Ta Là Chí Tôn

Chương 81: Bại cục đã định



Tất cả binh sĩ rơi xuống khỏi lưng ngựa, trong nháy mắt liền bị loạn mã giẫm nát!

Từng đạo huyết quang không ngừng phun tung tóe, bay lượn trên không trung. Đứng từ xa mà quan sát, chỉ thấy sau khi hai chi kỵ binh va vào nhau, những cánh tay người thoát ly thân thể không ngừng bay lên giữa không trung, cũng không ngừng có những đầu người bay lên như ếch xanh nhảy khỏi mặt nước, quay tròn mấy vòng trên không trung rồi mới rơi xuống đất, lại không ngừng có những thân thể vặn vẹo bay lên không trung, rồi lại chán nản rớt trở lại mặt đất...

Ngô Quân Đao liều mạng trùng sát, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân thả lỏng, áp lực bỗng nhiên biến mất, trước mắt hắn là một mảnh không gian rộng rãi, hắn đã xuông ra khỏi trận hình kỵ binh của đối phương. Sau lưng hắn, đội ngũ thiết kỵ vẫn chỉnh tề như trước, tất cả đồng thời vọt ra, trường đao của Ngô Quân Đao khẽ nâng nghiêng lên, chiến mã lao vùn vụt thành một đường cong hoàn mỹ, mũi nhọn của Thiết kỵ lần nữa hướng tới kỵ trận của đối phương.

Không gào thét, kêu rên, một lần nữa hai bên xông vào chém giết.

Sinh tử lướt qua trong nháy mắt.

Thắng bại, cũng sẽ được quyết định vào giờ phút này.

Đầu mũi nhọn tấn công.

Thiết Tranh đột nhiên nhấc tay, hét lớn một tiếng:

- Ngọc Đường Thiết kỵ!

Thanh âm như sấm dậy quét ngang chiến trường.

Mấy chục vạn tướng sĩ đồng thời gào rống:

- Vô địch thiên hạ!

Kể từ khi Thiết kỵ khia chiến đến nay, Đây là lần đầu tiên họ phát ra âm thanh.

Lại là gào thét dưới sự dẫn đầu của chủ soái.

Đồng thời, tiếng trống động trời vang lên trong quân trận của đối phương. Nhưng trên mặt Thiết Tranh lại nở ra một nụ cười tàn khốc.

Hắn, nhanh hơn một bước!

Tiếng rỗng đinh tai nhức óc của chủ soái, không thể nghi ngờ chính là một liều thuốc cường tâm cho chúng tướng sĩ.

Thiết kỵ Ngọc Đường trong chốc lát liền trở nên triệt để điên cuồng, đồng thời bạo hống một tiếng:

- Ngọc Đường thiết kỵ, Vô địch thiên hạ!

Tiếng gào thét vang lên, thiết kỵ đồng thời phóng tới trước mặt hắc kỵ Đông Huyền.

Quân doanh Đông Huyền.

Tướng lĩnh chỉ huy trận đánh hiện tại của Đông Huyền đang vô cùng lo lắng, mồ hôi không ngừng rơi xuống từ trên chóp mũi.

Một lão giả gầy gò, đứng chắp tay nhìn chiến trường, thản nhiên nói:

- Lần đối chiến này, Hắc kỵ bại, thu binh đi.

- Đại soái!

Tướng lĩnh lãnh trận không cam tâm khẽ rên.

- Bại chính là bại!

Lão giả gầy gò lạnh lùng nói:

- Bây giờ, thu binh!

- Rõ!

Trận địa Đông Huyền nhanh chóng hạ lệnh thu binh, nhưng kỵ binh song phương đã quấn lấy nhau, đâu có dễ mà tách ra ngay được.

Hai bên vẫn không ngừng cắn xé, chém giết nhau... Nhưng mục tiêu thống nhất là phát đội hình quân địch, nhanh chóng trở về bản trận.

Sau lưng họ để lại là mặt đất đầy những thi thể huyết nhục mơ hồ.

- Ngươi có biết, bản thân ngươi thua ở chỗ nào?

Trong ánh mắt lão giả gầy gò tràn đầy cơ trí.

- Là ngạo mạn.

Tướng linh kia hổ thẹn cúi đầu.

- Không sai.

Lão giả gầy gò chính là Quân thần của Đông Huyền – Hàn Sơn Hà:

- Hắc kỵ của chúng ta cùng với thiết kỵ của đối phương, về cơ bản là giống nhau, đều là những đội quân tinh nhuệ nhất, chính diện va chạm rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương, hai bên cùng nhau đồng quy vu tận. Nhưng, ngươi lại chỉ huy thất bại. Trận chiến này cả ta và họ đều xuất động năm ngàn kỵ binh, số kỵ binh của đối phương có thể quay về bản trận tầm từ ba ngàn năm trăm đến bốn ngàn người, mà số kỵ binh của bên ta có thể quay lại ít hơn bọn họ ít nhất năm trăm! Sao lại có điều đó?

- Bởi vì ngay khi mới xông phá chiến trận của nhau, khi mà hai bên tập trung lại đội hình tiến công, Thiết Tranh đã nắm chắc chiến cơ, hắn thành công sử dụng một tiếng hét để kết nối sĩ khí toàn quân.

- Chiến đấu đến hồi đó, kỵ binh hai bên cơ bản đều đã nổ mạnh hết đà, thứ duy nhất có khả năng duy trì chiến lực cũng chỉ có sĩ khí. Phương nào có sĩ khi cao hơn, bên đó giành chiến thắng. Mà đối phương lập tức lợi dụng cơ hội sĩ khí lên cao này mà đánh một đòn phủ đầu, khí thế lập tức dâng cao, mà chúng ta lại đi sau một bước, khí thế bị đối phương đè lại.

- Tại trong đợt tiến công thứ nhất, tổn thất hai bên kỳ thực không khác biệt nhiều lắm. Mấy trăm thương vong mà chúng ta hơn họ, đều là tại đợt thứ hai phát sinh. Ngươi, không phải đối thủ của Thiết Tranh!

Hàn Sơn Hà lạnh nhạt nói:

- Còn có một nguyên nhân dẫn đến ngươi thất bại, đó chính là, Thiết Tranh từ đầu đến lúc kết thúc đều đứng trên đài cao, tướng sĩ khi nhìn thấy hắn liền có thể an tâm chiến đấu. Còn ngươi, tướng sĩ không nhìn thấy ngươi!

- Đó chính là binh chi đảm!

- Tướng chi đảm, là quân chi hồn!

- Cho nên trận chiến này ngươi tất bại.

Hàn Sơn Hà nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Thiết Tranh... Quả thực là một tướng tài!

Viên tướng đúng bên hổ thẹn tới mức nhỏ ra máu.

- Sau trận chiến này, chí ít trong thời gian ngắn hắc kỵ không thể tiếp tục xuất hiện lại trên chiến trường, khí thế bị áp chế, nhất định phải tìm cơ hội lặt trở lại, lúc đó mới có thể tiếp tục ác chiến! Nếu không, bữa khác đối đầu thiết kỵ, ưu thế tâm lý của đối phương đã thành, chúng ta tất sẽ nhận tiếp một trận đại bại!

- Bốn mươi lăm ngày liên tục, ba người các ngươi đã thay phiên nhau ra trận đối chiến Thiết Tranh, ba người, hai hòa một bại!

Hàn Sơn Hà nheo mắt nhìn chiến trường nơi xa.

- Xem ra, cũng đến lúc lão phu phải tự mình xuất thủ.

- Mạt tướng hõ thẹn, nguyện lĩnh quân pháp.

- Quân pháp thì không cần, trận chiến này vốn có mục đích luyện binh.

Hàn Sơn Hà lạnh lùng nói:

- Ba người các ngươi ở trong nước minh tranh ám đấu, tranh đoạt cái phong hào đệ nhất danh tướng thế hệ trẻ... Ha ha, trận chiến này chính là để cho các ngươi thấy, các ngươi còn cách phong hào danh tướng còn xa lắm.

- Hi vọng các ngươi nhớ kỹ, trận chiến này bởi vì sai lầm của các ngươi mà khiến vô số anh linh chết đi!

Hàn Sơn Hà lạnh lùng nhìn viên tướng này, lại quét mắt liếc hai viên tướng còn lại, gằn từng chữ nói:

- Lần này dùng nhân mạnh cho các ngươi một bài học, để cho các ngươi nhớ kỹ. Tại trước mắt danh tướng đích thực, các ngươi... So với cở rác cũng không bằng!

- Nếu không tiến bộ, các ngươi sớm muộn cũng chết trên chiến trường này.

Thanh âm Hàn Sơn Hà lạnh lẽo, mặt mũi ba tên tướng lĩnh sớm đã đỏ hồng tới độ nặn ra máu, họ cúi đầu như đang tìm kiếm vết nẻ dưới đất mà chui xuống.

- Đây chính là nhất tướng công thành vạn cốt khô!

Hàn Sơn Hà trầm mặt, leo lên đài chỉ huy.

Trong quân doanh Đông Huyền, một lá cờ đột nhiên đón gió bay lên, theo gió mạnh mà phần phật trên không trung.

Hàn!

Mấy chục vạn đại quân Đông Huyền đột nhiên gào thét mãnh liệt! Các tướng sĩ cùng reo hò, thanh âm chấn động thanh thiên.

Phía đối diện, sắc mặt Thiết Tranh đột nhiên rét lạnh, Hàn Sơn Hà, rốt cục Hàn Sơn Hà chính thức xuất thủ. Hắn chủ động treo tướng kỳ của bản thân lên, chính là muốn nói cho Thiết Tranh, rằng đã chính thức coi Thiết Tranh là đối thủ của hắn.

“Ta sẽ toàn lực xuất thủ”

Đây chính là sự tôn trọng của Hàn Sơn Hà dành cho đối thủ của mình.

Nhưng sự toont rọng này lại khiến cho trái tim Thiết Tranh nhảy chậm nửa nhịp. Hắn thà rằng để Hàn Sơn Hà khinh thị bản thân, cũng tuyệ không muốn đối phương trịnh trọng như vậy mà khiêu chiến hắn.

Áp lực này không khác thập vạn đại sơn đang đè trên lưng Thiết Tranh.

Trong quân trận Đông Huyền, những mệnh lệnh không ngừng truyền ra, tất cá binh lính vừa mới bị áp chế trên chiến trường đều trở về đơn vị.

Tinh kỳ bay phần phật, có thể nói là phô thiên cái địa, trong phương viên trăm dặm, dưới sự trợ lực của cuồng phong mãnh liệt, đại kỳ múa lượn như rồng.

Hàn Sơn Hà chỉ cần vừa mới xuất hiện, toàn bộ đại quân Đông Huyền liền lập tức như lột xác. Dù là khí thế, chiến ý, hay là sát ý đều tăng mấy lần trong nháy mắt.

Dưới sự chỉ huy của Hàn Sơn Hà, dường như tất cả những sợ hãi úy kị của tướng sĩ đều như tuyết gặp nước sôi, nháy mắt biến mất không chút dấu vết.

Đối mặt với khí thế ngập trời của Hàn Sơn Hà, Thiết Tranh hít một hơi thật sâu, đồng thời truyền ra mấy hiệu lệnh.

Toàn quân lập tức rút về phòng thủ.

Mặc dù Thiết Tranh biết rõ mệnh lệnh như vậy được thực hiện, sẽ khiến cho chính hắn rơi vào thế hạ phong, nhưng với khí thế áp đảo như vậy, Thiết Tranh không thể làm gì khác.

Bới nếu hiện tại giao chiến, hắn sẽ phải thua không thể nghi ngờ.

Khí thế đối phương hiện tại như mặt trời ban trưa.

Hàn Sơn Hà chỉ mới có chút biểu hiện, cũng không phát bất cứ lệnh tấn công nào, đã bứa Thiết Tranh chuyển đổi thế trận, từ công sang thủ.

Trân mặt Hàn Sơn Hà cũng không hề lộ vẻ đắc ý, lão vô cùng tinht táo, phát lệnh đâu ra đấy. Vô số quân đội từ các hướng xông ra, không ngừng áp tới Ngọc Đường đại quân, lần lần lượt lượt thực hiện chiến thuật quấn rối.

Liện tục, chợt tiến lại chợt lui, đông đến tây hướng, nam chinh bắc chiến.

Thiết Tranh đem sự tính toán trong óc mình dùng đến hết công suất. Gặp chiêu phá chiêu, đối chọi gay gắt.

- Mũi tên!

Thời gina trôi qua từng giây từng phút.

Thiết Tranh mặc dù vẫn trấn định như cũ, những trong lòng đã sớm trở nên vô lực.

Ba ngày liên tục, Hàn Sơn Hà không ngừng phát động tiến công, lợi dụng đủ loại phương thức, từng cái phương hướng, từ đánh lén, tập kích, xông trận, đến mai phục, hỏa công...

Hàn Sơn Hà quả thực có thể nói là bách khoa toàn thư về chiến tranh.

Chiến thuật từng bước bào mòn.

Đây chính là chiến thuật xâm chiến của Hàn Sơn Hà, nó khiến cho danh tướng các phương nghe tin mà sợ mất mật. Với chiến thuật này, mặc kệ đối phương phong ngự như thế nào, Hàn Sơn Hà đều có biện pháp từng chút một đánh tan đối thủ.

Binh lực của Thiết Tranh nhiều lần bị đánh phải co lại...

Những, sau bà ngày, Hàn Sơn Hà hạ lệnh mở của thành, toàn bộ binh lính đều xuất hiện trước của thành.

Đây chính là một bộ tư thế truy kích.

Đối mặt với cục diện như vậy, bước tiếp chỉ có chính diện chiến tranh. Nhưng nếu chính diện chiến tranh. Thiết Tranh không có nửa điểm nắm chắc có thể giành chiến thắng.

Thua, chỉ có thể triệt thoái.

Nhưng nếu hắn triệt thoái, năm vạn hắc kỵ của đối phuong như hổ đói rình mồi lập tức tiến công.

Đến lúc đó, nếu hắn tiếp tục đào tẩu, tin rằng Hàn Sơn Hà một mực đuổi đến tận chân Thiên Đường thành cũng không có bất kỳ khó khắn nào cả.

- Đại lục Quân thần, quả nhiên danh bất hư truyền.

Thiết Tranh thở dài một hơi thật sâu. Sự vô lực đã sớm bao lấy hắn. Bất tri bất giác, hắn không chút phát hiện đối phương bố cục như thế nào, nhưng tai họa ngập đầu cứ như vậy phô thiên cái địa mà đến.

Bốn phương tám hướng, không chút bỏ sót.

- Đại soái!

Binh sĩ phụ trách trên đỉnh núi bỗng kêu to hoảng sợ.

- Chuyện gì? Vội cái gì!

Thiết Tranh giận tím mặt. Nhưng hắn lập tức ngẩn cả người.

Sau lưng hắn không biết từ lúc nào mà xuất hiện môt chi kỵ binh chừng mấy vạn người. Dòng người thế tới như thác đổ, đen nghịt một mảng.

Đông Huyền thiết kỵ!

Từ lúc nào mà đã xuất hiện ở sau lưng hắn?

Thiết Tranh hoàn toàn mất hết can đảm, hắn quay người nhìn quân trận của đối phương. Hàn Sơn Hà vẫn chưa từng lộ diện. Nhưng Thiết Tranh biết, hắn... Đã xong!

Mấy ngày nay Hàn Sơn Hà tiến công như nước chảy, vô khổng bất nhập, chính là vì chuẩn bị cho ám chiêu này.

Mấy vạn kỵ binh chặn hoàn toàn đường lui của Ngọc Đường tàn quân.

Trong lúc hắn bận rộn ứng đối mười mấy lộ tấn công, chi kỵ binh này không chút tiếng động đã vây phía sau lưng.

Tiến không đường, lui không cửa!

Một chiêu này của Hàn Sơn Hà chính là muốn một lần dập tắt hoàn toàn vũ lực của Ngọc Đường.

Hiện tại, Thiết Tranh đối mặt với thế công từ bốn phương tám hướng, thế công của địch ngày càng nhanh chóng...

Rõ ràng đối hương chuẩn bị tỏng tiến công.

Một khi bắt đầu, tất sẽ như lôi đình vạn quân!

Thiết Tranh kiệt lực vắt óc, hắn thực không thể nghĩ ra phương pháp gì có thể lật lại thế bại này! Nếu hắn thực sự đại bại ở đây, như vậy đông tuyến của Ngọc Đường sẽ toàn diện sụp đổ.

Hàn Sơn Hà công kích, vô biên bất tận.

Căn bản khó lòng mà phòng bị.

- Đại soái!

Vệ binh đột nhiên kêu lên đầy kinh ngạc:

- Đại soái, phía tây nam, đại quân Đông Huyền đột nhiên phân loạn, tựa hồ có chiến đấu...

Thiết Tranh sững sờ.

Phía tây nam...

Hắn vẫn muốn đột kích theo hướng đó, sau đó dựa núi mà thủ. Nhưng hắn có thể thấy, Đông Huyền cũng có thể thấy điểm này, phía tay nam được Hàn Sơn Hà xây dựng không khác tường đồng vách sắt. Nơi đó, sao có thể có chiến đấu?

...

Lời tác giả: viết xong một chương này, có chút cười khổ, tràng diện chiến tranh như vậy, nếu là trước đây ta chí ít phải viết mười mấy chương. Lần này cố hết sức rót gọn, cũng chỉ có thể sút đến mức này.

----------------

Phóng tác: xonevictory