Ta Là Chí Tôn

Chương 799: Sâu kiến sắc phong



Vẫn không có ai nói chuyện.

- Sao không nói, Trẫm đã lên tiếng, người khuất nhục nhất, hẳn là Trẫm mới đúng chứ?!

- Trẫm cho là mình giàu khắp tứ hải, quân lâm Ngọc Đường, thậm chí là quân lâm toàn bộ Thiên Huyền đại địa. Trong thiên hạ, đều là vương thổ, người ở trên, đều là vương thần, ngôn xuất pháp tùy, kỷ luật nghiêm minh, không dám không theo. Nhưng, Trẫm có nhưng thứ này, lại vẫn nhìn thấy văn võ cả triều câm lặng, khuất nhục như vậy!

- Bình thường, các ngươi kết bè kế cánh, bài trừ đối lập, lừa trên gạt dưới, bán quan cháo tước, giày xéo nhân mạng, làm việc thiên tư, không phải ai nấy đều rất phong độ hay sao? Sao khi Ngọc Đường gặp nhục, lại không ai lên tiếng?

Hoàng đế Bệ hạ sắc bén ngay thẳng nói.

Tựa như từng cây châm được đốt đỏ, đâm vào sâu trong nội tâm mỗi một vị đại thần.

- Các ngươi được nhận quan to lộc hậu, quyền cao chức trọng, vinh hoa phú quý, phú giáp một phương, tự mình gánh một vùng trời… khi đối mặt với võ lực tuyệt đối, lại tính là cái gì? Có thể làm được gì?

- Các ngươi tích cực kết bè xu nịnh, đảng phái thanh lưu, văn tông phe phái… khi đối mặt với võ lực tuyệt đối, lại tính là cái gì? Cái gọi là miệng lưỡi sắc như đao, thực sự có thể giết được tồn tại như vậy sao?

- Các ngươi có thể sống lâu trăm tuổi, tôn tử thành đàn, lưu danh sử xanh, vạn cổ lưu danh, khi đối mặt với võ lực tuyệt đối, lại tính là cái gì? Có thể tránh được họa diệt gia hủy tộc sao?

Thanh âm Hoàng đế Bệ hạ ngày càng lanh.

- Trẫm có một loại cảm giác. Cảm giác này, rất không thoải mái, nhưng lại rất chân thực, hiện ngay trước mắt!

Hoàng đế Bệ hạ đứng dậy, đi qua đi lại trước ghế rồng, thản nhiên nói:

- Trẫm cảm thấy, cái gọi là tranh bá thiên hạ, thống nhất đại lục, trong mắt chúng ta thì cao thượng đấy, nhưng trong mắt một số người, lại tựa như một đầu lão hổ, đang nhìn bây kiến tranh nhau một viên đường, nhìn đám kiến vì một thứ mà bọn hắn chẳng coi ra gì, giết đến máu chảy thành sông, thi cốt như núi!

- Mà đầu lão hổ này, chỉ đứng bên trào phúng nhìn xem, tựa như xem một chuyện cười. Khi lão hổ này có một suy nghĩ nào đó, sẽ trực tiếp xuống núi, vọt vào tổ kiến, vọt vào giữa đám kiến đầu đàn, chỉ cần nói một câu: Ta là tối cao, nếu không nghe ta, liền diệt sạch các ngươi!

- Thế là, một đám vốn còn tưởng sắp thắng đến nơi, đang cao hứng bừng bừng, lại lập tức phát mộng. Sau đó liền phát hiện, đối mặt với tình huống này, ngoại trừ khuất nhục, không còn biện pháp nào khác!

- Thế là đám kiến từng kinh lịch vô số chém giết, bò ra từ thi sơn huyết hải lựa chọn… thuần phục…

Hoàng đế Bệ hạ u lãnh nói, tựa như thổi ra từ Địa Ngục, mang theo một khí tức lạnh thấu xương.

- Trẫm, hiện chính là có cảm giác này, Trẫm chỉ là một con kiến hơi cường tráng một chút, chỉ là con kiến dẫn đầu đoàn kiến.

Hoàng đế Bệ hạ mỉa mai:

- Mà bây giờ, Trẫm còn có các cả ngươi, những con kiến sau khi trải qua vô số máu xương, chuẩn bị chúc mừng đại thắng, lại gặp phải lão hổ.

- Lão hổ đến rồi!

- Kết quả là, tất cả các con kiến, không ai dám đứng ra lên tiếng.

Hoàng đế Bệ hạ duỗi đầu ngón tay, chỉ qua từng người một, hung tợn nói:

- Một bầy kiến hôi! Bao gồm cả Trẫm, đều như vậy!

Hắn lại đưa tay chỉ tim mình, trùng điệp ấn mạnh, phát ra thanh âm thùng thùng:

- Một bầy kiến hôi!

Đám người cúi đầu, vô số đại thần đã sớm lệ rơi đầy mặt.

Sâu kiến!

Hai chữ này, tựa như hai thành chùy sắt, nện thẳng vào tim bọn hắn!

Ai từng nghĩ tới, hai chữ này lại dùng trên người mình?

Sâu kiến, bọn hắn là sâu kiến!

Hóa ra, bọn hắn lại là sâu kiến!

Không khí trên đại điện ngột đến như sắp có bão, mọi thanh âm đều túc mục.

Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo thản nhiên vang lên:

- Bệ hạ quá khiêm tốn rồi, Thiên Đạo Xã Tắc môn chúng ta dù có mấy phần thực lực, nhưng vô luận thế nào cũng chỉ thần tử của Bệ hạ mà thôi, sao dám đi qua giới hạn!

Vẫn là thanh âm ngày hôm qua, bình thản không gợn sóng, tựa như hoàn toàn không có bất kỳ sắc thái tình cảm dao động.

Thế nhưng chính thanh âm này, không chút khoa trương, từ hôm qua tới giờ, ngay cả lúc ngủ mơ, cũng đều quanh quẩn trong đầu văn võ triều thần, tựa như Ác Ma nỉ non, khiến đám người hận thấu xương, đâu thấu tâm can.

Từ khi Ngọc Đường khai quốc tới nay, bất kể địch nhân mạnh tới cỡ nào, cũng chưa từng có ai chỉ dùng một thanh âm, có thể thu được căm hận của cả triều đình!

Cho dù là cường địch số một Hàn Sơn Hà năm xưa, lại hoặc là kẻ thù truyền kiếm của Thượng Quan tướng môn, quốc chủ Tử Nghị Thành của Tử U đế quốc đã chết, cũng không thể thu được đãi ngộ như thế! Nhưng mà chủ nhân thanh âm này, sau khi mới xuất hiện trong thời gian ngắn, lập tức thu được vinh hạnh đặc biệt này!

Văn võ cả triều, đều thống hận, bao gồm cả quân chủ, cũng cùng căm hận tới cực điểm!

- Các hạ đã đến, sao không hiện thân gặp mặt?

Hoàng đế Bệ hạ âm trầm không vui:

- Chẳng lẽ còn sợ đám người thực lực nông cạn như chúng ta có thể làm gì các hạ?

Thanh âm kia cười nhạt nói:

- Thảo dân tự nhiên không cần lo lắng an toàn bản thân, Bệ hạ chính là nhất thế Thánh chủ, đại quân chủ sắp thống nhất thiên hạ, khai sáng thánh triều, sao có thể nổi sát tâm với một kẻ sơn dã như thảo dân, vô cớ mà tự hạ mình.

- Sở dĩ không hiện thân trước mặt Bệ hạ, chỉ vì thảo dân tự thấy mình quê mùa, nếu hiện thân thì chẳng khác nào khinh nhờn mà mạo phạm thiên nhan, như vậy chẳng phải thảo dân đã tự gây sai lầm lớn.

Hoàng đế Bệ hạ nhàn nhạt nói:

- Nhưng nếu các ngươi nhất định không chịu hiện thân gặp mặt, Trẫm, sắc phong thế nào?

Thanh âm kia nghe vậy đột nhiên sững sờ:

- Sắc phong?

Hoàng đế Bệ hạ thở dài một tiếng:

- Trẫm suy nghĩ một đêm, nghĩ đi nghĩ lại, không thể không nói, hiện Ngọc Đường ta cường thịnh vô song, có tiềm lực tĩnh bình Thiên Huyền, nhưng cuối cùng vẫn thiếu hụt một phần võ lực chí cao để chấn nhiếp, khiến cho cái gọi là quân lâm thiên hạ còn có nhược điểm, khó mà danh xứng với thực.

Thanh âm kia ừ một tiếng, hiển nhiên là có hứng thú với lời Ngọc Đường Hoàng nói, có chút động tâm.

- Ta cũng nói thật, lấy tác phong của quý phái, Trẫm rất không thích, tin rằng đổi lại là bất luận một vị đế vương nào cũng sẽ không thích…

Hoàng đế Bệ hạ lộ vẻ chán ghét không chút che giấu.

Thanh âm kia nói:

- Bệ hạ, chúng ta cũng bất đắc dĩ… khổ tâm này, khó nói nên lời. Sau này sẽ từ từ giải thích với Bệ hạ, mong Bệ hạ tạm thời tha thứ một hai ngày, ngày sau sẽ từ có phân trần.

Thanh âm kia lộ mấy phần sốt ruột.

Hiển nhiên hai chứ sắc phong kia đã hấp dẫn toàn bộ tâm thàn, tự nhiên có thể giảm bớt, thậm chí ngăn chặn ác cảm với Ngọc Đường hoàng.

Bởi dù hắn có võ lực cường hoành, thiên hạ Ngọc Đường không người địch nổi, nhưng cuối cùng vẫn thiếu danh phận chính thống.

Nếu là trước kia, muốn lấy được cái này thực rất đơn giản, nhưng lần này đến phiên hắn lại hoàn toàn không còn.