn vẫn luôn tha thiết mơ ước, nhưng thủy chung không có được!

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Kế Linh Tê, nói khẽ:

- Kỳ thực... Ta...

Một lời còn chưa hết, lại chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vô ý thức mà nuốt nước miếng một cái.

Kế Linh Tê vẫn nằm gọn trong lòng hắn, cúi thấp cổ trắng, nhịp tim nổi trống, chờ hắn nói tiếp.

Vân Dương liên tục nuốt khô mấy ngụm nước bọt, muốn nói, ta sẽ không cô phụ ngươi, ta cũng rất thích ngươi, ta sẽ không rời xa ngươi... Vân vân...

Hắn có ngàn vạn lời muốn nói trong đầu, thế nhưng bật ra khỏi miệng, lại là câu nói khô cằn:

- ... Kỳ thực... Kỳ thực... Kỳ thực... Chúng ta chưa chết a...