Ta Là Chí Tôn

Chương 767: Cửu Tôn phủ biến mất!



Đạt được kết luận này, với bản tâm Vân Dương mà nói, vốn là chuyện cực kỳ hoang đường, bởi vì trong phán đoán của hắn, Thiên Ý đao pháp đã là thập toàn thập mỹ, không có bất cứ chiêu pháp nào có thể áp đảo trên nó!

Thế nhưng một thức kiếm chiêu này, lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Vân Dương!

- Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương!

Chỉ cần nghĩ tới cái tên của chiêu này, Vân Dương đã không khỏi tặc lưỡi.

Không nói gì khác, chỉ cần nhìn cái tên, đã đủ thấy sát khí rợp trời, hung lệ đến rợn cả người!

Giết sạch thiên hạ, có làm sao?

Quả thực là…

Sát tính trong này, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

- Chiêu này dù bá sát vô địch, không thể tranh phong, một chiêu xuất, thẳng tiến không lùi, coi như toàn bộ thiên hạ có đứng trước mắt, cũng có thể dùng một đao chém qua. Có điều chỉ có thể dùng kiếm để thi triển, mà binh khí phù hợp với ta, chỉ có đao.

Vân Dương thầm suy nghĩ:

- Chiêu này hẳn do cô cô truyền lại, ừm, quả thực dùng để phòng thân thì không gì tuyệt hơn! Nhất là nếu bị khốn trùng vây, dùng chiêu này để phá vây thì thực quá tuyệt hảo!

- Xem ra, ta còn cần tìm một thanh kiếm tốt mới được.

- Ừm, đến lúc đó dùng Thiên Ý Chi Đao trực tiếp biến hóa cũng được…

Hắn hít một hơi thật sâu, lại thở nhẹ nhàng, một hơi thở này, tựa như trút bỏ mọi phiền não trong lòng.

Tâm cảnh cũng lập tức trở nên khoáng đạt, trời cao đất rộng, đưa mắt nhìn vạn dặm vân sơn!

- Thoải mái! Thực sự thoải mái!

Vân Dương ngửa mặt cười lớn.

Cầm Tử Ngọc tiêu trong tay, đứng dậy, ra ngoài.

Thanh phong man mát, toàn thân thoải mái, dưới hông càng thông thoáng dễ chịu, bản năng cúi đầu nhìn xuống, lập tức đỏ mặt tía tai.

Lúc trước vì quá rung động, cho nên hắn không để ý tới, cho nên người nào đó, tới giờ mới phát hiện bản thân đang trong trạng thái bảo vệ môi trường.

Vừa rồi khi cô cô tới, hắn ngồi trên mặt đất, thần chí không rõ, thân trên còn phủ bộ y phục, còn hiện tại vừa đứng lên, quần áo trượt xuống, chân chính sạch sẽ trơn tru.

May mắn vừa mới đắc chí bước mấy bước, nếu thực sự dùng trạng thái này bước ra khỏi Cửu Tôn phủ, đoán chừng hắn cũng không còn mặt mũi sống thêm.

Mau mau mặc đồ mới là đúng đắn!

Chớp mắt, một bộ tử sam xuất hiện, người nào đó lại khôi phục bản sắc trọc thế giai công tử, nhẹ nhàng mỹ thiếu niên!

- Nếu số tài phú này là cô cô tặng, vậy cũng không cần nghi ngờ, mà ta vừa tăng tu vi, hiện cần củng cố nện chắc căn cơ, nếu nóng lòng cầu tiến, ngược lại sẽ không tốt, như vậy trước cứ để số linh nguyên kết tinh này ở lại đây, chờ đến lúc cần lại đến là được.

Vân Dương nghĩ như vậy, thực sự không sai, Cửu Tôn phủ, trong thiên hạ cũng chỉ có hắn có thể vào được!

Nơi này, chẳng khác nào tàng bảo khố chuyên dụng của hắn, không cần lo vấn đề an toàn.

Tâm niệm khẽ động, trịnh trọng thu lại di thư của Thổ Tôn, liền tiêu sái bước ra ngoài.

Ngay khi hắn phóng người bay lên, hóa thành mây trắng xông lên trời…

Chỉ nghe oanh một tiếng, tử khí bốc lên đầy trời, lập tức che đậy vài dặm địa giới!

Phàm người trong trong phạm vi này, có mở mắt cũng không thể nhìn thấy năm ngón!

Coi như mấy người Lăng Tiêu Túy một mực chú ý tới tình huống của Vân phủ, giờ phút này cũng chỉ thấy một màu đen, không thấy được bất cứ thứ gì, biến cố này thực sự quá đột ngột, trong chốc lát, tiếng kinh hô vang lên không ngớt.

Lại ầm ầm một tiếng, toàn bộ Thiên Đường thành cũng vì đó mà run lên mấy cái.

Là người trong cuộc, Vân Dương kinh ngạc phát hiện, Cửu Tôn phủ bên dưới lay động một cái, vậy mà bay thẳng lên trời!

Một tòa Cửu Tôn phủ lớn như thế, thực sự bay lên trời?!

Lập tức, Cửu Tôn phủ kia dùng tốc độ mắt thường thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đạo tử quang, phá không đuổi theo hắn, cứ thế biến mất.

Vân Dương khẽ chuyển tâm niệm, nhanh chóng kiểm tra toàn thân, cuối cùng dừng lại trên Tử Ngọc tiêu, phát hiện xuất hiện thêm một cái khuyên lớn chừng ngón cái!

Khuyên ngọc điêu khắc đình đài lầu các, nghiễm nhiên chính là diện mạo bên ngoài Cửu Tôn phủ.

Vân Dương lại lần nữa chấn động, suýt nữa rớt xuống đất: Chẳng lẽ Cửu Tôn phủ này, chỉ là một mặt dây trang trí của Tử Ngọc tiêu?

Vậy Tử Ngọc tiêu này, lại có lai lịch cỡ nào?

Tại sao trước đó lại xuất hiện trong tay Thiên Vấn? Mà sao giờ lại xuất hiện trong Cửu Tôn phủ?

Ngoài ra… chân chủ của ống tiêu này rõ ràng là hắn, nhưng nếu Thiên Vấn người ta đòi, hắn phải nói thế nào cho phải? Đây là vấn đề lớn a!

Hết thảy, không những quá đột ngột, mà còn không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn ngoài ý liệu, thực sự khiến Vân Dương như lọt vào mây mù, có chút ngây ngốc không hiểu.

Có điều có thể mang theo Cửu Tôn phủ như vậy, đối với Vân Dương mà nói, thực sự là tiện vô cùng, cũng không có gì không hài lòng cả.



Mấy người Lăng Tiêu Túy vốn ở ngoài nhìn xem, muốn dòm ngó khác thường trong Cửu Tôn phủ, mặc dù biết là không thể nhìn được gì, nhưng giữa thiên địa lại có thần vật như thế, có thể mở mang tầm mắt cũng là chuyện tốt.

Lại không nghĩ tới, Cửu Tôn phủ đột nhiên phát tử quang, khiến mấy người đang trợn mắt lập tức trúng chiêu, trong nhất thời, mở mắt như mù, không nhìn thấy được bất cứ thứ gì, đám người cùng cảm thấy bối rối sợ hãi, khó tự kiềm chế thêm. Lại dần dần thấy rõ lại.

Khi chăm chú nhìn lại, lại cùng nhau giật mình sợ hãi.

Cửu Tôn phủ đâu?

Cấm địa Cửu Tôn phủ, truyền kỳ của Ngọc Đường, cứ thế mà biến mất!

Hai người chỉ thấy đại não ông ông tác hưởng.

Độc Cô Sầu còn hơi bình thường một chút, dù sao hắn cũng không có quá nhiều liên tưởng. Thế nhưng Lăng Tiêu Túy lại khác.

Trong thời gian vừa rồi, từ đủ các con đường, từ từng phương diện thể hiện, hắn có thể xác định, tiểu huynh đệ Vân Dương của hắn, vô cùng có khả năng là Vân Tôn kia, bây giờ, Cửu Tôn phủ biến mất… vậy, Vân Dương thì sao?

Bản thân Vân Dương thế nào rồi?

Nhất là nghĩ đến kẻ đầu têu khiến Cửu Tôn phủ biến mất là bản thân hắn, Lăng Tiêu Túy không khỏi thầm khẩn trương.

Nếu không phải hắn đưa Tử Ngọc tiêu tới…

Thả người bay lên không trung, dõi mắt nhìn qua, thần thức tràn ra khắp bốn phía, thầm hung hăng cầu nguyện: Tuyệt đối không nên xảy ra chuyện! Tuyệt đối không nên xảy ra chuyện!

Không chỉ có Lăng Tiêu Túy.

Đám người Hoàng đế Bệ hạ nhìn thấy Cửu Tôn phủ biến mất, cũng suýt hôn mê bất tỉnh.

Thu Kiếm Hàn cũng hai mắt đăm đăm, sắc mặt tái nhợt, thân thể lung lay muốn đổ, trong lúc nhất thời chỉ thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu chỉ trực phun ra ngoài.

Cửu Tôn phủ, Cửu Tôn, bao năm nay vẫn luôn giữ vai trò là biểu tượng, là trụ cột tinh thần của Ngọc Đường.

Hiện tại đang yên đang lành, đột nhiên lại biến mất?

Thực chẳng nhẽ chính như lời đồn, mấy năm nay Hoàng đế Bệ hạ bị ngoại đạo quấy phá, nên Cửu Tôn phủ cũng bị làm không?!

Rõ ràng là muốn đoạn căn cơ Ngọc Đường a!

Đả kích nặng nề như vậy, đừng nói là cao tầng Ngọc Đường, coi như là bình dân bách tính, người người đều không chịu nổi.

Thủ hộ thần của Ngọc Đường, đã không còn ở đây nữa?!

Nhưng ngay lúc này, mảnh thiên địa sáng sủa trước mắt lại đột nhiên rung chuyển, phong vân dũng động, một mảnh mây trắng không biết từ đây bay tới, đột ngột triển khai biến hóa quỷ dị ngay trên không trung.

Chỉ trong nháy mắt, mây trắng liền hóa thành một cự nhân đội trời đạp đất.