Ta Là Chí Tôn

Chương 77: Anh hùng nhất mộng, Hồng nhan cả đời



- Ai…

Vân Dương thở dài thật sâu.

- Kế Linh muốn đi bảy mươi lăm ngàn dặm tìm ca ca của nàng…

Vân Dương thống khổ nhắm mắt lại.

Nàng sao có thể tìm được!



Năm đó, sau một trận chiến, các huynh đệ đều chịu đựng những vết thương chồng chất, Thổ Tôn liền yêu cầu các huynh đệ viết một phong di thư.

“Ngõa quán bất ly tỉnh thượng phá, tương quân nan miễn trận tiền vong. Nếu có một ngày, chúng ta không còn trên đời này nữa, cũng nên di ngôn một chút hậu sự. Mặt khác, khi chúng ta không còn nữa, Cửu Tôn tâm pháp cũng không nên chịu cảnh thất truyền…”

“Nếu một ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn, huynh đệ nào còn sống, có thể xem di thư, thay các huynh đệ hoàn thành tâm nguyện”

Quyết định này, mọi người đều im lặng tiếp nhận.

Thế là, ai mấy đều tự mình chuẩn bị, sau khi trở về, liền tự mình đem tầng thứ nhất thần công giao cho người huynh đệ kế tiếp. Thổ Kim Mộc Thủy Hỏa Lôi Huyết Phong Vân.

Sau khi sắp xếp thỏa đáng, tâm tình mọi người đều rơi vào trạng thái nặng nề, trong lòng đều có chút gì đó khó chịu, vì thế lập tức giải tán, ai nấy tự mình ra ngoài tìm biện pháp giải tỏa.

“Nhớ lần đó, Huyết Tôn lôi kéo mình: Lão cửu, đi theo ca ca ta, đi đạp một cái hắc viện tử…”

Vân Dương nhớ lại, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Hồi lâu sau, mới cúi xuống đọc tiếp nội dung trên di thư của Phong Tôn.

“Chuyện không bỏ được, tạm thời cứ nói trước, bất quá hẳn là không cần đến các ngươi ha ha…”

Khẩu khí Phong Tôn vẫn nhẹ nhàng như trước, hiển nhiên, khi hắn viết phong di thư này, Phong Tôn căn bản không thực sự coi trọng nó. Nhưng Vân Dương càng xem càng cảm thấy khó chịu.

“… ta có một người muội muội, là thân nhân duy nhất của ta… muội muội gọi là Kế Linh, cái tên này thật êm tai a? Hừ, cảnh cáo đám gia hỏa các ngươi, ai cũng không thể đánh chủ ý đến trên đầu muội muội ta!”

“Huynh muội chúng ta là cô nhi, bất quá, được phát hiện ở một cái thôn nhỏ của Ngọc Đường đế quốc, hẳn là người Ngọc Đường a? Ha ha, dù sao, ta cũng coi bản thân là một phần tử của Ngọc Đường. Năm ta tám tuổi, phụ mẫu đều qua đời, ta cùng với muội muội được Kế thị gia tộc thu dưỡng. Lúc ấy gia chủ không có con, liền thu huynh muội ta làm nhi nữ. Mười năm sau, gia chủ có con ruột… cho nên, địa vị của ta liền trở nên tương đối vi diệu ha ha, muội muội dù sao cũng là nữ hài tử, nhưng Đại công tử như ta, liền từ đây hắc hắc hắc, các ngươi hiểu a?”

Hiểu, ta hiểu! Bát ca, dù ngươi nói nhẹ nhõm khôi hài, nhưng ta biết rõ nỗi thống khổ trong lòng ngươi.

“Ta cũng không quan tâm cái gì mà thiếu gia chủ, cái gì mà Đại công tử, nhưng sự tồn tại của ta chẳng khác nào tâm bệnh của một đại gia tộc. Nếu mệnh ta thực sự ô hô, các huynh đệ giúp ta chiếu cố hai người.”

“Người đầu tiên là muội muội của ta, Kế Linh. Linh nhi là bảo bối của ta, là linh hồn của ta. Nếu như ta xảy ra chuyện, các ngươi nhất định phải giúp ta chiếu cố muội muội của ta, không cho phep nói chuyện ta đã chết cho nó biết, không cho phép để cho muội muôi ta thương tâm rơi lệ, không cho phép để muội muội ta nương tựa không đúng người, không cho phép muội muội ta không hạnh phúc, không cho phép muội muội ta không vui vẻ… không cho phép… hừ, nếu làm không được, sớm chết đi cho rảnh nợ!”

Liên tiếp là những câu không cho phép.

Một hình tượng ca ca hết lòng yêu thương muội muội hiện ra trước mawtsvdg.

Vân Dương tựa hồ thấy Phong Tôn đang đứng ngay trước mắt mình, cau mày, mất hứng nhìn chính hắn.

- Xin lỗi… bát ca, ta…

Vân Dương thở dài thật sâu:

- … Ta tựa như để muội muội huynh… mất hứng nhiều lắm…

“Muội muội ta là người quan trọng nhất, tâm can bảo bối của ta, có thứ gì tốt, trước hết phải nhường cho nó, phải bảo vệ dỗ dành nó thật tốt, khi muội muội ta tức giận, thường thích nhăn cái mũi, ai khiến muội muội ta nhăn mũi, ta từ trong quan tài bò ra đạp chết hắn!”

“Người thứ hia, là vị hôn thê của ta… ha ha, không nghĩ tới sao. Kỳ thật, trước khi có người kia, ta được quyết định việc hôn nhân, khi đó ta còn nhỏ, nhưng khi trưởng thành ta cũng rất thích nàng, nàng gọi Nguyệt Như Lan. Êm tai a? Ai, ngoài muội muội ra, đây là người ta thích nhất, cũng là nữ tử ta cảm thấy có lỗi nhất…”

“Nàng cũng thích ta, ta định sẽ cưới nàng, đợi khi nào việc Cửu Tôn kết thúc, ta mời các ngươi uống rượu mừng… ân, chỉ mong không có cơ hội nhờ các ngươi chiếu cố…”

“Bởi vì nguyên nhân từ gia tộc… cho nên có một đoạn thời gian ta rất xa lánh nàng, ha ha, có phải cảm thấy ta rất không ra dáng một nam nhân? Hắc hắc… bất quá bây giờ ta đã thông suốt. Ta muốn cưới nàng! Ha ha…”

“Đương nhiên, nếu như ta thực sự chết đi, hãy nói với nàng, ta đã thay lòng, đã cưới một nữ tử khác, sau đó ẩn cư… như vậy là được, không cần giải thích. Nhưng phải trông coi nàng, tâm nhãn nàng rất nhỏ, ta sợ nàng sẽ nghĩ quẩn… ít nhất phải chú ý nàng trong một năm, nha đầu này là một tiểu bì nương cố chấp… chuyện này tương đối khó, ta cảm thấy, ta sẽ không chết, ha ha, Cửu Tôn sao có thể chết đâu? Ta nghĩ, hẳn là không cần nhờ đến các ngươi…”

Nguyệt Như Lan…

Ánh mắt Vân Dương sững lại.

Hắn nhớ đến, buổi sớm hôm ấy, khi gặp được Kế Linh chuẩn bị rời khỏi thành, người đi cũng nàng, sau đó lại giúp mình cùng nàng trao đổi lễ vật, nữ tử áo trắng kia…

Hai đầu lông mày, tựa hồ bao phủ một cỗ u sầu nhẹ…

Cả người, như bị phủ bởi vầng tối u buông tràn đầy tâm sự nặng nề sầu não uất ức.

Kế Linh gọi nàng: Lan tỷ!

Hơn nữa, nàng cùng Kế Linh tìm kiếm ca ca của Kế Linh…

Vậy hẳn là, chính là Nguyệt Như Lan đi?

Trong lòng Vân Dương lại nhói lên một trận.

Bát ca, xin lỗi ngươi. Hai người kia ta đều đã gặp được, nhưng…



“… Ngoài ra, tại thời điểm không làm nhiệm vụ, ta có một thân phận…”

Nội dung phía trên, mặc dù Phong Tôn có chút xem thường, nhưng vẫn đem từng cái bí mật lớn của mình lần lượt liệt kê.

Cái gọi là thân phận khác, chính là… khi không cần làm nhiệm vụ, Cửu Tôn cũng cần thư giãn giải tỏa bản thân. Vì vậy họ đều có một thân phận đời thường khác, thân phận này chỉ có bản thân người đó biết đến.

Vân Dương cười khổ một tiếng, không nhịn được trợn tròn tròng mắt: nếu nói như vậy, một thân phận khác của mình trong một lần phát sinh xung đọt bên ngoài, thiếu chút còn chịu thiệt thòi, chính là xung đột cùng vị Bát ca này…

Hắn cũng không nghĩ đến, thân phận bình thường của Bát ca, thế mà chính là… người mà hắn ngày đêm muốn trả thù kia…

“Ngoài ra, dưới ghế của ta có một cái hốc, ai dám nói ta đánh rắm tạo thành ta liền đánh chết hắn a! Ân, bên trong là tầng thứ nhất Huyết Hồn đại pháp của lão thất. Sau khi luyện thành, liền có thể mở cửa phòng lão thất… ha ha…”

“Ngoại trừ công pháp của lão thất, còn có toàn bộ Huyền Phong Quyết của ta, còn có Phong Tôn lệnh của ta, một viên Huyển Phong Châu. Còn có một viên Giao Long Châu, viên Giao Long Châu này là muội muội cho ta. Một khối ngọc, là năm đó Lan nhi tặng ta… ai nhìn thấy di thư này, liền tạng lại cho người đó. Hoặc, đưa lại cho Lan nhi cũng được. Nếu ta chết, cũng cần để cho nàng triệt để hết hy vọng. Nếu không, ngày đếm mong nhớ một người chết như ta thật… phi phi phi, con mẹ nó điềm xấu…”

“Bất quá, lúc ấy ta từng để lại cho Lan nhi một câu: Chờ ta trở thành Phong Vân anh hùng, tất mang mười vạn đại quân tới rước ngươi qua cửa! Ha ha, bất quá, nếu phong di thư này bị các ngươi thấy được,đó mới thực sự là… anh hùng một giấc chiêm bao, hồng nhan cả một đời… bất quá, các ngươi hãy nghĩ biện pháp, mai mối cho nàng một chút, chớ để nàng vì ta mà phí một đời, nếu như thế, ta chết đi, cũng không nhắm được mắt a.”

“Mặt khác còn có vài chuyện, cũng nói qua một chút đi, có một lần ta bắt gặp một cơ duyên, khi đó ta ngã xuống khe núi, kết quả ngã vào một cái động, trong động là mật thất của một vị cao nhân nào đó, trong mật thất có vài cuốn sách, cái gì mà Sơn Hải Dị Thú… đều đặt trên bàn của ta a, ai thấy phong di thư này, đều tặng cho người đó. Ân, mấy khỏa Giao Long châu, cũng đều lấy được từ trong đó… mấy thứ khác đều bị ta dùng, các ngươi cũng đừng trông mong nha…”

“Kỳ thật, cuối cùng ta phải phàn nàn một câu, lão đại thực có vấn đề… đang sống tốt mà lại đi viết di thư, ta xxx, bây giờ ta đang nghĩ, có thể hay không liên thủ các huynh đệ làm hắn một trận… viết cái di thư rách nát này làm lão tử nhức trứng tới cực điểm… kém chút liền khóc, con mẹ nó a, lão đại chính là một tên vương bát đản!”

Sau đó là một đống lời phàn nàn.

“Cuối cùng, nghiêm chỉnh nói một cấu, nói thế nào đây, chúng ta là Cửu Tôn, bảo vệ quốc gia, cũng coi như là anh hùng, nếu thực có một ngày, chiến tử sa trường… vì nước chinh chiến mà chết, lão tử cũng càm thấy rất vinh quang.”

“Ta là người Ngọc Đường, vì nước mà chết, chết, cũng vui vẻ. Chiến tử sa trường mà nói, cũng đừng báo thù. Không thù! Chiến sĩ quốc gia khác cũng vì tổ quốc mà chinh chiến. Ai mà không muốn quốc gia mình thống nhất thiên hạ a, ha ha ha…”

“Còn có, mỗi ngày lão đại đều tâm sự nặng nề, lúc nào cũng một bộ già nua không vui. Lão nhị lão tam lão tứ lại không tim không phổi, ba tên sát phôi, không cần lo bọn hắn, bất quá về ngũ ca, chuyện của lão phải nắm chặt a, nếu ta chết rồi, các ngươi phải thúc dục hắn, liền nói ta nói, lão tử chết cũng không được uống rượu mừng của hắn, đừng để các huynh đệ khác cũng không được uống. Nói hắn tranh thủ thời gian xử lý! Hắn a, để nữ nhân tốt như vậy chờ hắn, tật xấu của hắn không ít, tiện nhân già mồm!”

“… Lão lục cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều trên người hơi có nhiều bí mật, tựa hồ gia thế không tầm thường, thế gia đại tộc a? A đến, mỗi ngày đều trang bức với lão tử. Sát khí của lão thất quá nặng, tuổi nhỏ như vậy, mỗi ngày đều suy nghĩ âm mưu quỷ kế. Lúc rảnh rỗi, nên nói chuyện nhiều với hắn một chút, đừng để hắn lúc nào cũng suy nghĩ như ông già. Không có việc gì thì đánh hắn một trận, so lão nhị ai to hơn… ha ha, nếu ta chết, mấy lời trên ta khẳng định có tác dụng, các ngươi tin không? Ha ha ha…”

“Không nói không nói, trong lòng khó chịu, ha ha…”

Trên di thư, Phong Tôn đang cười.

Nhưng Vân Dương đọc, nước mắt không kìm được rơi xuống.

“Bát ca, mặc dù ngươi không nói, nhưng trong lòng ngươi, người ngươi lo lắng nhất, còn có những huynh đệ chúng ta…”

“Nhưng ngươi có biết hay không… các huynh đệ khác, cũng đều không còn…”

Vân Dương xem hết phong di thư.

Hắn khó có thể buông bỏ được, gằn lại từng chữ, tựa hồ, Bát ca của hắn đang ngay trước mắt hắn, cười đùa tí tửng.



Thật lâu.

Vân Dương đứng trong phòng Phong Tôn, nhìn di thư của Phong Tôn từ từ hóa thành tro tàn trong ánh lửa. Thư đã cháy, nhưng từ nét từng bút đều khắc trong đầu hắn.

- Bát ca, ta sắp đi ra ngoài. Để tu luyện tầng thứ nhất Huyền Phong quyết của ngươi ta mất mười ngày, nếu muốn mở cửa phòng thất ca, lại cần tu luyện tầng thứ nhất Huyết Hồn đại pháp…

- Phong Vân tương thông, tu luyện nhanh chóng, nhưng nếu ta muốn tu luyện Huyết Hồn đại pháp liền không thể tiếp tục đơn giản như vậy… đến lúc đó ta trở lại thăm ngươi.

- Muội muội của chúng ta, huynh yên tâm, ta sẽ tìm được nàng, ta sẽ chiếu cố tốt cho nàng. Ta cam đoan! Về phần Lan tỷ…

Trên mặt Vân Dương ánh lên vẻ xoắn xuýt phiền muộn

- Bên ngươi có Lan tỷ, quyết vượt muôn sông ngàn núi tìm ngươi… mà bên ngũ ca, còn có Nguyệt tỷ si ngốc chờ hắn. Bát ca, Ngũ ca, các ngươi muốn ta phải làm sao mới tốt…

- Ta sao có thể nhẫn tầm, dùng phương pháp của ngươi mà tàn nhẫn tổn thưởng nàng…

Vân Dương nói, tựa như trước mắt vẫn là vị Bát ca Phong Tôn, người xưa nay du hí cuộc đời, vui cười, giận mắng, không chút nghiêm chỉnh.

Vân Dương không ngừng tố khổ.

- Hiện tại các ngươi cứ như vậy đem những chuyện này giao cho ta… thế nhưng ta nên làm sao bây giờ a Bát ca!

Vân Dương thống khổ kêu rên một tiếng:

- Ta thật hi vong, hiện tại là các ngươi đang nhìn di thư của ta a!

Vân Dương thì thào nói, gương mặt anh tuấn trở nên dữ tợn.

Hắn lẩm bẩm nói hồi lâu.

Cũng ngồi hồi lâu.

Sau đó, hắn mới rốt cục đứng dậy.

- Ta đi ra ngoài trước, chờ tìm được muội muội cùng tẩu tử, ta trở lại thăm ngươi.

- Nhớ kỹ nói với các huynh đệ, nói họ không cần gấp gáp.

Vân Dương thâm trầm thấp giọng nói:

- Lão cửu còn ở đây. Trời có sập xuống, lão cửu cũng gánh vác được!

Vân Dương hành lễ thật sâu đối với tám cái cửa phòng. Sau đó quay người bước nhanh rời đi!



Mây mù, không ngừng phiêu đãng bay múa trên không trung Cửu Tôn phủ.

Bên dưới, rõ ràng tăng thêm không ít hài cốt.

Đó là những kẻ không sợ chết, đến muốn phá giải Cửu Tôn phủ trong mười ngày nay a?

- Chết tốt lắm!

Ánh mắt Vân Dương lóe lên vẻ lạnh lùng:

- Hừ, ta lại đem Cửu Thiên trận tăng cường một chút… đến bao nhiêu, mặt kệ là ai đến, chỉ cần cả gan phá giải Cửu Thiên trận, chết hết ở chỗ này cho ta…

Sau một phen bận rộn, một đoàn mây mù bay ra từ trong Cửu Tôn phủ.

Trong không gian, lập tức tràn đầy một cỗ đau thương chi ý thật sâu.

Hai lão binh đang quét rác đều có chút cảm hoài:

- Ai, chín vị đại nhân a…

- Trận chiến này, nếu chín vị đại nhân cẫn còn, làm gì có lý nào lại bại… ai!

- Đáng tiếc, chín vị đại nhân… chúng quy không có ở đây…

Vân Dương ngẩn người.

Tiền tuyến, bại!

-------------

Phóng tác: xonevictory