Ta Là Chí Tôn

Chương 596: Ngươi đoán, ngươi lại đoán xem!



“Chẳng lẽ người hiện tại đều có trí nhớ, ánh mắt tốt đến khó tưởng như thế? Rõ ràng ta đã ẩn thế năm trăm năm... Thế mà còn có thể nhớ kỹ ta!”

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Độc Cô Sầu lão, tới về sau sáng tỏ: “đây không phải là chuyện ta làm, chỉ là người khác vấy lên người ta mà thôi!”

Suy nghĩ tiếp đó lại thản nhiên hiện lên: “Vậy là ai đổ vấy cho ta?”

Lại một ý niệm trong đầu về một âm mưu khủng bố:

- Nhưng người này sao lại biết ta sẽ đến? Thậm chí nắm bắt thời cơ kỳ diệu tới vậy, chẳng lẽ trên đời này, lại có người có thể truy được tung tích của ta? Hoàn toàn nắm giữ động tĩnh của ta?! Điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi, lẽ nào lại như vậy...

Cuối cùng lại suy nghĩ: “trên đời này tuyệt không có người có khả năng như vậy, tất cả chỉ là trùng hợp, người bày cục căn bản không biết ta sẽ tới. Chỉ là theo thói quen mà vấy đổ lên một người trong truyền thuyết, dù sao ta cũng đã ẩn thế quá lâu, có lẽ còn không biết ta còn sống hay không, đem chuyện này đổ lên người ta, thực đúng là một chiêu diệu thủ! Thế nhưng, đối phương bố trí cẩn thận như vậy, ta lại tái hiện ở đây, nhất định sẽ lâm vào đại phiền toái này... Chỉ là, cho dù có phiền phức thì thế nào, trên đời này, còn có phiền phức mà ta không thể ứng phó được sao?!

Nghĩ thông hết thảy, Độc Cô Sầu cũng không định ẩn nấp hành tung.

Nếu mọi người đã biết lão tái hiện, ai cũng nhận biết lão, lại càng biết lão ở đây, vậy cứ như vậy đi.

Ta liền ở đây, lấy diện mục thực sự quang minh chính đại ở đây, ta muốn xem trên thế giới này, đến cùng là ai dám đến tìm ta gây phiền phức.

- Độc Cô Sầu ta, cả đời chưa từng sợ phiền toái!

- Trên thế giới này, có phiền phức nào mà ta không chọc nổi sao?!

- Nếu quả thực có, đó mới là chuyện giá trị nhất của chuyến này!

...

Độc Cô Sầu cứ thế thuận thế tiền vào khách sạn, bình yên lưu trú.

Khách sạn này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, lại chính giữa nội thành và ngoại thành, địa thế không phồn hoa, nhưng cũng chả đến mức hoang vu. Thế nhưng từ một khắc Độc Cô Sầu vào trong khách sạn, trong nháy mắt nơi đây liền biến thành thánh địa giang hồ!

Rất nhiều người giang hồ từ bốn phương tám hướng tụ đến, chỉ để xa xa nhìn qua khách sạn, sau đó cảm thán bước đí, cẩn thận mỗi bước, cảm khái vô hạn, ý vị sâu xa.

Độc Cô Sầu a!

Đây chính là Độc Cô Sầu trong truyền thuyết!

Nếu có thể, bọn hắn cũng muốn đển ở khách sạn này, thế nhưng nếu hiện tại qua đó ở, hiển nhiên sẽ lộ vẻ quá gượng ép, sẽ chỉ khiến người ta phản cảm, tự tìm đường chế, cho nên cũng chỉ đành thôi...

Về phần đám người giang hồ trùng hợp đã ở sẵn trong khách sạn này, thầm nghĩ nhưng lại là một chuyện khác.

Có Độc Cô Sầu lưu trú ở đây, đừng nói là làm chuyện lớn, cho dù muốn la hét nhậu nhẹt om sòm như ngày thường cũng không dám vì sợ quấy rầy đối phương, thậm chí... Thậm chí nửa đêm muốn đánh rắm cũng không dám đánh, một chút sơ ý có thể trêu phải họa sát thân, cảm giác khó chịu này khó thể nói nên lời.

Kết quả ngay từ ngày đầu tiên, đám giang hồ vốn còn cảm thấy tự hào “Được ở chung khách sạn với Độc Cô Sầu” nhao nhao tìm lý do trả phòng mà đi.

Thần thoại chính là thần thoại, thần thoại đương nhiên là tốt, nhưng người chỉ cần tồn tại trong thần thoại, thế mới là tốt nhất.

Một khi thần thoại đến trước mặt, dính vào sinh hoạt thế tục, hậu quả duy nhất chính là tạo thành khủng hoảng cho mọi người!

Không nói gì ca xa, chỉ cần tưởng tượng một ngày nào đó Độc Cô Sầu động thủ ở trong này, chỉ riêng dư chấn của nó, cũng đủ để diệt bọn hắn tám trăm lần a...

Không thể dây vào, càng không thể trêu chọc!

Nếu biết đã không thể trêu vào, như vậy nhanh chóng chạy xa, rời khỏi nơi thị phi này, ừm, rời khỏi nơi phong vân tế hội này mới là tốt nhất!

...

Cuối buổi chiều ngày thứ hai, trong khách sạn ngoại trừ mấy người chưởng quỹ tiểu nhị, và một mình Độc Cô Sầu, ngoài ra không còn bất cứ người nào khác!

Ngay khi ông chủ khách sạn xác định khách sạn của mình sẽ không còn khách nào dám tới, một người trung niên dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, ung dung chậm rãi làm thủ tục nhập cư, chính thức tiến vào trong khách sạn.

Sau khi người trung niên tiến vào phòng khách sạn của mình, cũng không lập tức nghỉ ngơi ổn định, ngay trước con mắt của bao nhiêu người, trực tiếp qua gõ cửa phòng Độc Cô Sầu, lên tiếng hỏi thăm:

- Có người ở đó không?

Ông chủ khách sạn đưa đầu nhìn xem, thầm kỳ quái, có vẻ như hắn cũng không nói Độc Cô Sầu ở phòng nào a, thế mà người này có thể tìm chuẩn như vậy? Chẳng lẽ người này biết bói toán, Bán Tiên chi thể?

Cửa mở.

Lão đầu áo xám xuất hiện tại cửa ra vào, nhíu mày:

- Ngươi là ai?

Vị trung niên này mỉm cười hớn hở:

- Ngươi đoán xem?

Có thể nói ra câu nói này thực sự quá trâu bò!

Ông chủ khách sạn kém chút dúi đầu xuống cầu thang.

Ngươi đoán xem? Đoán em gái ngươi chứ đoán! Hắn cảm thấy chỉ bằng một câu nói này, khả năng khách sạn của hắn sẽ không tồn tại được thêm quá năm giây.

Ngươi cho rằng người trước mắt ngươi là ai? Đó là Độc Cô Sầu, tồn tại trong truyền thuyết Độc Cô Sầu đấy?!

Xem ra, khách sạn của hắn sẽ phải đón đợt huyết tế đầu tiên từ khi Độc Cô Sầu tới đây a!

Chỉ tiếc thế sự không tận như nhân ý, Độc Cô Sầu cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười nói một câu:

- Ta đoán được.

Trung niên nhân cười nói:

- Tốt, đêm nay chúng ta cùng uống mấy chén?

Độc Cô Sầu gật đầu:

- Được.

Đối mặt với cảnh tượng trước mắt, ông chủ khách sạn chỉ dám cảm thấy trời đất quay cuồng.

Xảy ra chuyện gì?

Ngươi đoán xem?

Ta đoán được...

Quả nhiên là thần thoại trong truyền thuyết a, ngay cả phương thức nói chuyện cũng đều không giống bình thường...

Một trận ngơ ngác, chợt lập tức giật mình, một ý niệm đột nhiên dâng lên: Người trung niên này, chỉ sợ cũng là một nhân vật kinh khủng tồn tại trong truyền thuyết...

Nếu không sao có thể giao lưu đối thoại với Độc Cô Sầu!

...

Từ sau câu nói của người trung niên kia, qua chừng nửa canh giờ, lại có một lão nhân râu tóc bạc phơ tiến vào khách sạn, sau khi đem hành lý của mình chuyển vào trong phòng, cũng thản nhiên qua gõ cửa phòng kia.

Cửa mở, lão giả áo xám Độc Cô Sầu lộ diện:

- Ngươi là ai?

Vị lão nhân tóc trắng kia híp mắt cười nói:

- Ngươi đoán xem?

Ông chủ khách sạn đứng dưới lầu không kìm nổi mà tiếp tục đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi ròng ròng thấm đẫm áo bông.

Ngày hôm nay... Ngạc nhiên có vẻ hơi nhiều a!

Chỉ nghe Độc Cô Sầu kia nói:

- Ta thực sự không đoán được.

Lão nhân cười híp mắt nói:

- Nếu không chờ đêm nay uống mấy chén rồi lại nói? Chỗ này của ta có rượu ngon nhất trên đời a.

Độc Cô Sầu nói:

- Ồ? Hiện tại ta đã đoán được ngươi là ai.

Lão nhân cười ha ha một tiếng:

- Đoạn được hay không đoán được thì sao, đêm nay gặp lại.

Sau khi đạt được câu trả lời chắn chắn, lão nhân tóc trắng cũng không nói hai lời, lập tức ung dung bước về phòng mình.

Ông chủ khách sạn: “...”

...

Lại qua một cạnh giờ, lại có một người bước vào trong khách sạn.

Hình tượng người này rất chật vật, cả người như tan ra thành từng mảnh, vẻn vẹn chỉ đang cố gắng gắn lại với nhau, một bộ da bọc xương, lúc đôi tay hắn vươn ra, nếu không phải phía trên còn có chút da thịt, ông chủ khách sạn đã cho rằng đây chính là một bộ xương khô.

Người này lung la lung lay bước tới trước cửa phòng, hắn chỉ ngây người một lát liền cũng tới gõ cửa phòng Độc Cô Sầu.

Lại một người tới gõ cửa?!

Ông chủ khách sạn âm thầm ước lượng suy nghĩ, nếu như hắn là Độc Cô Sầu, lại người ta liên tục quấy rầy ba lần bảy lượt như thế, đoán chừng thế nào cũng phải nổi giận a.

Cửa lại mở ra, Độc Cô Sầu đứng trước cửa ra vào, thần sắc trên mặt không chút thay đổi, bình tĩnh, thản nhiên.

- Ngươi là ai?

- Ngươi đoán xem?

Hai câu này lại lần nữa rập khuôn xuất hiện.

Ông chủ cảm thấy... Con mẹ nó... Chẳng lẽ Độc Cô Sầu này là giả mạo?

Mới có tí mà đã bị quấy rầy tới ba lần!

Nếu là hắn, coi như không phát điên, cũng phải nổi giận đùng đùng, giận dữ rút kiếm, một kiếm bình thù a.

Đoán cái em gái ngươi chứ đoán!

Độc Cô Sầu thực sự tốt tính, vẫn không chút nổi giận, thản nhiên nói:

- Ta không đoán được.

Người như bộ xương khô kia liền nói:

- Chờ chút nữa, ta bói cho ngươi một quẻ, thế nào? Miễn phí!

Độc Cô Sầu nghĩ nghĩ:

- Ta đã đoán được ngươi là ai, đêm nay cùng uống thế nào? Ngươi muốn tặng ta một mạng, nếu nhận không thì đúng thực ngại, trước mời ngươi uống rượu, không tính là miễn phí!

Hai người phía trước, đều chủ động mời hắn uống rượu, thế nhưng, với người như bộ xương khô này, lại là Độc Cô Sầu chủ động mở miệng mời!

Phản ứng đầu tiên của ông chủ khách sạn chính là, coi như người này không cảm động đến rơi nước mắt, tối thiểu cũng phải cảm thấy thụ sủng nhược kinh a.

Không ngờ người tựa như bộ xương khô kia cũng không có bất cứ phản ứng gì đặc biệt, rất tự nhiên nói:

- Được, đêm nay uống rượu, uống xong ta bói cho ngươi.

...

Cũng trong một ngày này, Vân Dương kém chút bị tin tức liên miên bất tuyệt của Thủy Vô Âm truyền tới làm phát điên.

Bở vì, tin tức truyền tới thực sự quá nhiều!

Đương nhiên, điều khiến Vân Dương hắn hứng thú cũng có mấy chuyện.

“Xác định, Đệ nhất cao thủ Thiên Bảng năm trăm năm trước Độc Cô Sầu đã tiến vào Thiên Đường thành, trước mắt đang ở...”

“Có một người, trong khi tất cả mọi người không dám đến gần Độc Cô Sầu, tiến vào khách sạn.”

“Lại có một người...”

“Tứ Quý lâu vẫn không có động tĩnh.”

“Tổ chức sát thủ đã chuẩn bị rục rịch, lúc nào cũng có thể phát động...”

“Người xuất hiện ở phủ Thái tử đột nhiên gia tăng, động tĩnh không nhỏ...”

...

Thế mà Độc Cô Sầu thực sự tới Thiên Đường thành!

Biến hóa này, thực sự hoàn toàn ngoài ý muốn của Vân Dương.

Chính như Độc Cô Sầu đoán trước, căn bản hắn cũng không nghĩ đến chuyện Độc Cô Sầu sẽ thực sự xuất hiện, từ hiện tại tới thời điểm trước mà Độc Cô Sầu chính thức lộ diện đã cách hơn năm trăm năm, chính bởi như vậy, Vân Dương mới làm ra tin tức này, mượn nó di dời lực chú ý.

Nhưng hiện tại, Độc Cô Sầu lại tái hiện đúng lúc này, như vậy... Tin tức giả mà hắn thả ra, há không phải đã biến thành tin tức thật?!

Cái này nên xem như là chó ngáp phải ruồi sao?!

Dù sao chuyện như vậy... Vẫn có chút rất ngạc nhiên a!

...

- Độc Cô Sầu hiện thân trong một khách sạn nhỏ, nếu lúc trước quả là hắn xuất thủ, vậy thực đúng là có khả năng một chiêu xử lý Diêm trưởng lão... Rời giang hồ năm trăm năm, tu vi của Độc Cô Sầu này không biết đã tiến đến mức độ nào... Nhưng cũng chỉ là có khả năng mà thôi...

- Viện thủ trong môn bao giờ mới có thể tới...

- Ngươi đi thăm dò Độc Cô Sầu, chú ý chỉ được quan sát, tuyệt đối không được gây ra phiền phức khác.

- Vâng.

...

Ban đêm.

Trời lạnh cắta cắt thịt, ông chủ khách sạn bố trí một chậu than dưới cái bàn nhỏ, mà bốn phía bàn, cũng thả đều mấy chậu than, bên trong thiêu đốt than tuyết.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ khách sạn nhỏ lộ ra vẻ ấm áp hòa thuận vui vẻ, tựa như gió xuân ấm áp đã kéo về.

Bốn người, mỗi người chiếm một phương, mỗi người đều giữ một vẻ mặt bình tĩnh, không chút rung động.

- Hành tẩu giang hồ cả đời, hội tụ như vậy thực sự cả đời này mới gặp lần đầu, chuyến đi này không tồi.

Lão đầu tóc trắng mỉm cười mở lời.

- Không sai không sai. Nếu không có Độc Cô Sầu bất ngờ độ hồng trần, lại hoàn toàn không chút che giấu, chỉ sợ cả đời này chưa hẳn chúng ta đã có dịp gặp mặt.

Người trung niên mặc một bộ bào xanh, nhàn nhạt cười nói:

- Kỳ thực có một số việc, cả đời này chỉ cần một lần là đủ. Huống chi chúng ta còn phải ở lại đây rất nhiều ngày a, thế sự như bàn cờ, càn khôn khó lường a.

Gia hỏa như bộ xương khô khẽ nhếch môi người:

- Khó lường không khó lường, ai có thể hiểu rõ hết, cái gọi là khó được, cũng chỉ là vạn sự khởi đầu nan, có lần thứ nhất, lần thứ hai cũng sẽ không quá xa.

Lão đầu tóc trắng thế mà lại nở nụ cười bỉ ổi:

- Câu nói này của ngươi, thực đúng là để cho ta nhớ tới nữ nhân...

Lời của lão già tóc trắng còn chưa dứt, bốn người đã cùng mở miệng cười vang.

Ngay cả Độc Cô Sầu cũng cười muốn rớt nước mắt.

Ông chủ khách sạn đứng xa xào rau, lỗ tai căng hết cỡ.

Bí ấn nhếch miệng một cái, thế mà cũng tâm linh thần hội, nở nụ cười hèn mọn.