Ta Là Chí Tôn

Chương 722: Thả hổ về rừng



Hận Biệt Ly nói xong, nhìn thoáng qua Vân Dương.

Vân Dương khẽ cười khổ:

- Hận đại lâu chủ, một phen này của ngươi cũng thực không dễ giúp ta, rõ ràng là muốn ném ta lên lò nướng mà!

Hận Biệt Ly thản nhiên nói:

- Nếu có thể lựa chọn, ta cũng không muốn ném củ khoai lang nóng này cho công tử, nhưng lúc này, để duy trì công bằng, lại có thể để Hận mỗ tin tưởng, cũng chỉ có mình công tử, ngoài ra không còn người nào.

Vân Dương nói:

- Hận lâu chủ, ngươi cho rằng, ta hoàn toàn không hứng thú với bảo đồ này? Chỉ bởi vì vừa rồi Vân mỗ ba hoa một hồi, chẳng lẽ ta ngươi không nghĩ tới, ta sẽ thuận thế chiếm làm của riêng sao?

Hận Biệt Ly cười khổ một tiếng:

- Đây là Thiên Đường thành, nếu Vân công tử thực tâm muốn chiếm bảo đồ, tin rằng tuyệt sẽ không có bất cứ phong thanh nào truyền được ra ngoài.

- Nếu tin tức truyền ra ngoài, còn trải rộng đến thế, đưa tới phân tranh lớn như thế, như vậy chứng tỏ công tử không hứng thú với nó, lời vừa rồi, cũng tuyệt không phải ba hoa chích chòe, quyết là lời thật lòng của công tử, không chút khoa trương giả bộ!

Lời Hận Biệt Ly nói, mang theo lượng tin tức cực lớn, tin rằng người nào thông minh một chút, có chút âm mưu một chút, suy nghĩ một hai vòng, là có thể hoàn toàn hiểu được.

Vân Dương cười khổ:

- Nói như thế, hẳn là ta nên cảm tạ Hận lâu chủ tín nhiệm a.

Hận Biệt Ly cười thảm một tiếng, buồn bã nói:

- Hạng người cùng đồ mạt hạng như ta, nào dám nhận cảm tạ của Vân công tử.

Ánh mắt hắn ngưng lại, quát:

- Vân công tử, tiếp lấy.

Run tay giương lên, dưới ánh mắt của hàng vạn người, bảo đồ phiêu phiêu bay lên.

Tất cả cùng không nhịn được mà mở to hai mắt, tập trung nhìn vào hai tấm bảo đồ.

Không ít người đã âm thần tụ lực, ý đồ vọt lên cướp đoạt.

Trước mắt, chính là đại cơ hội a...

Sát thủ bỏ quyền, Ngọc Đường không đoạt, như vậy, giờ ta đến đoạt, có phải là quá đẹp không?!

Nhưng nhìn lại hàng vạn mũi Huyền Thiết tiễn trênthí Thần cung đang lấp lóe hàn quang, đám người lại bỏ đi cái ý định ăn sẵn này.

Ngọc Đường nói là không tranh đoạt, thế nhưng vẫn đang nhìn chằm chằm, hiện tại mà xuất thủ, xác suất chịu nguy hiểm quá lớn, vẫn là chờ thêm một chút rồi tính a!

Kết quả là, ánh mắt của vô số người đều đổ dồn lên người Vân Dương, muốn xem Vân Dương sẽ xử lý thế nào, có thực là kiếm đảm cầm tâm, hiên ngang lẫm liệt, quang minh lỗi lạc hay không...

Bốn người Hồng Trảm cùng nhìn tấm bảo đồ bay trên không, trên mặt mỗi người đều hiện thần sắc thống khổ như bị cắt một đao!

Tình cảnh này, thực chẳng khác gì hung hăng cắt một đao lên tim bọn hắn.

Bảo vật đã tới tay, lại phải chắp tay dâng cho người, hơn nữa còn không thể tiếp tục tham gia tranh đoạt, cuộc đời này, còn gì thảm đạm hơn.

Bảo đồ chậm rãi bay cao.

Vân Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, động cũng không động, biến hóa duy nhất cũng chỉ là vươn tay ra, chỉ thế thôi.

Đám người thấy thế, đều thầm thở ra một hơi.

Xem ra Vân công tử thực sự không hứng thú với thứ này?

Nếu hắn muốn, lúc này tuyệt sẽ không thể lạnh nhạt được như thế. Ít nhiều cũng phải hạ xuống nghênh đón! Đừng xem thường cái thái độ động cũng không động này của Vân Dương, nó đại biểu ý nghĩa rất trọng đại!

Cho dù là kẻ cố tình ra vẻ lạnh nhạt, nhưng nhìn thấy tấm bảo đồ này sắp tới tay, cũng sẽ không nhịn được mà xuất thủ đón đỡ.

Đám người thầm nhận định, coi như là mấy người Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu hay Niên tiên sinh, cũng nhất định sẽ xuất thủ!

Dụ hoặc này, không ai có thể cưỡng lại được!

Nắm được trong tay, chính là tìm được Thông Thiên Chi Lộ!

Cái gọi là vô địch thiên hạ, đứng trước bảo đồ này, cũng chỉ là đồ bỏ đi, không đáng nhắc tới!

Nhưng Vân Dương lại không hề như vậy, trên mặt hắn còn biểu hiện vô cùng phiền chán, vẻ phiền chán này, đương nhiên không phải là ra vẻ dối trá, mà chính là thực lòng phiền chán.

Trước mặt bao người, trong cảm giác của bao người, bảo đồ này như bay cả một thế kỷ, cuối cùng cũng rơi vào trong tay Vân Dương.

Vân Dương dùng hai ngón tay cầm lên, khẽ thở dài một hơi:

- Thứ đồ chơi này, đối với người hữu tâm thì tự nhiên là đồ tốt, nhưng đối với Vân mỗ... Nó lại chỉ là mầm họa!

Không đợi đám người phản ứng, Vân Dương đột nhiên khẽ đảo cổ tay, bảo đồ vừa chạm ray hắn đã bay xa xa ra ngoài. Thản nhiên nói:

- Vẫn là Bệ hạ nói đúng, chuyện giang hồ, giang hồ giải quyết, đồ của giang hồ, cũng thuộc về giang hồ!

- Thần vật của giang hồ, tuyệt không thể ở lại Ngọc Đường!

- Bảo đồ này các ngươi cứ lấy, từ đó về sau, tuyệt không được gây sự trong Thiên Đường thành.

- Thiên Đường bảo đồ tranh đoạt chiến, hôm nay kết thúc!

- Nếu còn có người dám ỷ võ gây sự trong Thiên Đường thành, tội càng thêm tội!

Trong lúc hắn nói, bảo đồ đã bay xa mấy trăm trượng, tuy chỉ một cái chớp mắt, thế nhưng đã sớm có vô số đao quang kiếm khí chém lên, khắp nơi vẩy đầy máu tươi, sóng máu ngập trời!

Thực sự chỉ trong nháy mắt, đã có mấy ngàn người nhảy lên cướp đoạt, mấy trăm người lập tức tử vong, vô số đao quang kiếm khí quyền kình chưởng công tranh nhau phổ chiếu.

Chỉ giằng có một lát, đã có người gầm lên điên cuồng, phìu diêu mà lên, bay thẳng cửu tiêu, mà theo sau là mấy chụ đạo quang mang bám đuôi, chăm chú đuổi theo, vô số cao thủ giang hồ bên dưới thấy thế cũng không chút do dự mà phóng người bay lên, nhanh chóng truy đuổi!

Trước sau chỉ mười mấy hơi thở, khắp nơi chỉ còn đầy tàn chi thi thể, ngoài ra không có một ai!

Hiển nhiên là có người cướp được bảo đồ, chạy trốn trước tiên, mà đám người phía sau, cũng không chịu từ bỏ mà đuổi theo.

Khu thành đông, đã không còn giá trị lợi dụng, trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Bảo đồ da rồng, siêu cấp đại phiền toái này, bị Vân Dương tiện tay ném ra ngoài.

Chỉ có điều, trong mắt rất nhiều người, lại như Vân Dương đã ném ra một con đường nối thẳng lên trời!

Phung phí của trời!

Ngoài miệng nói từ bỏ, nhưng kỳ thực Hận Biệt Ly vẫn luôn chăm chú nhìn theo bảo đồ không buông.

Nhìn bảo đồ từ trong tay của bản thân, bay đến trong tay Vân Dương, lại nhìn Vân Dương ném ra, sau đó đám người tranh đoạt, đào tẩu...

Thật lâu, hắn mới hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nói với Vân Dương:

- Vân công tử, đời này Hận Biệt Ly chưa từng phục ai, nhưng đến lúc này, lại thực sự phục công tử!

Vân Dương cười khổ một tiếng, ngay thẳng nói:

- Hận lâu chủ quá khen rồi, ngươi há không biết, ta cũng không tranh nổi bảo đồ kia! Coi như mượn quân Ngọc Đường uy hiếp, tạm thời nắm được bảo đồ, nhưng sau đó thì sao? Nó chỉ mang đến vô tận phiền phức cho Ngọc Đường mà thoi.

- Ta không dám đoạt, tuyệt không dám đoạt!

Vân Dương nói:

- Nhất là trong tình huống này, càng không dám đoạt!

Hận Biệt Ly trầm tư một chút:

- Công tử cơ trí, thực đúng là quân tử cầm được cũng buông được.

Hồng Trảm cùng ba tên sát thủ khác nghe vậy, trên mặt vẫn lộ thần sắc như chết cha chết mẹ.

Hận Biệt Ly ngẩng đầu:

- Vân công tử, chúng ta có thể đi chưa?

Không khỏi Vân Tiêu Dao, càng không hỏi Lý tướng quân, chỉ hỏi mình Vân Dương. Bởi hắn thấy được, Vân Tiêu Dao cũng không phải không muốn lưu bọn hắn lại.

Mà người kiên trì muốn thả bọn hắn, kỳ thực cũng chỉ có một mình Vân Dương.

Vân Dương nói:

- Lý tướng quân, còn xin mệnh lệch cho các tướng sĩ, để Cung thủ nhường đường, thả bọn hắn một lối đi.